– Đồng chí Hạ Tưởng, anh phải chịu oan ức. Chủ nhiệm Hình nói tôi thay ông ấy xin lỗi anh.
Khi bắt tay, Hạ Tưởng liền cảm thấy có một tờ giấy nhét vào tay mình. Hắn vội vàng thu lại, thừa dịp mấy người kia khống chế Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh liền nhìn thoáng qua nội dung.
Trên đó chỉ có mấy chữ: “Sắp tới trước hết không gặp mặt, không điện thoại, xem hành động”. Bên dưới chỉ có một dấu hiệu nho nhỏ thay cho ký tên. Hạ Tưởng biết, đó là Tống Triêu Độ.
Nếu Tống Triêu Độ có thể thông qua người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh để chuyển tờ giấy cho hắn, có thể thấy được ông ta và Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh có quan hệ không tầm thường. Không gặp mặt, không điện thoại, nghĩa là khả năng sắp tới sẽ có đại biến, Tống Triêu Độ sẽ bị Cao Thành Tùng liệt vào đối tượng trọng điểm nghi ngờ, rất có thể sẽ áp dụng biện pháp đặc biệt để giám thị ông ta. Cho nên hai người phải tránh tiếp xúc kẻo bị người mò ra thông tin.
Thừa dịp mọi người không chú ý, Hạ Tưởng tiêu hủy tờ giấy, ném vào trong bụi cỏ rậm.
Người của Ủy ban Kỷ luật tỉnh vừa đi, Tần Thác Phu mới mang theo người xuất hiện ở trước mặt Hạ Tưởng. Vừa thấy Hạ Tưởng, ông ta liền cười ha ha, bắt tay Hạ Tưởng rất chặt, nói:
– Cậu phải chịu oan ức rồi. Không phải là tôi đến cứu cậu chậm mà thật sự là tình huống khá phức tạp, một lời khó nói hết.
Hạ Tưởng không hề có vẻ ấm ức chút nào, sờ mặt mình cười nói:
– Xem như có một thời gian nghỉ ngơi, thư giãn mà vẫn ăn lương đầy đủ. Chủ nhiệm Tần, ngài xem, tôi béo ra không ít đây này.
Lúc này Tần Thác Phu mới đánh giá Hạ Tưởng từ trên xuống dưới vài lần:
– Đúng thế. Béo trắng hẳn ra so với lúc trước. Không tồi. Tâm tư thoải mái, cơ thể béo tốt, chứng tỏ đồng chí Hạ Tưởng cây ngay không sợ chết đứng.
Hạ Tưởng lên xe, đi theo đám người Tần Thác Phu tới Thành ủy.
Khiến hắn không thể tưởng tượng được là, vừa tiến vào Thành ủy, hắn liền thấy Trần Phong đứng ở trước tòa nhà, vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Tưởng xuống xe, vội vàng đi tới trước mặt Trần Phong, nói:
– Xin chào Thị trưởng Trần.
Trần Phong trịnh trọng gật đầu:
– Đồng chí Tiểu Hạ chịu oan ức, tôi là Thị trưởng không chiếu cố đồng chí được tốt, cũng có trách nhiệm.
Nói thật, Hạ Tưởng chẳng hề có chút cảm giác oan ức nào, ngược lại cảm thấy ở bên trong vài ngày chỉ hơi buồn một chút nhưng chẳng có gì là không tốt. Hơn nữa lại kích phát đợt sóng đầu tiên của phản ứng dây chuyền, có thể nói là thu hoạch không tệ. Tuy nhiên thấy vẻ mặt của Trần Phong, hắn biết bản tính thích biểu diễn của ông ta lại nổi lên, vậy cũng phải phối hợp diễn cùng cho ngon lành với Trần Phong, liền nói với vẻ chua xót:
– Thị trưởng Trần, tôi, tôi quả thật là bị người vu oan. Tôi rất xin lỗi ngài, đã để cho ngài mất mặt.
Cao Hải đứng ở phía sau Trần Phong, vô cùng cảm thán.
Tuy rằng Hạ Tưởng bị giữ bảy, tám ngày nhưng trong vòng bảy, tám ngày này đã tác động tới thần kinh của bao nhiêu người, trong lòng ông đều biết. Trên thực tế, từ khi Hạ Tưởng từ huyện Bá tới thành phố Yến đến nay mới chỉ ngắn ngủn hơn một năm, không đề cập tới tốc độ lên chức của hắn nhanh tới mức nào, chỉ riêng mạng lưới quan hệ cá nhân mà hắn đã thành lập được đủ khiến tất cả mọi người phải kinh hãi. Cao Hải hiểu, đừng nghĩ mình là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, nếu xét về sức ảnh hưởng thực tế, chỉ sợ còn không bằng Phó chủ tịch huyện nho nhỏ Hạ Tưởng này.
Hạ Tưởng bị bắt một chút lặng lẽ, giờ lại phô trương khi được thả ra, do đích thân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố đi đón, Thị trưởng ra tận cửa đón chào. Người không biết còn tưởng rằng nghênh đón một vị lãnh đạo cấp tỉnh nào, hóa ra chỉ là một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ. Không xét đến tình cảm cá nhân giữa Tần Thác Phu và Trần Phong với Hạ Tưởng, Tần Thác Phu có lẽ chỉ cảm thấy Hạ Tưởng bị cấp dưới của mình hãm hại nên băn khoăn, còn Trần Phong lại thứ nhất là vì biểu diễn, thứ hai cũng là ra sức nâng đỡ cho Hạ Tưởng. Ý của ông ta là mình sẽ bảo vệ Hạ Tưởng, từ đầu đến cuối đều không thay đổi.
Thị trưởng Trần ưu ái Hạ Tưởng như vậy khiến Cao Hải cũng hơi ghen tị. Nếu Trần Phong cũng đối xử với mình như vậy, bước tiếp theo mình lên làm Phó thị trưởng cũng không phải việc gì khó. Đáng tiếc chính là bề ngoài Thị trưởng Trần đối xử với mình không tồi nhưng trong vấn đề lựa chọn ứng cử viên làm Phó thị trưởng, ông ta vẫn không hề mở miệng.
Cao Hải còn có một cảm giác vô lực. So sánh với đãi ngộ của Hạ Tưởng, có thể thấy trong cảm nhận của Trần Phong, mình còn xa mới bằng chàng trai trẻ Phó chủ tịch huyện kia.
Có lẽ…. Hai mắt Cao Hải sáng lên. Có lẽ mượn Hạ Tưởng ra chiêu. Một Phó chủ tịch huyện có thể tác động tới thế lực khắp nơi như vậy, có sức ảnh hưởng vượt xa các Phó chủ tịch huyện bình thường, vậy không thể dùng cấp bậc của mình để cân nhắc năng lượng của Hạ Tưởng. Cho nên dù mình là một cán bộ cấp Phó Giám đốc sở, mượn lực của hắn cũng không tính là chuyện mất mặt.
Ngay cả Thị trưởng Trần là cán bộ cấp Phó tỉnh cũng hạ mình ra cửa chào đón, mặc dù trong đó có thành phần đóng kịch nhưng ít nhiều cũng có một chút biểu lộ chân tình. Bởi vì không phải tất cả mọi người đều đáng giá để Trần Phong đóng kịch.
Cao Hải quyết định chủ ý, có cơ hội cần phải qua lại tốt với Hạ Tưởng mới được.
Sau lưng Cao Hải là đám người Khúc Nhã Hân, Ngô Cảng Đắc, Chung Nghĩa Bình. Bọn họ đều tâm tư phức tạp nhìn Hạ Tưởng. Mặc dù khi Hạ Tưởng bị bắt, bọn họ không thể có lực làm gì hoặc nghe ngóng được tin tức gì, nhưng họ đều lo lắng cho hắn. Hiện tại thấy Hạ Tưởng bình an trở về, còn được tiếp đãi long trọng, trong lòng họ không kìm nổi vô cùng cảm thán.
Khúc Nhã Hân cảm thán là : Con người ta sống không sợ trải qua đau khổ, sợ nhất chính là sau khi đau khổ mà không có thu hoạch. Cũng giống như Hạ Tưởng, bị chút oan ức mà được Thị trưởng Trần nâng cao như vậy cũng đáng giá. Cô thậm chí còn hơi ghen tị với Hạ Tưởng, theo bản năng lại sờ sờ mặt mình. Đáng tiếc, sinh ra sớm hơn hắn vài năm.
Ngô Cảng Đắc lại nghĩ, thật là hứng thú, nếu bắt mình ba tháng mà đi ra chỉ cần có một Phó thị trưởng chào đón thôi mình cũng sẵn lòng.
Chung Nghĩa Bình vẻ mặt phức tạp nhìn Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng sao mình không có phúc cùng với Phó chủ tịch huyện Hạ tới huyện An chứ? Chỉ cần ở cùng một chỗ với Phó chủ tịch huyện Hạ, cho dù bị bắt cùng với anh ấy cũng đáng.
Khác với suy nghĩ lung tung của mấy người bên dưới, Thôi Hướng ở trên lầu nhìn xuống, tay gõ nhẹ vào cửa sổ một cách vô thức, trong lòng không hiểu sau lưng Hạ Tưởng rốt cục là ai. Y không tin Trần Phong thật sự là vì nhân tình mà làm như vậy, khẳng định là có ý đồ khác.
Hạ Tưởng có quan hệ với Tào Vĩnh Quốc, quan hệ với Vương Bằng Phi, quan hệ với Tần Thác Phu, nhưng vẫn không đủ để khiến Trần Phong coi trọng như vậy. Rốt cục Trần Phong làm vậy là vì cái gì? Là diễn trò cho ai xem?
Thôi Hướng thứ nhất là đoán không ra Trần Phong làm vậy vì ai, thứ hai là đoán không ra ai đã ra tay với Thẩm Phục Minh. Người đó chẳng những động tác nhanh gọn, quyết đoán, hơn nữa còn có thể đánh cho Cao Thành Tùng trở tay không kịp. Người này nhanh thật, ngay cả Chủ tịch tỉnh Diệp cũng không hề biết phương hướng, không hề nghe được chút tin tức nào.
Không hề đơn giản, không hề đơn giản. Ngoại trừ Hạ Tưởng là một Phó chủ tịch huyện có thể dắt mối quan hệ khắp nơi, có thể kinh động lên tận hội nghị thường vụ Tỉnh ủy và hội nghị thường vụ Thành ủy, còn có một cao nhân ẩn nấp không ra, tùy thời cơ mà động. Cao nhân này không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền chém cụt cánh tay trái của Cao Thành Tùng, ý tứ thị uy đã quá rõ ràng.
Như vậy hiện tại Cao Thành Tùng đang nổi trận lôi đình, tức giận đến mức không nuốt nổi cơm nhỉ?
Thôi Hướng nghĩ tới việc tỉnh Yến và thành phố Yến sắp sửa nghênh đón những trận rung chuyển, trong lòng nổi lên sự lo lắng nồng đậm.
Hạ Tưởng đi theo Trần Phong vào phòng làm việc. Trần Phong trịnh trọng đại diện Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tuyên bố đồng chí Hạ Tưởng không có vấn đề gì về kinh tế, tất cả các sự tình trước kia đề là bị vu oan hãm hại, tương đương với việc chính thức khôi phục danh dự cho Hạ Tưởng. Hạ Tưởng tỏ vẻ cảm tạ quyết định của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, về sau nhất định không kiêu ngạo, không nóng vội, cố gắng làm ra thành tích lớn hơn nữa.
Đám người tán đi, Trần Phong tự rót một chén trà, chậm rãi nhấm nháp, nói:
– Đời người như bàn cờ, có chua xót cũng có ngọt lành. Trải qua lần tôi luyện này, cậu có cảm xúc gì không?
Quả thật Hạ Tưởng cũng có chút cảm thán, tuy nhiên cũng chỉ là một chút mà thôi, còn chưa tới mức xúc động, liền đáp:
– Khi quyền lực có thể tùy ý giẫm đạp lên pháp luật, công bằng chính trực chỉ là một câu nói suông. Đương nhiên, sự thật là vậy, chúng ta cũng không thể hoàn toàn thay đổi hết thảy. Cũng may là vũ khí pháp luật vẫn còn rất hùng mạnh. Tôi chỉ lo lắng, khi xuất hiện một người thật sự quá lý tưởng chủ nghĩa, lại nắm quyền lực thật lớn, lại giữ mình trong sạch, không ai có thể nắm được nhược điểm của kẻ đó. Vậy chẳng phải là y muốn gì đều có thể làm được nấy sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |