Cao Kiến Viễn cũng không nghĩ nhiều đến vấn đề chính trị, một bên lo ứng phó với Cao Thành Tùng, nói dối hắn là đã làm xong thủ tục ra nước ngoài, một bên thúc giục việc kiểm toán cố gắng xét duyệt xong sớm. Hẵn còn nói Nghiêm Tiểu Thì và Tiêu Ngũ, Chu Hổ phải liên lạc với nhau, để bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ với bất động sản Giang Sơn.
Một tấm lưới lớn vô hình đã giăng ra, rất nhiều người đã ở trong tấm lưới đó, hơn nữa còn bị buộc chặt lại ở trong đó.
Chỉ có điều cũng không ai biết được khi nào lưới sẽ được thu lại? Mà ai là người nắm đầu lưới để thu?
Đến tháng 12 năm 2000, trời bắt đầu lạnh, nhưng mà thời tiết còn không lạnh bằng tâm của Cao Thành Tùng. Hắn như rơi vào trong vực băng, vô cùng lạnh lẽo.
Hắn đã phát hiện ra là không ngờ Cao Kiến Viễn vẫn đang ở thành phố Yến, chẳng những không làm thủ tục ra nước ngoài, mà còn đang âm thầm qua lại với Hạ Tưởng, ý đồ kiếm một khoản lớn. Hắn tức giận đến nỗi thiếu chút nữa bệnh tim tái phát. Sau khi hắn tìm được Cao Kiến Viễn, liền đánh mắng y. Lần đầu tiên từ khi sinh ra Cao Kiến Viễn bị ăn một bạt tai, hắn không kìm nổi giận dữ liền mắng:
– Là mạng sống quan trọng hơn hay là tiền quan trọng hơn? Mày là thằng khốn khiếp, ngay lập tức nhanh cút đi nước ngoài cho tao, hiện tại mày một phút cũng không thể ở lại!
Cao Kiễn Viễn bị Cao Thành Tùng thúc ép, bất đắc dĩ, đành phải thu dọn hành lý rời khỏi thành phố Yến, đi tới Bắc Kinh. Trước khi đi, hắn còn lo lắng, nên lặng lẽ gọi điện thoại cho Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì sau khi biết được lại lập tức thông báo cho Hạ Tưởng.
Mà Hạ Tưởng lại thông báo cho Hình Đoan Đài.
Sau đó, Hình Đoan Đài liền gọi điện thoại báo cho người ở Bắc Kinh, ngay khi Cao Kiến Viễn vừa mới đi vào sân bay, đã bị nhân viên tổ chuyên án mặc thường phục bắt, lập tức khống chế, giam giữ ở một địa điểm bí mật ở Bắc Kinh.
Lúc này, Cao Thành Tùng hoàn toàn không biết gì cả, còn tưởng rằng Cao Kiến Viễn đã ra nước ngoài rồi.
Điều làm cho Cao Thành Tùng ủ rũ, chính là hắn đã sắp xếp người theo dõi Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng, chẳng những không thu hoạch được gì, còn ngược lại bị Hạ Tưởng trêu đùa một phen. Rơi vào đường cùng, đành phải gọi toàn bộ nhân viên theo dõi quay về. Bởi vì Yến Ca tìm hắn kể khổ, nói là nội bộ Cục An ninh Quốc gia đều có ý kiến phản đối. Cao Thành Tùng chán nản đành phải đồng ý, trong lòng hắn hiện lên một sự đau xót, tường đổ mọi người đẩy thêm, xem ra ngày Cao gia bị sụp đổ thật sự không còn xa.
Chẳng lẽ lão thủ trưởng thực sự không bảo vệ hắn? Cao Thành Tùng đã vài lần gọi điện thoại cho lão thủ trưởng, lão thủ trưởng hoặc là lấy lí do việc này khó không thể tham gia vào và cự tuyệt hắn, hoặc là nói ông ta hiện không làm việc nữa nên cũng không muốn dính líu, hiện tại đang tu thân dưỡng tính, không quan tâm đến chính trị. Cao Thành Tùng tức giận đến hung hăng quăng cả điện thoại, mắng lão thủ trưởng. Trước kia nếu nếu mình không lấy ông ta làm thành chỗ dựa, thì hôm nay mình có bị lạc lối và đi tới kết cục như vậy sao? Hiện tại mình đang thấy có thể tiến thêm một bước thì ông ta lại buông tay mặc kệ, không phải là cố ý đem mình nâng cao lên, sau đó tự làm mình ngã xuống thật mạnh sao?
Thực ra Cao Thành Tùng cũng biết vị trí của hắn lúc nào cũng có nguy cơ. Tuy nhiên phần lớn mọi người đều giống nhau, tâm hồn hắn cũng ảo tưởng, thứ nhất là muốn tận lực bảo vệ chính mình, bảo vệ cái ghể Bí thư Tỉnh ủy, vẫn muốn làm cho đến khi mãn nhiệm, sau đó lại làm tiếp chức vụ Chủ tịch Hội đồng nhân dân, cũng coi như công đức viên mãn, có thể an tâm dưỡng lão. Hai là có thể bắt được người động thủ phía sau, có thể khống chế trong phạm vi, đem một lưới bắt hết Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng, đảm bảo hắn ở tỉnh Yến có thể tiếp tục thẳng tiến, không có đối thủ, nhiệm kỳ còn hai năm cuối cố gắng bồi dưỡng lực lượng của mình mạnh mẽ, sớm tính toán dự phòng cho việc lui về phía sau.
Có điều hiện tại dù hắn và Bắc Kinh vẫn liên hệ thông suốt, nhưng vẫn không thể tiếp xúc được với trung tâm cơ mật. Hắn cảm thấy cả lão thủ trưởng và các mối quan hệ bình thường, tất cả đều luôn luôn có vẻ ứng phó gì đó với mình, mặc dù cũng nói rất khéo léo, nhưng hắn vẫn cảm giác rất miễn cưỡng.
Cao Thành Tùng hiện tại hận thấu xương Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng, hận không thể tự tay chém một đao, đem hai người tại chỗ giết chết. Liền nhớ lại hồi hắn còn ở nông thôn giết heo cũng như thế, một dao đi xuống cảm thấy thoải mái. Tống Triêu Độ và Hạ Tưởng là con dao nhỏ giết người, làm cho người ta vừa đau lại vừa khó chịu, không chết ngay được, càng khó chịu vô cùng, quả thực còn đau đớn hơn so với việc giết chết hắn ngay bây giờ!
Tống Triêu Độ là người nham hiểm giả dối, Hạ Tưởng là loại khẩu phật tâm xà, hai người một sáng một tối phối hợp với nhau, kín mít không một chút kẽ hở, quả thực là phối hợp tuyệt diệu. Cao Thành Tùng nghĩ rằng Tống Triêu Độ ra tay ở phía sau, hắn liền nhớ lại những việc tưởng như tình cờ trước kia, chẳng hạn như sau khi Hạ Tưởng bị bắt, đột nhiên trong lúc đó Ủy ban Kỷ luật thành phố liền có chuyện nghiêm trọng xảy ra, như việc Hạ Tưởng ngầm điều tra Lệ Triều Sinh, lại vừa ngăn chặn Cao Kiến Viễn, còn Tống Triêu Độ thì trốn ở sau lưng, đầu tiên đem bắt Thẩm Phục Minh, sau lại bắt đến Từ Đức Tuyền, tiếp theo sẽ đến ai?
Vũ Phái Dũng!
Cao Thành Tùng đột nhiên giật mình một cái, bỗng nhiên cả người rét run. Nếu nói việc bắt Lệ Triều Sinh, bắt Từ Đức Tuyền đều không đủ để uy hiếp tính mạng hắn, thậm chí khi Thẩm Phục Minh bị Uỷ ban Kỷ luật Trung ương mang đi, cũng không làm cho hắn có cảm giác nguy hiểm đang đến, một khi Vũ Phái Dũng chính thức bị lập hồ sơ vụ án, thì nghĩa là Bắc Kinh đã ngầm đồng ý cho việc bắt đầu điều tra hắn!
Vũ Phái Dũng chính là chong chóng đo chiều gió cuối cùng, chính là hắn có thể bảo vệ được vị trí Bí thư Tỉnh ủy hay không.
Cao Thành Tùng từ trên ghế nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất trước nay chưa từng có, đang muốn gọi điện thoại cho Vũ Phái Dũng chính thức báo cho y, khiến y nhất định phải kiềm chế sự kiêu ngạo, đem hết khả năng lau sạch những việc đã làm trước kia, có thể phải bỏ ra tiền thì bỏ ra, trước tiên cứ qua được đã rồi nói sau. Hắn vừa mới cầm điện thoại, thì có tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Cao Thành Tùng còn buồn bực, sửng sốt cầm lấy điện thoại rồi, mà không biết chuông điện thoại ở đâu vẫn còn vang lên? Lập tức lắc đầu cười, đã quên mất bàn làm việc của mình có vài cái điện thoại.
Hóa ra chiếc điện thoại có chuông vang lên là điện thoại màu đỏ, Cao Thành Tùng vừa mới ngồi xuống một chút lại đứng lên, trong mắt ánh lên: chiếc điện thoại màu đỏ là chiếc điện thoại cấp trên ở Bắc Kinh luôn dùng để ra chỉ thị, điện báo. Tất cả đều truyền đạt thông qua chiếc điện thoại màu đỏ này.
Cao Thành Tùng thậm chí khẩn trương đến mức mồ hôi chảy ra, vướng cả tay. Trước kia khi điện thoại màu đỏ vang lên, hầu như là toàn chuyện tốt, hiện tại cũng vẫn là nó vang lên, nhưng trong mắt hắn chiếc điện thoại màu đỏ lại biến thành một quả bom hẹn giờ, nói không chừng sau khi nghe, lại là một tin tức hắn không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận.
Nhưng lại không thể không nghe, ai dám khiến lãnh đạo cấp trên phải chờ nửa ngày chứ? Cao Thành Tùng cẩn thận mà cầm lấy ống nghe, nhỏ giọng Alo một tiếng, sau đó giọng cố bình tình nói:
– Xin chào, tôi là Cao Thành Tùng.
– Bí thư Cao, tôi là An Trác Đạt ở Ban Tổ chức Trung ương, tôi có tin tức trước tiên muốn nói cho anh, anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
An Trác Đạt là Phó trưởng Ban Tổ chức Trung ương, quan hệ với Cao Thành Tùng không tệ, y có ý gọi điện thoại muốn báo cho Cao Thành Tùng một tiếng, Trung ương sẽ có sự thay đổi rất quan trọng đối với nhân sự ở tỉnh Yến!
Buông điện thoại, Cao Thành Tùng suy sụp ngồi ở trên ghế, nửa ngày không hề động đậy nửa người. Trong đầu hắn luôn có một ý nghĩ không ngừng xoay chuyển đó là: rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Rốt cục mình liệu còn có một đường lui hay không? Mặc dù An Trác Đạt đã có ý ám chỉ nói để cho hắn về nghỉ là quyết định của tập thể trung ương, là vì muốn lấy đại cục làm trọng, là vì chú ý đến tình hình thực tế của tỉnh Yến, cũng là muốn tỉnh Yến ngày càng phát triển, đồng thời suy xét đến tình trạng sức khỏe của hắn, cũng là trung ương đối với hắn luôn quý trọng và bảo vệ…
Cao Thành Tùng nghe nói như vậy, chung quy cảm thấy có một tâm trạng buồn đau.
Gần như trong cùng một lúc, bên trong trụ sở tỉnh ủy tỉnh yến, một mạch nước ngầm bắt đầu chảy ra. Máy điện thoại của nhiều người vang lên không ngừng, sau khi nghe điện thoại, có người mặt mũi đầy vẻ vui mừng, có người lại âm thầm lắc đầu, có người im lặng không nói gì, cúi đầu trầm tư. Tóm lại, toàn bộ bên trong tỉnh ủy, mọi người không còn lòng dạ nào để làm việc, đều muốn tìm người quen ở mọi nơi trao đổi quan điểm, không ít người phải suy nghĩ, suy nghĩ làm thế nào để tiếp nhận một sự thay đổi lớn sắp bắt đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |