Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 4 » Phần 150

Quan Trường – Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 150

Thứ Hai đi làm, tổ lãnh đạo có tin vui, xét thấy tổ lãnh đạo làm việc xuất sắc, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định thông báo khen ngợi. Hạ Tưởng mỉm cười, ngoài mặt là khen ngợi, là việc tốt nhưng thực tế đã chứng tỏ lập trường của Diệp Thạch Sinh, ông ta muốn thâu tóm quyền hành.

Nhưng thâu tóm quyền lực cũng không phải việc xấu, nếu Thôi Hướng đã có thể bày mưu tính kế để ảnh hưởng đến quyết định của Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng tin bằng năng lực của hắn cũng có thể tiếp cận được ngày càng gần hơn với Bí thư Diệp. Dù sao Bí thư Diệp rất kỳ vọng vào tổ lãnh đạo, mọi người đều có chung mục đích, Bí thư Diệp muốn thành tích, Hạ Tưởng muốn thành tích.

Việc Diệp Thạch Sinh ủng hộ tổ lãnh đạo Hạ Tưởng thấy rất lạc quan. Xung đột mâu thuẫn của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng không quá lớn, Phạm Duệ Hằng muốn tiếp nhận chức Bí thư, Diệp Thạch Sinh muốn thăng tiến, chỉ cần hai người cố gắng tìm đến cái chung gác lại bất đồng, thì điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp là cơ hội chung của hai người, nhưng đối với Thôi Hướng thì tình thế sẽ không lạc quan.

Nếu điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp đạt được thành công, công lao là của Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, Tống Triều Độ cũng mượn cơ hội này để nổi trội hẳn lên, trên cơ bản không có phần của Thôi Hướng. Sự việc này sau khi kết thúc dù Diệp Thạch Sinh có thăng chức hay lui xuống thì Phạm Duệ Hằng cũng sẽ nhân cơ hội này tiếp nhận chức Bí thư một cách hợp lý. Và ứng cử viên cho chức Chủ tịch Tỉnh, Tống Triều Độ do quá trình đảm nhiệm tổ trưởng của tổ lãnh đạo trong việc điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp đã có biểu hiện xuất sắc cũng sẽ ghi được nhiều điểm trong mắt của cấp trên. Nếu lại có sự vận động thỏa đáng, cũng không phải là không có khả năng Tống Triều Độ được ủng hộ tiếp nhận chức Chủ tịch Tỉnh sẽ hơn cả Thôi Hướng.

Những người khác thì không đáng lo, mối đe dọa lớn nhất của Tống Triều Độ là Mã Vạn Chính. Mã Vạn Chính đang là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nếu tính theo thứ bậc thì ông ta là ứng cử viên số một. Nhưng sự việc trên quan trường có rất nhiều biến đổi, Hạ Tưởng khẳng định chỉ cần điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp đạt được thành công, cũng không cần phải thành công lớn, chỉ cần hai thành phố Đan Thành và thành phố Bảo hoàn thành trước mục tiêu đặt ra thì tiếng tăm của Tống Triều Độ sẽ lấn ép Mã Vạn Chính.

Là một sự kiện mới, điều chỉnh kết cấu sản xuất công nghiệp là một thử thách nhưng cũng là một cơ hội lớn.

Đem so với Mã Vạn Chính thì Hạ Tưởng đương nhiên muốn Tống Triều Độ tiếp nhận chức Chủ tịch tỉnh hơn.

Thứ tư, Hạ Tưởng sắp xếp xong công việc đang dang dở, cùng Khâu Tự Phong và người phụ trách của phim nhựa Đạt Phú bay đến trụ sở chính của Kodak ở Rochester, Mỹ.

Sau khi xuống máy bay, Hạ Tưởng đầu tiên là gọi điện cho Liên Nhược Hạm, được biết cô vẫn bình thường, tạm thời vẫn chưa có dấu hiệu sinh nên cũng yên tâm.

Hạ Tưởng và người của phim nhựa Đạt Phú tiến hành trao đổi với nhau. Vốn ban đầu, Tập đoàn Kodak muốn thu mua bốn mươi phần trăm cổ phần của Đạt Phú, vì xét đến vấn đề bảo vệ thương hiệu quốc hữu nên Đạt Phú không đồng ý.

Đến khách sạn dừng chân, sau khi nghỉ ngơi một lát Hạ Tưởng cùng Khâu Tự Phong và người của Đạt Phú mở một cuộc hội ý nhỏ.

Người phụ trách của Đạt Phú tên Thường Thanh Tùng là một Phó tổng chừng 40 tuổi. Nghe nói trước đây từng du học ở Mỹ, thông thạo tiếng Anh và kỹ thuật đàm phán. Thường Thanh Tùng người như cây tùng, khi đi ngẩng đầu ưỡn ngực, chí ít không thua người khác về khí thế.

Hạ Tưởng cũng không nói lời thừa thãi đi thẳng vào vấn đề:

– Phó tổng Thường, khi trẻ ông đến học tại Mỹ có lẽ cũng đại khái biết về xu thế phát triển sau này của sản phẩm kỹ thuật số, theo ông thị trường của máy ảnh phim nhựa còn lâu dài không?

Thường Thanh Tùng khẽ lắc đầu:

– Triển vọng không mấy lạc quan, nhưng trong thời gian ngắn vẫn là chủ đạo, dự tính vẫn còn tuổi thọ hơn mười năm. Ưu thế của máy ảnh kỹ thuật số rất rõ ràng nhưng phải kết hợp sử dụng với máy tính, trước mắt máy tính ở trong nước vẫn chưa thông dụng.

– Trung Quốc đã lạc hậu hơn thế giới rất nhiều, cái duy nhất không lạc hậu là trào lưu máy tính, trào lưu kỹ thuật số và mạng internet. Trước mắt, tính phổ biến của máy tính vẫn còn thua xa nước Mỹ nhưng tôi tin sẽ không lâu máy tính sẽ đến với mọi nhà. Vì tính phổ biến của máy tính từ đó kéo theo sản phẩm kỹ thuật số và ứng dụng internet, sẽ như cơn thủy triều trở thành trào lưu lớn. Tôi nghĩ là đồng ý yêu cầu của Kodak cho nắm giữ bốn mươi phần trăm cổ phần, và điều kiện của chúng ta là đòi Kodak bỏ ra một tỉ đôla vốn đầu tư, trong đó một nửa rót vào phim nhựa Đạt Phú, một nửa dùng để đầu tư dây chuyền sản xuất màn hình tinh thể lỏng LCD.

Thường Thanh Tùng kinh ngạc há to miệng:

– Trưởng… trưởng phòng Hạ, lúc đầu Kodak chỉ đồng ý bỏ ra ba trăm triệu đôla cho hai mươi phần trăm cổ phần mà bây giờ còn vẫn chưa thương thảo xong. Bây giờ lại mở miệng đòi một tỷ đôla mới chuyển nhượng bốn mươi phần trăm cổ phần thì có tham quá không? Đối phương nhất định sẽ từ chối.

– Đàm phán là một quá trình thỏa hiệp.

Hạ Tưởng tự tin cười, hắn rất rõ tâm trạng nóng lòng muốn chiếm lĩnh thị trường Trung Quốc của Kodak, vì trên thị trường quốc tế Kodak đã bị các hãng của Nhật Bản ép đến từng bước thoái lui. Bây giờ đã nhìn thấy Trung Quốc là một thị trường khổng lồ, ai giành quyền chiếm lĩnh thị trường trước thì sẽ giành được giấy phép để mở cánh cửa vào Trung Quốc. Hạ Tưởng căn cứ vào cuộc đàm phán của Kodak và Đạt Phú ở đời sau, Kodak sẽ không ngừng nhượng bộ và cũng biết được rằng Kodak nhất định cảm thấy được nguy cơ mãnh liệt.

Đàm phán, ai nắm giữ được điểm yếu của đối phương thì sẽ nắm chắc phần thắng, Kodak bây giờ đã có ý thức về mối nguy cơ, đồng thời cũng đang đối mặt với lần chuyển hình quan trọng. Tiếc là trong tương lai Kodak đã chọn con đường bảo thủ không kịp thời nắm bắt trào lưu kỹ thuật số, bị loại ra khỏi cuộc chơi. Máy ảnh kỹ thuật số của Nhật Bản nhân cơ hội nổi dậy chiếm hơn tám mươi phần trăm thị trường.

Càng không phải nói về lĩnh vực màn hình tinh thể lỏng LCD lại càng không có phần của Kodak. Kodak từng là một trong ba thương hiệu phim nhựa lớn, chỉ vì một chốc suy bại mà thậm chí những lớp trẻ sinh sau không ai biết đến tên Kodak nữa!

Tất cả đó đều là do quyết định chính sách sai lầm của Kodak, không bắt lấy cơ hội lần này.

Hạ Tưởng tin rằng chỉ cần thuyết phục được Kodak thay đổi ý định thì hắn có thể moi thêm càng nhiều tiền của Kodak hơn!

– Chỉ cần Phó tổng Thường cứ theo ý kiến của tôi mà đàm phán với Kodak, nói không chừng có thể lấy được một tỷ rưỡi vốn đầu tư.

Hạ Tưởng liếc nhìn Khâu Tự Phong một cái rồi nói tiếp:

– Cứ thử nghĩ nếu các anh có thể thu hút được một tỷ rưỡi đôla vốn đầu tư vào thành phố Bảo thì các anh sẽ là người có công lớn nhất của thành phố Bảo.

Một câu nói có thể khiến Khâu Tự Phong nhiệt huyết sục sôi.

Một tỷ rưỡi đôla là một con số đáng kinh ngạc, việc này nếu thật như Hạ Tưởng nói có thể thu hút được một tỷ rưỡi đôla thì Thường Thanh Tùng sẽ được tập đoàn Đạt Phú khen thưởng. Khâu Tự Phong thì chẳng quan tâm đến cái gì khác, điều y luôn quan tâm chính là y có thể trở thành một ngôi sao chính trị sáng chói của thành phố Bảo.

Một tỷ rưỡi đôla sẽ là một số vốn đầu tư nước ngoài lớn nhất từ trước tới giờ của tỉnh Yến. Có được thành tích lớn lao này, Khâu Tự Phong dù sau này không làm việc gì thì cũng được làm Thị trưởng trong nhiệm kỳ tiếp theo.

Khâu Tự Phong hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Tưởng:

– Trưởng phòng Hạ, anh đừng có vẽ chiếc bánh trước mặt chúng tôi rồi sau đó không có kết quả gì. Đừng nói là một tỷ rưỡi, mức mấu chốt của đợt đàm phán lần này là ba trăm triệu đôla với chuyển nhượng hai mươi phần trăm cổ phần thì đã là đạt được mục tiêu rồi. Tôi muốn biết làm cách nào để khiến cho Kodak tự nguyện bỏ ra một tỷ rưỡi ra đây?

Hạ Tưởng thản nhiên cười:

– Đàm phán là quá trình dò xét điểm yếu của đối phương, tôi tiến anh lui hoặc là anh tiến tôi lui, nói chung cả hai đều không ngừng tranh luận về lợi ích của riêng mình, đều muốn thuyết phục đối phương, khiến đối phương cảm thấy nếu trả giá sẽ được đền đáp thì đối phương sẽ bỏ tiền ra. Nếu anh hiểu rõ khó khăn và điểm yếu trước mắt của đối phương và đưa ra một ý kiến hay giúp họ thoát khỏi khó khăn,đương nhiên ý kiến đó phải có lợi cho ta mới được, thì như vậy trong đàm phán anh sẽ giữ thế chủ động, có thể từ từ làm hao mòn sự tự tin của đối phương, vượt qua giới hạn của họ để tiến tới.

Thường Thanh Tùng nghe đến chỗ mấu chốt tỏ ra khó hiểu hỏi:

– Chẳng lẽ Trưởng phòng Hạ tin là sẽ thuyết phục được Kodak sao? Có phải đã biết điểm yếu của đối phương không?

Có Hạ Tưởng đi theo trong chuyến này Thường Thanh Tùng không suy nghĩ gì nhiều. Ông ta nghĩ Hạ Tưởng tuy là thành viên trong tổ lãnh đạo và là một trong những nhân vật quan trọng nhưng hắn quá trẻ chưa chắc có kiến thức gì nhiều. Tuy là trong kinh doanh có chút hiểu biết và có chút thông minh nhưng khác nghề như khác núi, chắc chắn hắn chưa hiểu rõ hết về phim nhựa, và cũng chưa chắc đã thấu đáo về hiện trạng phim nhựa của thế giới và trong nước, cùng lắm chỉ là một tên quan liêu bình thường, cùng theo đến Mỹ để thương thảo cũng là vì mục đích được thơm lây và vui chơi mà thôi.

Cho nên khi ông ta nghe Hạ Tưởng đưa ra mục tiêu một tỷ rưỡi đôla thì ngoài mặt tỏ ra cung kính mà thỉnh giáo nhưng thực chất trong lòng rất khinh thường Hạ Tưởng. Ông ta đã gặp qua rất nhiều quan viên là người ngoài ngành lại chỉ huy người trong ngành, không biết lại tỏ ra biết, cũng là lần đầu tiên gặp một tên quan viên như Hạ Tưởng chẳng những tuổi còn trẻ mà còn kiêu ngạo, ngông cuồng, bỏ qua tất cả. Lời nói của những quan viên khác dù sao cũng rập khuôn, còn lời nói của Hạ Tưởng quả thực ba hoa, thật khó tin.

Công ty Kodak là công ty có thương hiệu lâu năm của Mỹ, ai không biết người Mỹ rất khôn khéo, trong đàm phán không những ngạo mạn mà còn không chịu nhường bước. Đàm phán của Đạt Phú và Kodak đã tiến hành hơn một năm, Kodak đưa ra hai điều kiện, một là dùng năm trăm triệu đôla để thu mua năm mươi mốt phần trăm cổ phần, giữ quyền khống chế cổ phần, hai là dùng hai trăm triệu đôla để mua hai mươi phần trăm cổ phần nhưng có rất nhiều điều kiện hà khắc kèm theo. Cuối cùng đã đàm phán hơn chục lần nhưng vẫn chưa tìm đến tiếng nói chung.

Không thể nhường quyền nắm giữ cổ phiếu, đây là giới hạn cuối cùng. Hai mươi phần trăm cổ phần cũng là mức cuối cùng không thể hơn nữa, nhưng Đạt Phú hy vọng có thể bán được ba trăm triệu đôla. Đồng thời cũng hủy bỏ một số điều kiện hà khắc kèm theo. Cho nên Thường Thanh Tùng thấy chuyến đến Mỹ đàm phán này không mấy lạc quan. Người Mỹ rất khó đối phó, cũng rất gian trá khi chạm đến giới hạn là sẽ lắc đầu nói “No, no.”, không cho người ta một con đường sống, khiến người ta không rõ họ có thành ý hay không.

Nói không có thành ý thì họ lại thường chủ động yêu cầu đàm phán. Nói có thành ý thì khi đàm phán cứ ôm khư khư lấy điều kiện, khiến người khác không biết phải làm thế nào.

Hạ Tưởng vẫn chưa biết đến sự lợi hại của người Mỹ, mở miệng là bảo họ bỏ ra số vốn một tỷ rưỡi, đúng là một ý tưởng không biết trời cao đất dày.

Hạ Tưởng cũng thấy được dưới vẻ mặt cung kính của Thường Thanh Tùng là thái độ phản đối liền cười và trả lời:

– Tôi cũng đâu phải thầy bói, sao biết được giới hạn thấp nhất của đối phương ? Đó là bí mật thương mại của Kodak, không ai dám tiết lộ với tôi, nhưng tôi dám nói nếu Phó tổng Thường phối hợp và Phó thị trưởng Khâu có dũng khí, chúng ta sẽ cùng người Mỹ đánh một cuộc chiến lội ngược dòng thật đẹp.

Thường Thanh Tùng mặc dù vẫn không phục, và cũng bè dỉu cách nói của Hạ Tưởng, vả lại cuộc đàm phán lần này tuy rằng anh ta là chủ yếu nhưng thành phố Bảo hiện giờ là thành phố thí điểm, lại có Phó Phó thị trưởng Khâu đi cùng, anh ta phải nghe theo ý kiến của cấp trên. Cho nên Thường Thanh Tùng liền nói với Khâu Tự Phong:

– Mọi việc đều để cho Phó thị trưởng Khâu an bài. Chủ tịch Dương cũng đã nói cuộc đàm phán này do tôi làm chủ nhưng khi nào bắt đầu đàm phán, khi nào dừng đàm phán thì tôi xin nghe theo lời Phó thị trưởng Khâu.

Khâu Tự Phong suy nghĩ một lúc, cười nói:

– Tôi vẫn luôn tin tưởng cậu, trưởng phòng Hạ. Trước giờ cậu vẫn chưa làm tôi thất vọng. Nếu hôm nay cậu đã tự tin như vậy thì chúng ta cứ thử xem, dù gì tôi cũng không mấy kỳ vọng vào cuộc đàm phán lần này. Trước lúc chúng ta lên máy bay bọn người Mỹ vẫn rất kiên trì.

Hạ Tưởng gật đầu cười:

– Vậy là tốt rồi, nếu đã để tôi sắp xếp thì tôi không khách sáo nữa. Buổi trưa sau khi gặp người của Kodak, chúng ta không nói đến chuyện đàm phán trước làm gì, cứ để họ đưa chúng ta đi đây đó du ngoạn một chuyến rồi mới nói.

Thường Thanh Tùng bất mãn nói:

– Trưởng phòng Hạ, chúng ta đến đàm phán là công việc chứ không phải để du lịch đâu.

– Tôi biết.

Hạ Tưởng vẫn với dáng vẻ tươi cười.

– Binh pháp có nói, hai quân giao chiến, ai dũng mãnh sẽ thắng. Bây giờ người Mỹ đang dùng khỏe đối phó với mệt. Chúng ta vừa đi đường mệt mỏi rồi, nếu lập tức cùng họ đàm phán thì sẽ bị thiệt lớn về thể lực, phải nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày sau mới có thể tranh tài cao thấp được.

Khâu Tự Phong cũng hơi hiểu ý của Hạ Tưởng, nói:

– Lão Thường, hiếm khi được ra ngoài nghỉ ngơi một lần, cứ bỏ gánh nặng xuống thưởng thức cảnh đẹp ở Mỹ một chút đã. Theo kinh nghiệm của tôi, trưởng phòng Hạ là người rất đáng nể. Anh ta bình thường không nói đùa đâu.

Thường Thanh Tùng bất đắc dĩ cười:

– Không đùa ít thì cũng đùa nhiều. Thôi thì tôi cũng nghe theo lời của lãnh đạo vậy. Đàm phán có thành hay không Phó thị trưởng Khâu là người dẫn đầu. Quá lắm thì tôi chỉ bị chủ tịch Dương mắng vài câu thôi.

Ngụ ý là, nói không chừng Khâu Tự Phong sẽ bị Thành ủy khiển trách.

Khâu Tự Phong gật đầu:

– Đàm phán đã tiến hành hơn một năm cũng không có tiến triển gì. Chuyến đi này cũng không mấy lạc quan, cứ nghe theo trưởng phòng Hạ một lần, có lẽ thay đổi cách nghĩ và cách làm một chút ngược lại sẽ có gặt hái bất ngờ.

Thường Thanh Tùng không nói gì thêm chỉ gật gật đầu, vẻ mặt vẫn có chút không bằng lòng.

Buổi chiều cả ba đều y theo lời Hạ Tưởng, sau khi gặp người của Kodak, từ chối yêu cầu lập tức đàm phán của đối phương, nói là đi đường đã mệt, cơ thể vẫn chưa thích nghi muốn nghỉ ngơi hai ngày tiện thể tham quan phong cảnh. Đối phương cũng không miễn cưỡng còn phái người phụ trách hướng dẫn du lịch cùng đi chơi với họ.

Chơi liên tục hai ngày, Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong chơi rất vui, thả lỏng tâm trạng, Thường Thanh Tùng thì cứ luôn cau mày lo lắng về việc đàm phán. Anh ta rất không vừa lòng với thể hiện của Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong, thầm nghĩ quả đúng là cán bộ nhà nước, đâu có làm việc đàm phán gì, chỉ đến để chơi bời mà thôi. Hai người họ chỉ tốt hơn những cán bộ khác một chút ở chỗ không dùng tiền của công và không mua đồ lung tung thôi.

Cho dù vậy, thiện cảm của Thường Thanh Tùng đối với Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong đã giảm xuống mức thấp nhất. Nhất là đối với Hạ Tưởng, anh ta nghĩ hắn là người ăn nói bốc phét, vô học bất tài. Bởi vì trong hai ngày nay hắn ngoài chơi ra vẫn là chơi, không nói câu nào liên quan đến việc đàm phán như thế nào.

Ngày thứ tư, bên phía Mỹ lại đề xuất đàm phán, Hạ Tưởng lại từ chối lần nữa, nói là chơi mệt rồi trong người không khỏe, muốn nghỉ ngơi hai ngày nữa rồi mới bàn sau. Bọn người Mỹ bị chọc giận nói là nếu không muốn đàm phán thì có thể không nói chuyện nữa.

Thường Thanh Tùng muốn giải thích thì bị Khâu Tự Phong ngăn lại. Trình độ tiếng Anh của Hạ Tưởng tuy chỉ bình thường nhưng vẫn có thể giao tiếp được liền trực tiếp nói:

– Cũng được, nếu bên anh đã mở miệng thì cũng không có ý hợp tác với chúng tôi, chúng tôi đành phải quay về vậy. Tuy mua bán không thành thì vẫn còn tình bạn, phiền anh giúp chúng tôi đặt vé máy bay để quay về có được không ?

Phía bên Mỹ lịch sự đồng ý yêu cầu của Hạ Tưởng.

Phía bên Mỹ vừa đi, cơn nóng giận của Thường Thanh Tùng không thể kiềm chế được nữa đã nổi nóng:

– Trưởng phòng Hạ, xin anh hãy giải thích tại sao lại quay về ? Anh không hề bàn bạc gì với chúng tôi cả mà đã đề nghị quay về rồi. Tuy anh cũng là trưởng phòng của tổ lãnh đạo, nhưng đối với thành phố Bảo và Đạt Phú anh chỉ có quyền chỉ đạo chứ không có quyền quản lý. Hy vọng anh có lý do giải thích hợp lý, nếu không tôi sẽ phản ánh tình hình thực tế lên Tỉnh.

Hạ Tưởng cũng không giận, đối với lời chỉ trích của Thường Thanh Tùng chỉ mỉm cười:

– Phó tổng Thường, đừng nóng giận, càng không cần nóng vội. Trong đàm phán nổi giận và nóng vội có thể dẫn đến thất bại. Bên Mỹ đã mời chúng ta đến đàm phán không phải để chơi. Bọn họ cũng muốn hợp tác, nhưng bọn họ đoan chắc tâm trạng nóng lòng muốn thu hút vốn đầu tư của chúng ta, nghĩ là sẽ ăn chắc chúng ta. Bọn họ tự cho là giỏi, cho rằng đã nắm được điểm mấu chốt của chúng ta rồi. Bây giờ cho dù cùng họ ngồi vào bàn đàm phán thì cũng sẽ tranh luận không ngớt, ai cũng không chịu nhượng bộ đâu. Chúng ta đề xuất về nước, nếu bọn họ thật sự đặt vé máy bay thì chứng tỏ bọn họ đã hết kiên nhẫn, đã vậy thì chúng ta không cần phải tiếp xúc với họ thêm nữa làm gì. Nếu họ không đặt thì chứng tỏ chúng ta đã chạm đến điểm mấu chốt của họ rồi.

Lời giải thích của Hạ Tưởng cũng có lý, tuy cách làm có hơi mạo hiểm nhưng không phải cố tình gây sự, Thường Thanh Tùng cũng nguôi giận và nói:

– Nếu chẳng may phía bên Mỹ đặt vé máy bay cho chúng ta thì chẳng lẽ chúng ta lại ỉu xìu mà quay về sao ?

– Không, tâm trạng nóng lòng muốn hợp tác của phía bên Mỹ cũng không kém chúng ta. Chúng ta chỉ cần như Lã Vọng, ngồi ung dung buông cần câu cá là được.

Điều khiến Hạ Tưởng không ngờ là buổi chiều phía bên Mỹ đã đưa vé máy bay đến, là vé của trưa ngày hôm sau.

Thường Thanh Tùng choáng váng, cầm vé máy bay cứ loay hoay:

– Làm sao đây ? Giờ phải làm sao ? Cứ về như vậy tôi sẽ bị Chủ tịch Dương mắng chết. Cứ như đem chuyện hợp tác của Kodak ra đặt cược, trưởng phòng Hạ anh nói giờ phải làm sao đây ?

– Không làm sao cả, nên ăn rồi ngủ, ngày mai thu dọn hành lý ra sân bay sớm rồi về.

Hạ Tưởng vẫn không thay đổi sắc mặt, thoải mái nằm trên giường nhắm mắt lại:

– Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng. Có khi là so lòng kiên nhẫn, Phó tổng Thường cứ yên tâm đừng nóng vội.

Thường Thanh Tùng nổi giận đi ra đóng sập cửa lại.

Khâu Tự Phong cũng có chút lo lắng:

– Tiểu Hạ, cứ như vậy về thật sao ? Lão Thường không thể giải thích với tập đoàn, tôi cũng không thể giải thích với bí thư Tào được đâu.

– Tôi cũng không biết cách giải thích với Phó Chủ tịch tỉnh Tống.

Hạ Tưởng bực bội nói.

– Giao thiệp với người nước ngoài cần phải có kiên nhẫn, đừng tỏ ra quá hấp tấp để họ cảm thấy chúng ta không hợp tác với họ là không được, sẽ bị họ ăn chắc. Kinh nghiệm học hỏi được về sau còn rất nhiều, một tỉ năm trăm triệu đôla thì có đáng là bao ? Học phí của chúng ta bỏ ra cả trăm năm chục tỉ đôla ấy chứ!

– Cậu nói sao ? Cái gì một trăm năm chục tỉ ?

Khâu Tự Phong hết sức kinh ngạc.

Hạ Tưởng xúc động nhất thời, nghĩ đến đời sau có rất nhiểu chính quyền địa phương bị doanh nghiệp nước ngoài xoay vòng vòng, kết quả đã mất phu nhân lại thiệt quân mà không thu hút được vốn nước ngoài ngược lại còn bị doanh nghiệp nước ngoài quỵt mất vốn vay, lừa lấy kỹ thuật, tổn thất nặng nề nên cũng có chút kích động.

Cũng vì thái độ nóng vội của Thường Thanh Tùng khiến hắn có chút nóng giận, đàm phán đàm phán ngay cả một chút điềm tĩnh cũng không có mà đàm phán cái gì ?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 1
Tiến vào vòng tranh đoạt ba người còn có một tên chính là thủ hạ của Hùng Khiếu, có thể thấy được Hùng Khiếu có thể tiếp chưởng Thiếu Thái sơn không phải là không có nguyên nhân, một người còn lại là đệ tử Lam Ngọc môn. Ba người hỗn chiến chung một chỗ, mơ hồ có thể nhìn ra thủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Nam ca sĩ bị bắt cóc - Tác giả The Kid
Tony Nhân là một nam ca sĩ nhạc trẻ nổi tiếng ở Việt Nam. Anh có đông đảo người hâm mộ, đa số là giới trẻ. Ngày hôm đó, sau khi biểu diễn xong, Nhân ra xe để đi đến tụ điểm tiếp theo. Khi xe hơi đang chạy, Nhân phát hiện ra người đang lái xe chở mình không phải là ông tài xế thường ngày...
Phân loại: Truyện nonSEX
Quan Trường – Quyển 11
Hạ Tưởng làm Bí thư Thành ủy, chỉ có thể bày ra lập trường phối hợp ở giữa, cũng không thể biểu lộ quá nhiều, Bí thư Thành ủy là một người có máu có thịt, nhưng có khi lại là một chức vụ, một nhân vật duy trì hình tượng công chính Vậy đi, tôi lại làm công tác với chủ nhiệm Lưu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân