Hơn nữa, phía sau Hạ Tưởng, trên thực tế còn có một Tống Triêu Độ.
Người khác có lẽ không biết Tống Triêu Độ, cho rằng từ nay về sau ông ta chắc chắn sẽ không gượng dậy nổi, sẽ không còn có cơ hội giương cao ngọn cờ. Nhưng Trần Phong thì lại biết rất rõ ràng, trước mắt hậu trường Tống Triêu Độ nhìn qua có vẻ không cứng rắn, mạnh mẽ, nhưng ở nhiệm kỳ mới sau này, gần như trong lòng mọi người đều biết rõ là người này chắc chắn sẽ có vị trí rất cao, mà hậu trường của Cao Thành Tùng, bởi vì vấn đề tuổi tác, sang đến nhiệm kỳ mới sẽ lui xuống. Do đó, Tống Triêu Độ một lần nữa sẽ quật khởi, tuy nhiên thời gian bây giờ là vấn đề đang nan giải.
Ông ta ẩn nhẫn hai năm, có lẽ là được sự bày mưu tính kế của hậu trường, trước mắt vững vàng ở bước quá độ, không nên đẩy mâu thuẫn với Cao Thành Tùng trở nên gay gắt. Dù sao, thời gian cũng đang đứng về phía bọn họ.
Vô tình, Hạ Tưởng trở thành đầu mối của rất nhiều các thế lực, do đó cũng không sợ lắm sự đàn áp của Ngô gia, hơn nữa còn có một Liên Nhược Hạm.
Tuy rằng Liên Nhược Hạm là người của Ngô gia, Ngô gia cũng lấy lợi ích của gia tộc để đè ép cô đi vào khuôn khỏ. Nhưng Trần Phong cũng biết rằng, ba của Liên Nhược Hạm là quản lý một tỉnh, tuy rằng là nhân vật hết sức quan trọng của Ngô gia nhưng ông ta và gia tộc có quan hệ cũng không quá chặt chẽ. Mà Liên Nhược Hạm lại chẳng những quan hệ hờ hững với gia tộc mà quan hệ của cô với ba của mình cũng cực kỳ bình thường. Cá tính của cô rất mạnh, tính độc lập cao, là người mà đối diện với các lợi ích của gia tộc từ trước đến nay không có chút hứng thú nào. Chỉ với sự hiểu biết một phần nhỏ của mình, Trần Phong có thể kết luận, Liên Nhược Hạm quyết không có khả năng vì gia tộc mà quyết liệt với Hạ Tưởng.
Sự bảo vệ của Trần Phong với Hạ Tưởng thì cũng rất mãnh liệt. Hạ Tưởng âm thầm trợ giúp ông ta thì có thể nói là không ít, hơn nữa ông ta cũng cố ý muốn nhìn xem rốt cuộc Hạ Tưởng có thể đi được bao xa. Hiện tại, bình tĩnh phân tích thì lại kinh ngạc mà phát hiện ra Hạ Tưởng đã là một người mà các thế lực khắp nơi đang tranh đoạt, cũng là người có năng lực tác động đến các thế lực khắp nơi. Thế lực của Ngô gia cho dù mạnh đến mấy, nhưng tại tỉnh Yến này còn chưa đạt tới mức muốn làm gì thì làm, nên bọn họ muốn chèn ép Hạ Tưởng, nghĩ rằng chặt đứt tiền đồ của Hạ Tưởng thì phải nói là không phải là không có khả năng, mà là khả năng này cũng không phải là lớn.
Hơn nữa, Trần Phong cũng có thể đoán được, người muốn đè nén Hạ Tưởng chính là người trong thế hệ thứ hai của Ngô gia. Nhân vật cầm lái của Ngô gia, ánh mắt của ông cụ không nhìn tới trên người Hạ Tưởng, trong mắt ông ta, tất cả đều là việc đại sự của quốc gia.
Hơn nữa, còn có Liên Nhược Hạm không tiếc tất cả để giữ gìn, vào phút cuối cùng, chắc chắn ba của Liên Nhược Hạm sẽ đứng về phía của cô con gái mình.
Nếu Trần Phong biết được rằng một lòng giữ gìn và bảo vệ Hạ Tưởng còn có thế lực của Sử lão phía sau lưng Lý Đinh Sơn, Hạ Tưởng còn có quan hệ rất gần với Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Mã thì đúng là ông ta trở nên cực kỳ khiếp sợ, nói không ra lời.
Đương nhiên, tất cả những gì mà Trần Phong phân tích thì cũng không bằng sự cực kỳ trân trọng của Trần Phong dành cho Hạ Tưởng. Mặc kệ là Hạ Tưởng có thừa nhận hay không, toàn bộ thành phố Yến, thậm chí là cả tỉnh Yến thì đều đã đem Hạ Tưởng thành người của Trần Phong. Ai chẳng biết từ trước đến nay Trần Phong rất hay bao che khuyết điểm? Hạ Tưởng không chịu ức hiếp thì thôi, chỉ cần bị ức hiếp, ông ta mà biết được, chắc chắn sẽ làm cho hắn hết giận.
Trần Phong rất rõ ràng, Hạ Tưởng ở tổ cải tạo thôn nội đô đã khổ sở vì ông ta mà làm tất cả, thay ông ta tính toán âm thầm vượt qua không ít các cửa ải khó khăn, đáng quý nhất là hắn không kể công, không kiêu ngạo. Cho nên khi ông ta nhận được điện thoại của Ngô gia, phản ứng đầu tiên là muốn phản ứng với đối phương mấy câu, nhưng sau tỉnh táo lại, mới mập mờ nói rằng mình sẽ lưu tâm đến nhất cử nhất động của Hạ Tưởng, nhưng cũng không cấp hứa hẹn gì với đối phương cả.
Hiển nhiên là đối phương cũng nghe ra sự có lệ của Trần Phong, tuy rằng cũng không nói thêm gì, nhưng Trần Phong biết, đối phương chắc chắn sẽ ủy thác với người khác để xuống tay với Hạ Tưởng. Vì thế, ông ta trịnh trọng nhắc nhở Hạ Tưởng:
– Tôi nghĩ rằng Ngô gia sẽ không chịu để yên. Hơn nữa, thế lực của bọn họ đúng là rất khổng lồ, tại thành phố Yến hoặc tỉnh Yến chắc chắn còn có người quen biết của bọn họ. Tiểu Hạ, đường đi phía sau của cậu còn dài, cũng chỉ là một cô gái, nếu không được thì buông tha cũng tốt.
Trần Phong xuất phát từ ý tốt, Hạ Tưởng chỉ có thể lĩnh ý:
– Đa tạ ý tốt của Thị trưởng Trần, tôi cũng có chừng mực, cũng biết cái gì nên nắm chắc, cái gì nên buông tha. Có một số người và việc, cũng không phải vì lợi ích mà buông ra được. Tôi tin tưởng trước kia ngài cũng có những thời điểm phải lựa chọn trong đau đớn.
Trần Phong biết Hạ Tưởng đã hạ quyết tâm, cũng hơi bất đắc dĩ, tuy nhiên cũng cười ha hả mà nói:
– Tôi tin tưởng mỗi bước cậu đều đi thật tốt. Lúc này lại có một cái đề tỉnh cậu, Đàm Long có khả năng trở thành ủy viên thường vụ, chức vụ bên phía Ủy ban là Phó Thị trưởng thường trực, y đối với Tập đoàn Viễn Cảnh không có mấy ý tốt. Đất đai của Nhà máy thép và Nhà máy Dược thì y chắc chắn sẽ đề xuất ý kiến phản đối.
– Thị trưởng là ai vậy?
Hạ Tưởng đối với khoảng trống vị trí do Tào bá rời khỏi sẽ do Đàm Long tiếp nhận thì cũng đã có sự chuẩn bị về tâm lý. Nhưng đối với việc ai nhậm chức Thị trưởng thành phố Yến thì vẫn tràn đầy sự tò mò.
– Cạnh tranh rất kịch liệt. Ban đầu là muốn đề bạt từ nguồn cán bộ của thành phố nhưng phía Tỉnh không đồng ý, hiển nhiên là không nghĩ để thành phố Yến ôm thành một khối. Tuy nhiên, hiện tại cũng đã có một số gương mặt, không có gì bất ngờ xảy ra thì người đó chính là Hồ Tăng Chu.
– Bí thư Thành ủy Chương Trình Hồ Tăng Chu?
Hạ Tưởng giật mình kinh hãi.
– Tốc độ lên chức của ông ta rất nhanh, không hiểu có bí quyết gì không nữa?
Trần Phong bị Hạ Tưởng chọc cười:
– Bí quyết? Cậu cho là thăng quan là công phu kỹ thuật, tìm đúng được bí quyết là sẽ thành công? Tuy nhiên, nếu nói sự thăng quan của Bí thư Hồ thì cũng xem như là có chút bí quyết, một người đã nhìn trúng và tán thưởng thư pháp của y. Quả thực khó tin.
Cuối cùng cũng tu thành chính quả, Hạ Tưởng đối với việc lấy thư pháp nhập tâm làm đường đi trong chốn quan trường cũng phải âm thầm tán thưởng. Hắn đối với Hồ Tăng Chu thì phải nói rằng cũng chưa đạt tới mức có ý tốt, nhưng cũng không đến mức phải chán ghét, tổng quan mà nói thì cảm thấy y là một người cũng rất phi thường.
Quả thật Trần Phong rất bận, vốn muốn cùng nói chuyện thêm với Hạ Tưởng nhưng chỉ trong chốc lát một số người đã lên để báo cáo công tác, vì thế Hạ Tưởng đành phải cáo từ ra về. Trước lúc đi khỏi, hắn dùng sức nắm tay Giang Thiên, hai người không nói thêm lời nào.
Ra khỏi tòa nhà trụ sở của Ủy ban, Hạ Tưởng đánh xe rời đi. Dọc theo đường đi, chỉ trong chốc lát Hạ Tưởng phát hiện ra một cái đuôi lại đi phía sau.
Mấy ngày gần đây, hắn vẫn phát hiện ra phía sau luôn có cái đuôi theo dõi, vốn vẫn ôm tâm lý chơi đùa với bọn họ một chút, khi đến điểm mấu chốt sẽ tìm cách đánh lạc hướng bọn họ là được. Tuy nhiên, hôm nay nghe được điện thoại của Ngô gia gọi đến cho Trần Phong, đưa ra đề nghị lộ liễu phải hủy tiền đồ của hắn, giọng điệu này đúng là làm cho Hạ Tưởng tức giận. Lại nhìn về cái đuôi phía sau, Hạ Tưởng cảm thấy cũng cần phải động thủ thu thập bọn họ một chút.
Những người theo dõi phía sau Hạ Tưởng chính là đám người Hứa Đại Căn mà Cường Giang Hải an bài.
Đám người Hứa Đại Căn theo dõi Hạ Tưởng mới đầu nghĩ rằng sẽ rất thuận lợi, không hề có gì khó khăn cả, lúc nào cũng có thể nắm bắt hành tung của Hạ Tưởng bởi vì hành tung của Hạ Tưởng đều rất công khai. Tuy nhiên, khi đến thời gian cá nhân hoặc sau khi hết giờ làm việc, bọn họ chỉ đi theo Hạ Tưởng một lát liền mất dấu hắn.
Ngay từ đầu họ còn tưởng Hạ Tưởng lái xe quá nhanh, kỹ thuật lái xe tốt, sau đó mới chậm rãi phát hiện rằng hóa ra hắn đã sớm biết mình theo dõi, chỉ là muốn đùa chơi với mình mà thôi.
Đám người Hứa Đại Căn vừa tức giận vừa không phục, muốn đấu với Hạ Tưởng một lần.
Hạ Tưởng thấy bọn họ khá kiên nhẫn, trong lòng bắt đầu nổi giận, liền lái xe dẫn họ lòng vòng quanh thành phố hơn nửa giờ. Hắn cũng có chút mệt mỏi, tâm tình hơi bình tĩnh lại liền gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm.
Bởi vì lần trước Liên Nhược Hạm đi khảo sát, lúc ở trong phòng có nói một câu, hiện tại hắn muốn hỏi cô xem tình hình thế nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |