Phạm Tranh cũng là có rượu mới lớn gan máu sắc, lại gần đây thất bại trong thương trường, nên nghĩ có lẽ đen bạc đỏ tình. Trong tiếng huyên náo của đám người xung quanh, y giơ tay lên định sờ vào khuôn mặt kiều diễm như hoa như ngọc của Tào Thù Lê.
Tay y vừa mới giơ lên chợt nghe thấy một tiếng phanh chói tai truyền đến, chỉ thấy một chiếc xe việt dã cao lớn uy mãnh đang hung hăng lao tới, tốc độ như bay, nhằm thẳng vào phía đám người lao tới.
Phạm Tranh lập tức sợ tới mức gần tỉnh rượu, làm gì còn tâm tình đùa giỡn mỹ nữ nữa, chỉ vào ô tô chửi ầm lên:
– Cái chó gì vậy? Lái xe kiểu gì thế? Mày muốn đâm chết người à? Mày có giỏi đâm tao thử xem!
Chiếc ô tô như thể nghe lời y, đèn pha cứ bật tắt liên tục, còn bấm còi như điên, tốc độ xe không hề giảm chút nào, lao thẳng về phía Phạm Tranh.
Phạm Tranh hoàn toàn tỉnh táo lại, cuống cuồng kêu lên:
– Mẹ nó, hay là thằng lái xe say rượu, chạy mau!
Y quay người chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.
Đám người vây quanh Tào Thù Lê và Lam Miệt cũng chưa bao giờ gặp phải sự việc như vậy, đều sợ hãi trốn hết. Lúc trước còn ăn to nói lớn, giờ không còn một anh hùng hảo hán nào đứng giữa đường nữa cả.
Hạ Tưởng như thể nổi điên, dọa người chạy hết xong, liếc thấy cách đó không xa có mấy chiếc ô tô đắt tiền, không cần phải nói cũng biết chắc chắn là xe của Phạm Tranh và đám bạn bè hư hỏng của y. Hắn lại liếc vào gương chiếu hậu, thấy chiếc xe theo phía sau chỉ còn cách vài mét, tốc độ cũng không chậm, hắn liền dậm chân phanh.
Xe của Hứa Đại Căn phía sau bất ngờ không kịp phòng, luống cuống phanh lại, nhưng phanh lại không tốt như xe của Hạ Tưởng nên vẫn lê một đoạn dài, sắp đâm vào đuôi xe Hạ Tưởng. Hạ Tưởng lại đột nhiên nhấn ga, ô tô lao nhanh về phía trước như bay.
– Mẹ nó, chơi bọn tao à?
Hứa Đại Căn nổi giận, nói với tên đàn em lái xe:
– Đuổi theo, vượt qua nó, ép nó.
Người lái xe thường có tính “lộ nộ”. Một người có thể bình thường tính tình rất tốt nhưng khi vừa lái xe lại trở nên rất dễ nổi giận, kích động, gọi là “Lộ nộ”. Hứa Đại Căn vốn tính tình không phải loại hiền lành, lại đi theo Hạ Tưởng cả ngày, bị hắn đưa đi vòng vèo khắp nơi, trong lòng đã sớm tức giận, hiện tại lại bị hắn trêu cợt trắng trợn, lập tức nổi trận lôi đình. Ỷ thế trong xe có ba người, dù sao Hạ Tưởng cũng không biết 3 người bọn họ, cho nên muốn vượt qua hắn, ép xe hắn cho hả giận.
Xe của Hứa Đại Căn là một chiếc Santana II, xem như xe chất lượng loại thường. Y không biết Land Rover, tuy nhiên theo bản năng thì cảm thấy xe việt dã đều chạy không nhanh, nhất là thân xe nặng nề, chạy trong nội thành khẳng định là không thể hơn được xe của mình. Y vỗ vai lái xe, nói:
– Có thể diệt được nó không?
– Có thể, nó không thoát được đâu.
Lái xe cũng tức giận, bị người trêu chọc quả thật là rất khổ sở. Y liền dậm chân ga, hung hăng nói:
– Đùa giỡn bọn tao cả ngày, nghĩ bọn tao là khỉ làm xiếc à? Phải cho nó biết tay mới được!
Chiếc Santana càng lúc càng tới sát chiếc Land Rover. Có thể thấy được là chiếc Land Rover đang tăng tốc nhưng rõ ràng không nhanh được như chiếc Santana. Thấy càng lúc càng gần, Hứa Đại Căn mừng rỡ, kêu lớn:
– Dám kiêu ngạo với tao à, cho mày biết tay.
Khi cách chiếc Land Rover còn 5m, chiếc Santana bắt đầu đảo sang bên trái định vượt qua, không ngờ chiếc Land Rover cố tình lượn theo chèn không cho vượt. Hứa Đại Căn giận dữ:
– Vượt bên phải.
Vượt phải khá nguy hiểm, bởi vì nếu lái xe thuận đường bình thường là bên trái, nếu chẳng may phía trước có tình trạng khẩn cấp gì thì khi lái xe phát hiện ra đã không đủ thời gian để xử lý tình huống. Tuy nhiên hiện tại mọi người trên xe đều đang nổi nóng, ai mà nghĩ nhiều như vậy cơ chứ? Lái xe lập tức lạng sang phải, cũng không thèm bật xi nhan, muốn vượt bên phải.
Kỳ quái chính là chiếc Land Rover vừa đảo sang trái xong liền phanh kít lại, quay đầu lại phía sau. Bởi vì tốc độ cao, lốp xe và mặt đường ma sát lớn phát ra thanh âm chói tai, dưới bánh xe còn toát lên một làn khói nhè nhẹ.
Hứa Đại Căn sửng sốt, quay đầu tại chỗ, muốn chạy à? Y đang muốn bảo lái xe cũng quay đầu tại chỗ để đuổi theo, lại nghe lái xe quát to:
– Xong rồi, phía trước có xe.
Ngay sau đó, Hứa Đại Căn cảm giác thân mình nghiêng về phía trước, đầu đập thẳng vào phía trước xe, vỡ đầu chảy máu. Y không có thói quen đeo đai an toàn, xe phanh gấp mà không bị bắn ra ngoài đã là tốt lắm rồi. Y chống hai tay, muốn xem thế nào lại cảm giác xe đâm mạnh vào một thứ gì đó phía trước. Ầm một tiếng, chiếc xe đã đâm vào xe khác đậu ở ven đường.
Hứa Đại Căn chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng xương cánh tay gãy răng rắc, ngay sau đó là một cơn đau thấu tim gan từ cánh tay truyền đến. Y biết, bởi vì quán tính quá lớn nên hai tay mình đã gãy.
Người ngồi phía sau còn đỡ, được ghế trước cản lại một chút. Lái xe thì có đeo đai an toàn nên đầu bị đập vào vô lăng, bầm dập mặt mũi nhưng không có vấn đề gì lớn. Chỉ có ô tô thì có đại sự, chẳng những đằng trước bị đâm nát nhừ, còn đâm cho chiếc xe phía trước vỡ tan, ngay cả hai cánh cửa xe cũng tung ra ngoài.
Càng làm cho người ta khiếp sợ chính là chiếc xe bị đụng là một chiếc BMW cực kỳ đắt giá.
Hứa Đại Căn choáng váng đầu óc, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xả ra, đang mơ mơ màng màng lại thấy một đám người tay cầm gậy sắt hoặc gậy gỗ lao thẳng tới, đập loạn vào chiếc BMW phía trước và cả chiếc Santana của y. Chỉ trong nháy mắt, chiếc BMW đã bị đập nát nhừ, cả xe của y cũng bị đập toàn bộ.
Hứa Đại Căn không dám xuống xe, hai tay đau đớn nhưng không thể làm được gì, chỉ có thể cuộn mình ngồi nguyên tại chỗ, hy vọng đám người kia không đánh người cướp đồ của mình. Cũng may đám người đó chỉ đánh xe mà không đánh người, khi đập xe xong liền chạy thẳng về phía sau.
Sau khi Hạ Tưởng thiết kế để xe của Hứa Đại Căn đâm phải xe của Phạm Tranh xong liền quay đầu trở lại hiện trường. Lúc này đám người Phạm Tranh phát hiện xe bị đâm lập tức hô to gọi nhỏ, cũng không để ý tới Hạ Tưởng nữa mà đều chạy về phía ô tô của mình. Hạ Tưởng thừa dịp hỗn loạn, đi tới bên cạnh Tào Thù Lê, ôm lấy cô, nói vào tai cô:
– Anh đến đây. Cô bé Lê, đừng sợ.
Vừa rồi Tào Thù Lê cũng đoán được là Hạ Tưởng tới cứu mình, đã sớm chờ hắn. Cô lập tức nhào vào trong ngực hắn, khóc như hoa lê gặp mưa:
– Thật là hư hỏng, anh mà chậm một bước thì cô bé Lê của anh đã bị người ta cướp đi rồi.
– Không thể cướp được, không ai có thể cướp được cô bé Lê của anh. Có anh đây, không kẻ xấu nào có cơ hội cả.
Hắn đỡ Tào Thù Lê lên xe, lại vươn tay nói:
– Lam Miệt, hiện tại em đi hay là ở lại xem náo nhiệt?
– Rất lãng mạn, rất cảm động!
Lam Miệt giả vờ say mê, nháy mắt với Hạ Tưởng:
– Em biết mà, khẳng định sẽ có một chàng trai chân đạp mây bảy màu tới cứu người, quả nhiên là anh.
Hạ Tưởng bị cô chọc cười:
– Không lên xe thì kệ em đấy nhé. Còn không mau đi?
Lam Miệt tỉnh táo lại:
– Đi, đương nhiên là đi. Có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng đẹp trai như vậy mời em lên xe, em mà không đi thì quá ngốc. Tuy nhiên…
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua đám người Phạm Tranh đang bị một đám dân công vây quanh:
– Bọn chúng thì sao? Cứ như vậy buông tha cho chúng à?
– Bọn chúng nợ người ta tiền, người ta tới đòi nợ, khẳng định sẽ có tranh cãi kịch liệt, không cần chúng ta quan tâm.
Hạ Tưởng đóng cửa xe xong, quay đầu liếc đám người kia, lập tức sửng sốt. Chỉ thấy một bóng người quen thuộc đang lẫn lộn giữa đám người, thoáng giơ tay ra hiệu đối với hắn. Hắn lắc đầu mỉm cười, Lý Hồng Giang này thật là thú vị, tốt xấu gì cũng là Phó Tổng giám đốc công ty xây dựng số 2, vậy mà vẫn thích chơi nghịch như vậy.
Hạ Tưởng đưa Tào Thù Lê tới trường học. Tào Thù Lê đã khôi phục lại bản tính hồn nhiên, ôm cánh tay Hạ Tưởng không rời, nói:
– Em gọi điện thoại cho anh xong thì hối hận, sợ anh làm ra việc gì ngốc nghếch. Không ngờ, em vẫn xem nhẹ sự hư hỏng của anh. Anh đưa một đám dân công tới vây lấy đám người Phạm Tranh làm gì ? Chẳng lẽ muốn họ đánh nhau ? Tuy nhiên nói gì thì nói, đám người kia cũng đáng ghét thật, cũng chẳng có tiền đồ gì cả. Không ngờ là con của Phó chủ tịch tỉnh mà chẳng có chút tố chất gì cả.
– Tố chất của nó và bố nó chẳng liên quan gì tới nhau cả.
Hạ Tưởng liền cười, thấy cô bé Lê thở hổn hển, lại cảm thấy đau lòng thương tiếc, nói:
– Về sau buổi tối ít đi ra ngoài thôi. Em nhìn em và Lam Miệt này, ăn mặc, trang điểm đều rất xinh đẹp, không phải là cố tình ra ngoài tạo cơ hội cho đám người xấu sao ?
– Em sai rồi, về sau không dám nữa!
Tào Thù Lê ngoan ngoãn cúi đầu, liếc Lam Miệt một cái.
Lam Miệt vội vàng giải thích:
– Đều là do em, là em muốn sớm đi photocopy tài liệu nên mới gây nên chuyện. Về sau buổi tối em sẽ không bao giờ đi ra ngoài nữa, cho dù đi ra ngoài cũng phải che mặt đi.
Hạ Tưởng lại an ủi bọn họ một lát, sau đó tìm cơ hội gọi điện thoại cho Lý Hồng Giang.
Hết thảy tiến triển vô cùng thuận lợi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |