Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 4 » Phần 38

Quan Trường – Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 38

Vẻ mặt lão Cổ ngạc nhiên nhìn Hạ Tưởng, lúc lâu sau mới nói:

– Không ngờ cháu trẻ như vậy lại có thể am tường văn hoá Trung Quốc. Ngũ phúc bác cũng nghe nói qua, nhưng nghe phía cháu một cách nhìn nhận khác, thấy cũng đúng là có lý. Lẽ nào nói, có thể sống lâu hay không cũng phải tuỳ phúc phận rồi ?

– Tuy rằng đúng là quan cao quyền quý có thể được hưởng những điều kiện trị liệu, sự ấm áp, ở khu vực tốt mà người thường không hưởng được, nhưng trong số những người trường thọ, gần như không có quan lớn.

Hạ Tưởng lời ngay nói thật, cũng do hắn dạo này nhàn hạ, vừa lúc xem được trên ti vi có tiết lộ màn lừa đảo của một người giả mạo mình là thần tiên, lại có rất nhiều ngôi sao, người nổi tiếng là đệ tử của ông ta, giúp cho tên tuổi của ông ta dễ dàng trở nên nổi tiếng. Vị thần tiên này sau khi bị vạch trần, các minh tinh tranh nhau cải chính. Rằng họ không có liên quan gì với vị thần tiên này cả, nhưng vô số bằng chứng đã chứng minh quan hệ giữa họ với nhau, có muôn vàn nút thắt giữa họ. Do đó mà Hạ Tưởng đã có cảm nhận nói ra những lời đó.

– Người trường sinh cũng ít người là minh tinh, người nổi tiếng…

Hạ Tưởng thấy lão Cổ rất hứng thú khi nghe mình nói, trong lòng nghĩ dù sao cũng là nói chuyện phiếm nên tiếp tục:

– Người phàm trần cầu trường thọ, cho nên tin tưởng các chuyên gia dưỡng sinh mang vẻ ngoài đạo mạo. Người nổi tiếng tin vào trường sinh, nên sự theo đuổi càng cao quý hơn người bình thường như chúng ta, trực tiếp dựa vào thần tiên. Có lẽ trong tiềm thức của người nổi tiếng, thần nhân cũng ham danh lợi, cho nên thần tiên sẽ đặc biệt chiếu cố họ. Cổ nhân từng cảm thán, hoá ra Lưu Bang, Hạng Vũ không được học hành. Bây giờ chúng ta cũng cảm than, người nổi tiếng hoá ra không đọc sử ! Lịch sử chứng minh rằng, cái gọi là thần tiên mà toàn thế gian này theo đuổi, toàn là kẻ lừa đảo. Từ Tần Thuỷ Hoàng bắt đầu cho đến mấy ông vua theo đuổi sự trường sinh triều đại nhà Minh đến nỗi tẩu hảo nhập ma. Bọn họ vì theo đuổi trường sinh bất lão, nhưng lại mang ý nghĩa châm chọc chính là, đều chết bởi cái được gọi là tiên đan bất lão.

Lão Cổ rất có đồng cảm, chậm rãi gật đầu:

– Tiểu Hạ nói có lý, người trên thế gian đều cho rằng tiền bạc có thể mua được tất cả, nhưng thực chất lại không biết rằng thanh tâm quả dục – giữ cho lòng trong sáng mới có thể trường thọ.

Hai người đàm luận một lúc về trường sinh và dưỡng sinh, cảm giác thân thiết hơn không ít, lão Cổ lại hỏi:

– Bây giờ tiểu Hạ cấp bậc bao nhiêu ?

Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, nói ra chức vụ của mình, Lão Cổ nghe xong, mặt nghiêm lại nói:

– Cậu nhờ cửa của ai mà được vào nằm phòng bệnh của cán bộ cấp cao ?

Hạ Tưởng phát hiện ra lão Cổ là người cũng thú vị đấy chứ, nói đến vấn đề ông ấy có hứng thú thì cười tươi roi rói, nhưng tính cách, nguyên tắc của ông ấy lại rất mạnh, cứ nói đến vấn đề ông ta không thích thì lập tức nghiêm mặt, sắc mặt biến hoá cực nhanh, nếu là người bình thường đúng là không chịu nổi.

May mắn là Hạ Tường không phải người bình thường, sớm đã luyện được khả năng chịu đựng, hắn biết người được nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao đều là những người có lai lịch, nên cũng không giấu diếm, nói:

– Là Phó Chủ tịch tỉnh Tống muốn sắp xếp cháu vào đây bằng được, chứ thực chất cháu dễ tính, tuỳ tiện nằm phòng bên ngoài càng tốt hơn, nằm phòng cán bộ cấp cao áp lực quá.

Sắc mặt lão Cổ dịu đi chút ít, có điều nghe tới cái tên Tống Triêu Độ lại không có phản ứng gì, lại hỏi:

– Có phải tự thấy mình cấp bậc thấp quá, ở cùng đám cấp cao thật kia không thoải mái không ?

– Không phải như vậy.

Hạ Tưởng cười hì hì:

– Cháu thấy mọi người đều sống đến sáu bảy mươi tuổi, thậm chí còn có bảy tám mươi tuổi, cháu nghĩ chắc mình phải nỗ lực nhiều lắm mới sống được đến độ tuổi đó ? Nghĩ đến vậy thì cảm thấy nằm phòng bệnh ngoài kia thoải mái hơn nhiều, ít nhất ngoài kia tuổi nào cũng đều có.

– Ha ha… Ý cháu là chê bai chúng ta là mấy ông già rồi ?

– Cháu không dám, chỉ là cháu nghĩ phải tôn kính mỗi người một lần, vậy thì mệt lắm.

Cười một lúc, lão Cổ lại hỏi:

– Tiểu Hạ bị bệnh gì vậy ? Nhìn cháu tinh thần rất tốt, chẳng giống mắc bệnh gì cả.

Tống Nhất Phàm không vừa ý:

– Anh Hạ người rất cường tráng, khoẻ như vâm vậy làm gì mà mắc bệnh. Anh ấy vì cứu người, bị nước lũ cuốn đi đó.

– Ồ ?

Mặt lão Cổ hiện vẻ hiếu kỳ:

– Tình huống gì vậy ? Kể bác nghe coi.

Hạ Tưởng không muốn nhắc lại, Tống Nhất Phàm thì không phân bua, đã đem sự tích hào quang của Hạ Tưởng một năm một mười kể ra.

Mới đầu sắc mặt lão Cổ vẫn bình thường, nghe đến đoạn sau thần sắc dần dần ngưng đọng. Khi ông ta nghe kể đến đoạn hơn một trăm người vì cứu Hạ Tưởng, đội mưa đội gió cõng hắn đến bệnh viện thì đứng dậy, thần sắc kích động, cuống quít nói:

– Hảo hán, dũng cảm, có tâm huyết.

Trong nháy mắt thần sắc ông ta toát ra khí thế dũng cảm tiến tới.

Nghe liền một lúc Tống Nhất Phàm sinh động tự thuật, lão Cổ nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt thêm phần thân thiết, vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, nói:

– Đúng là đồng chí tốt một lòng vì dân, cán bộ tốt. Lão Cổ nhìn nhầm cháu rồi, với hành động cháu làm đủ tư cách xứng đáng nằm phòng bệnh cán bộ cấp cao.

Buổi tối, nói thế nào Tống Nhất Phàm cũng không chịu đi về. Hạ Tưởng không thể làm gì khác hơn liền cầm điện thoại gọi cho Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ cũng khuyên không nổi con gái, chỉ còn cách căn dặn cô ở đó phải ngoan, không nên làm rối, vừa dịp cuối tuần coi như đang cho cô nghỉ. Tống Nhất Phàm vì muốn được ở lại nên phải đồng ý nghe lời.

Phòng bệnh Hạ Tưởng nằm có hai phòng ngủ, mỗi phòng đều được trang bị đầy đủ, không khác mấy khách sạn ba sao. Hạ Tưởng để Tống Nhất Phàm nghỉ tại phòng bên cạnh, Tống Nhất Phàm ngoài miệng vâng, dạ, đợi Hạ Tưởng ngủ say liền len lén đi ra, ngồi bên cạnh giường chăm chú nhìn Hạ Tưởng, cũng không biết cô nhìn cái gì. Dù sao nhìn cũng không lâu thì bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng ngủ mất.

Nửa đêm y tá đến kiểm tra phòng làm Hạ Tưởng tỉnh giấc. Lúc này hắn mới phát hiện Tống Nhất Phàm đang nằm bò bên giường ngủ, bộ dạng rất đáng yêu. Cổ nghiêng sang một bên, môi nhếch lên, lông mi hơi động động. Xuyên thấu qua ánh đèn, có thể nhìn rõ lông măng trên mặt dài, nhỏ phát sáng, làn da mịn màng, lóng lánh, sáng bóng như da em bé.

Nhưng không hài hòa với khuôn mặt xinh đẹp kia lại chính là chút nước miếng điểm ở khoé miệng, lại thêm không ít thần thái ngây thơ, hồn nhiên.

Y tá cười:

– Em gái anh xinh quá, khi ngủ nhìn cũng rất xinh. Cô ấy trắng hơn anh.

Hạ Tưởng nhờ cô y tá giúp đỡ bế Tống Nhất Phàm trở về phòng.

Ai ngờ lúc trời sáng tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy cô bé nằm bò ngay bên cạnh giường say ngủ. Hạ Tưởng đành cười, cô nhóc này khá là cố chấp, nhưng cũng khá là đáng yêu. Thật là khiến người ta không bớt lo lắng.

Tiếp sau đó mấy ngày, Hạ Tưởng liên tục đến sau viện nói chuyện với lão Cổ. Hai người càng nói càng hợp ý, như là tiếc cho sự gặp mặt muộn màng này. Có điều khiến Hạ Tưởng trước sau vẫn khó thích ứng được, là tính khí của lão Cổ hơi bướng một chút, chỉ cần bàn luận đến vấn đề mà ông ta không thích thì lập tức thay đổi sắc mặt. May ở chỗ qua tiếp xúc nhiều Hạ Tưởng cũng hiểu rõ tính khí của ông ấy, biết tính ông ta bướng rất bướng, nhưng lại là người thẳng tính. Lúc ông ấy vui thì vui cùng ông ấy. Lúc ông ta thay đổi sắc mặt, Hạ Tưởng lập tức chuyển chủ đề.

Mấy ngày sau, Hạ Tưởng rốt cục lấy được giấy phê chuẩn xuất viện. Lòng phấn khởi, Hạ Tưởng đến từ biệt lão Cổ, lão Cổ có chút buồn, nói:

– Không ngờ thời gian qua nhanh quá, nháy mắt đã đến lúc tạm biệt rồi. Hạ, cháu nói xem chúng ta còn có cơ hội gặp lại không ? Cháu còn muốn ở bên cạnh bác, nói chuyện với bác không ?

Hạ Tưởng chỉ coi như lão Cổ tuổi già, con người một khi già đi rất dễ trở nên hoài niệm, liền an ủi ông ấy:

– Có, nhất định còn cơ hội. Cháu cũng rất sẵn lòng được nói chuyện với bác.

Lão Cổ lập tức vui trở lại:

– Được, bác tin lời cháu nói. Nói lời phải giữ lời.

Khiến Hạ Tưởng bất ngờ chính là người đón Hạ Tưởng xuất viện là Lý Đinh Sơn và Cao Hải.

Lý Đinh Sơn thấy tinh thần Hạ Tưởng khá tốt, cực kỳ vui mừng:

– Tiểu Hạ cuối cùng cũng xuất viện rồi, nhìn cậu khoẻ thế kia, xem ra tĩnh dưỡng cũng không tệ đó chứ.

Cao Hải cũng thêm vào:

– Sau này bản thân phải chú ý an toàn, may là mạng cậu lớn, nếu không hậu quả không tưởng tượng nổi. Tiểu Hạ, cậu bây giờ một người lại tác động lên nhiều người lắm, lần sau không thể không coi an toàn của bản thân mà làm chuyện như vậy nữa.

Hạ Tưởng cảm ơn Lý Đinh Sơn và Cao Hải đón hắn ra viện. Tào Thù Lê ngồi bên cạnh, cũng cảm ơn hai người.

Trong thời gian Hạ Tưởng nằm viện, Mã Vạn Chính, Vương Bằng Phi và Phương Tiến Giang đều dùng các cách khác nhau hỏi thăm hắn, đồng thời hắn cũng nghe được Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố có quyết định biểu dương, khiến hắn trong lòng vô cùng cảm động. Đương nhiên, càng làm hắn vui hơn cả chính là tiến độ công trình đường Sơn Thuỷ tiến triển nhanh chóng, tất cả công nhân đều tăng ca thêm giờ, vất vả nhưng vẫn làm, không có ai than lấy một câu khổ. Thậm chí thôn làng cạnh đó sau khi nghe kể chuyện Hạ Tưởng xong, liền chủ động góp người góp sức, miễn phí dọn dẹp đá sỏi, chướng ngại vật trên đường.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hạ Thiên – Quyển 14
 Chồng, cậu có biết không, tôi luôn cảm thấy ma túy có hại rất lớn, tôi đã thấy nhiều ví dụ vì nghiện ma túy mà cửa nát nhà tan. Khốn nổi cửa nát nhà tan cũng chưa hẳn là nguy hại lớn nhất, nhưng bọn họ thường vì ma túy mà cướp bóc, giết người, thậm chí là bán cả con mình, thậm chí...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Tôi đang xem chứng minh thư của thi thể, lão Dương đột nhiên hỏi tôi một câu làm tôi giật nảy mình, chỉ trả lời qua loa một tiếng rồi tiếp tục xem xét những thứ trong tay. Nhìn thoáng qua cuốn nhật kí vắn tắt này, có thể thấy người đàn ông kia đã đến đây từ ba năm trước. Ba năm trước...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Miêu Nghị – Quyển 16
Tần Vi Vi vừa trải qua việc nam nữ không lâu, làm sao chịu nổi trêu chọc, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, đôi má đỏ rực, nói: Ta không sao, chính sự của lão gia quan trọng hơn. Vân Tri Thu không buông tha nàng, lại thổ hơi bên tai: Thật không có chuyện gì? Có nhiều thứ chưa hưởng qua tư vị chưa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân