Tống Nhất Phàm đi phía trước nói:
– Sự tình về sau ai dám khẳng định chứ, đúng không? Anh ở phía sau, cũng đừng có mà nhìn loạn.
Hạ Tưởng choáng. Hắn là một thằng thanh niên hơn 23, 24 tuổi, lại bị một cô bé mới 15 tuổi nói đừng nhìn loạn, quả thật khó tránh khỏi hơi bất mãn:
– Cô em, em bao nhiêu tuổi mà tư tưởng đã phức tạp như vậy? Anh có mấy bạn gái, mỗi người đều dáng đẹp, mặt xinh. Bình thường anh đi bên ngoài chưa bao giờ cần phải nhìn cô gái khác, biết chưa?
Tống Nhất Phàm lại cười tinh nghịch:
– Mạnh mồm! Đàn ông đều là lòng tham không đáy, đều chỉ lo thân mình, chỉ thích thê thiếp thành đàn. Đừng nghĩ em còn nhỏ không biết gì. Em rất hiểu đàn ông.
Hạ Tưởng toát mồ hôi hột. Hiện tại con gái trưởng thành sớm ghê, chẳng những thành thục sớm về sinh lý mà ngay cả tâm lý cũng thành thục sớm tới đáng sợ. Hắn vội tìm một đống lý luận giảng cho Tống Nhất Phàm nghe, không ngờ còn chưa nói được mấy câu thì Tống Nhất Phàm đã giơ một ngón tay lay động trước mặt hắn:
– Đạo lý lớn thì em hiểu, cũng không cần anh phải giảng cho em nghe. Hiểu là một chuyện nhưng có thể nghe theo hay không lại là một chuyện khác.
Hạ Tưởng lắc đầu, hắn phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Tống Nhất Phàm.
Tống Triêu Độ đang ngồi trong phòng đọc sách.
Tới đây vài lần rồi nên Hạ Tưởng cũng không gò bó nhiều lắm trước mặt Tống Triêu Độ. Tống Triêu Độ cũng không khách sáo với hắn, gật đầu nói:
– Vào đây, ngồi đi.
Tống Nhất Phàm đi vào phòng trong, như một cô gái cực kỳ ngoan ngoãn, rót nước cho hai người, trước khi đi còn không quên nháy mắt với Hạ Tưởng, ý là em giả vờ có giống không?
Hạ Tưởng chỉ mỉm cười bất đắc dĩ. Hiện tại so sánh với Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, chẳng những con gái càng ngày càng cởi mở, càng ngày càng to gan, hơn nữa càng dám nói dám làm. Nếu so sánh với thế hệ trước coi như bảo thủ và quy củ thì thế hệ này có thể gọi là phản nghịch, toàn toàn không hề kiêng nể bất cứ điều gì. Tuy nhiên mặc kệ là phản nghịch hay không kiêng nể, cuối cùng kỳ thật cũng chỉ là tự làm tổn thương bản thân.
– Tống Nhất Phàm nói xuống dưới lầu đi dạo, thật ra tôi nghĩ nó muốn chờ cậu. Nó không gây phiền toái gì cho cậu đấy chứ?
Tống Triêu Độ buông quyển sách, uống một ngụm nước.
– Không ạ. Tôi cảm giác Tiểu Phàm đã trưởng thành không ít, cũng khá biết điều.
Hạ Tưởng thành thật đáp. Hắn cũng biết rõ, hình thể quả thật là lớn lên, cũng hiểu sự việc hơn, tuy nhiên cũng vẫn còn rất nhiều việc chưa thể hiểu được.
Tống Triêu Độ chỉ nhắc tới Tống Nhất Phàm một câu, sau đó lại nói tới vấn đề quan trường:
– Cuối cùng Sử lão cũng gật đầu, sẽ ra mặt giúp tôi nói chuyện. Nếu hết thảy thuận lợi, trước cuối năm nay, tôi sẽ trở thành một trong tám Phó chủ tịch tỉnh của Ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy rằng không phải là ủy viên thường vụ nhưng vẫn là cấp bậc phó tỉnh, nhưng trên cơ bản tương đương để đó không dùng. Lúc này lên làm Phó chủ tịch tỉnh cũng coi như đi một bước nhỏ.
Đây là lần đầu tiên Tống Triêu Độ chủ động nhắc tới vấn đề chính trị với Hạ Tưởng. Từ lời nói của ông ta, Hạ Tưởng có thể nghe được một tia bất đắc dĩ và cảm thán. Nhớ lại kiếp trước, sau khi Cao Thành Tùng rơi đài, trên Bắc Kinh hạ kết luận đối với y là: “Thương tổn nghiêm trọng đến tình cảm của nhân dân tỉnh Yến”. Hiện tại xem ra những lời này đúng là thật không sai chút nào,
Hạ Tưởng do dự một chút, không biết nên mở miệng nhắc tới những lời của Phó chủ tịch tỉnh Mã đã nói như thế nào.
Hiện tại Phó chủ tịch tỉnh Mã là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, có quyền lên tiếng trong những sự tình trọng đại nhưng lại không có quyền quyết định. Tuy nhiên Phó chủ tịch tỉnh Mã cũng là người đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, cũng không phải người nói ra rồi để đó. Ông ta cố ý muốn nhắc Tống Triêu Độ vận động vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ, có lẽ trong lòng đã có tính toán.
– Trưởng ban Tống, cũng là trong Tỉnh ủy nhưng ban Tổ chức cán bộ hình như quyền cao chức trọng hơn. Nếu Trưởng ban Tống làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ, hơn nữa còn có thêm danh hiệu ủy viên thường vụ, vậy sẽ khó khăn hơn so với Phó chủ tịch tỉnh nhiều không?
Hạ Tưởng thật cẩn thận hỏi.
Tống Triêu Độ hơi ngẩn người, ông cầm cốc trà nửa ngày không buông, cứ thế nâng trên không, ngơ ngẩn nhìn Hạ Tưởng hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười:
– Hạ Tưởng, gan cậu còn lớn hơn cả gan tôi đó. Không phải ủy viên thường vụ thì chỉ cần vận động ở tỉnh là được, Bắc Kinh sẽ không can thiệp. Nhưng chỉ cần là ủy viên thường vụ, nhất định phải được thông qua cả ở tỉnh lẫn Bắc Kinh mới được. Để Bắc Kinh thông qua thì tôi lại cảm thấy vấn đề không lớn, nhưng thanh âm phản đối từ tỉnh lại rất lớn, tối thiểu là một cửa Bí thư Cao là không qua được.
Nói đến mức này, Hạ Tưởng liền nhân thể hỏi:
– Vì sao Bí thư Cao lại có thành kiến lớn như vậy với ngài vậy?
– Việc này chỉ sợ cũng là tính cách không hợp hoặc là nhìn không vừa mắt!
Tống Triêu Độ thản nhiên cười:
– Bí thư Cao tự cao là có chỗ dựa cứng rắn, mạnh mẽ, chỉ cần là người nhìn không vừa mắt liền để đó không dùng hoặc gây khó dễ. Tôi còn may, nếu không ổn với ông ta, liền cách ông ta thật xa, không tự rước nhục vào mình đi nịnh bợ ông ta. Có một Giám đốc sở bị Bí thư Cao nhìn không vừa mắt, nghe nói Bí thư Cao cố ý muốn động mình, vội vàng tìm Bí thư Cao tỏ vẻ trung tâm. Kết quả ngược lại, lễ vẫn thu nhưng chức quan vẫn bị rút, suýt nữa khiến hắn ta chết vì tức uất!
Tống Triêu Độ cười ha hả mấy tiếng, lại nói tiếp:
– Tiểu Hạ, những lời cậu vừa nói không phải là vô tình đấy chứ? Tôi biết cậu vẫn nói chuyện khá cẩn thận, có phải nghe được phong thanh gì không?
Nghĩ đến sau này Tống Triêu Độ sẽ có cơ hội tiếp xúc với Mã Vạn Chính, hiện tại mình chính là một cây cầu nối, hơn nữa lời nói của Mã Vạn Chính lúc đó chắc chắn là cố ý, Hạ Tưởng cũng không giấu diếm nữa, nói thẳng luôn:
– Ngài đoán đúng rồi, Phó chủ tịch tỉnh Mã nhờ tôi chuyển lời tới ngài.
– Mã Vạn Chính?
Tống Triêu Độ rõ ràng là giật mình kinh ngạc:
– Không nghe nói cậu có quan hệ hay quen biết gì với Phó chủ tịch tỉnh Mã cả. Tiểu Hạ, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Phó chủ tịch tỉnh Mã muốn nói gì?
Tống Triêu Độ rốt cục lộ ra vẻ khẩn trương và kinh ngạc. Hạ Tưởng nghĩ, bất cứ ai cũng không thể có bản lĩnh tuyệt đối bất động như núi. Nói chung, khi gặp phải vấn đề lớn liên quan tới lợi ích bản thân thì bất cứ kẻ nào cũng đều khó tránh khỏi biến đổi sắc mặt.
– Quan hệ qua một người bạn.
Hạ Tưởng không nói tỉ mỉ, cũng không thể nói rõ ra được. Hắn nhắc lại lời của Mã Vạn Chính:
– Phó chủ tịch tỉnh Mã nói, ngài vận động vị trí Phó chủ tịch tỉnh là chuyện tốt, nhưng bước chân đi như vậy hơi ngắn một chút, kỳ thật có thể bước lớn hơn nữa. Ông ta không nói rõ, tuy nhiên vị trí quan trọng trên tỉnh còn trống có khả năng nhất chính là chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
– Ừ…
Tống Triêu Độ trầm ngâm một lát, hiển nhiên là muốn tiêu hóa một chút tin tức quan trọng bất ngờ này. Một lát sau, ông ta hỏi lại Hạ Tưởng:
– Cậu có biết lai lịch của Phó chủ tịch tỉnh Mã không?
Hạ Tưởng lắc đầu:
– Không biết, trước kia chưa bao giờ để ý tới ông ta.
– Quê quán Phó chủ tịch tỉnh Mã ghi rõ trong lý lịch là người Bắc Kinh, tuy nhiên theo tôi quan sát, trong giọng nói ngẫu nhiên lộ ra giọng quê hương, hẳn là người ở tỉnh Yến.
Tống Triêu Độ quả nhiên lợi hại, ngay cả giọng của Mã Vạn Chính cũng có thể nghe ra. Tiếp đó ông ta lại rút từ ngăn kéo ra một tập tài liệu, lật vài trang nói:
– Vị Phó chủ tịch tỉnh này đến tỉnh Yến từ hơn hai năm trước, là từ tỉnh Tây điều tới. Hai năm trước vẫn khá khiêm tốn, không có động tĩnh gì, lần này đột nhiên lọt vào ủy viên thường vụ, khiến người ta rất giật mình. Chỗ dựa của ông ta ở Bắc Kinh cũng được giấu diếm rất kỹ, không khác gì Tiền Cẩm Tùng, khiến người ta không không thể mò ra được. Tỉnh Yến là một địa phương rất kỳ quái, kinh tế không phát đạt, chính trị cũng không có điểm gì hơn các địa phương khác, hơn nữa luôn luôn bảo thủ, nhưng Bắc Kinh rất thích cho cán bộ hàng không tới tỉnh Yến. Thứ nhất là vì tỉnh Yến gần Bắc Kinh, thứ hai là tỉnh Yến rất dễ dàng tạo thành lý lịch tốt. Nếu Mã Vạn Chính đã có ý tốt nhắc nhở tôi, đương nhiên tôi phải tỏ vẻ cảm tạ một chút.
Cũng không biết Tống Triêu Độ đã suy nghĩ thông suốt điều gì, trên mặt đầy vẻ tươi cười:
– Đương nhiên còn phải cảm tạ tác dụng trọng yếu của cậu, Tiểu Hạ. Có thể nói, từ khi quen biết tới nay, cậu vẫn luôn trợ giúp tôi không nhỏ, khiến trong lòng tôi rất băn khoăn.
Tống Triêu Độ nói vậy thứ nhất là kéo gần quan hệ, thứ hai cũng là xúc động phát ra. Hạ Tưởng vội vàng đứng lên:
– Trưởng ban Tống khách khí quá. Ngài là bạn tốt tri kỷ của Bí thư Lý, tôi lại là do Bí thư Lý một tay dìu dắt lên, cho nên đối với tôi mà nói, ngài cũng giống Bí thư Lý, là bề trên mà tôi kính trọng và tín nhiệm nhất. Tôi làm một ít việc trong khả năng của mình cũng không tính là cái gì.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |