Ánh mắt Trần Công lập tức sáng lên
– Anh ấy ở đâu? Em muốn lập tức thấy anh ấy.
Hạ Tưởng liền duỗi tay kéo Phương Cách qua:
– Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt. Phương Cách, tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh không thể giả được!
Trần Công ôm cánh tay Phương Cách:
– Anh thật sự tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh à, anh quá lợi hại. Em rất khâm phục người học Đại học Bắc Kinh. Có thể truyền thụ một chút bí quyết cho em được hay không?
Trước kia Phương Cách luôn tự hào với thân phận tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh của mình, tuy nhiên sau khi bị Mai Hiểu Lâm và Lam Miệt đả kích thì trở nên không hề nhạy cảm nữa, liền uể oải nói:
– Hạ ca, anh gây phiền toái cho em rồi! Nếu anh giới thiệu một nữ sinh cho em, em còn có thể hăng hái chút sức sống, hiện tại cũng lại là một nam sinh, không phải là anh hại em sao?
Cũng may mặc dù Phương Cách không muốn nhưng vẫn phải nể trọng Trần Phong, bèn nhìn Trần Phong cười cười:
– Thị trưởng Trần, cháu dành thời gian hướng dẫn lại cho Trần Công được không? Chỉ cần cậu ấy thi vào trường đại học được gần đủ điểm, cháu tìm giáo sư của cháu nói ông ấy ưu tiên tuyển Trần Công.
Trần Phong không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng đã giúp hắn một đại ân, vội cười tít mắt:
– Đâu có, đâu có, tôi thay Trần Công cảm ơn cậu.
Trần Công lại cảm thấy hứng thú với Phương Cách, không chịu đi, giữ chặt Phương Cách hỏi đông hỏi tây. Phương Cách chịu không nổi sự phiền hà này nhưng vì giữ thể diện với Trần Phong, đành phải nhăn nhó mặt mày mà giải thích từng việc một.
Hạ Tưởng liền nhân cơ hội cho người đi lên thông báo với bác Tào rằng Thị trưởng Trần tới, cần ra đón tiếp một chút.
Cao Hải liền mượn cơ hội cùng Trần Phong hỏi han vài câu.
Trần Phong thấy Cao Hải đích thân tiếp khách, nên hỏi Cao Hải vài câu. Cao Hải liền nói không ít, kể lại quá trình quan hệ của hắn và Hạ Tưởng cho Trần Phong.
Trần Phong nghe xong, có vẻ đăm chiêu nói:
– Đây là lần đầu đầu tiên tôi nghe nói về quan hệ giữa anh và Tiểu Hạ như vậy. Trước kia sao không nghe anh nói nhỉ?
Cao Hải khiêm tốn nói:
– Trước kia báo cáo công tác với Thị trưởng Trần đã đều là việc công, cũng không có thời gian nói về việc tư
Trần Phong gật đầu, không nói thêm nữa.
Đoàn người của Tào Vĩnh Quốc xuống dưới chào đón Trần Phong. Sau đó mọi người vây quanh Trần Phong lên lầu.
Hạ Tưởng cho rằng sau Trần Phong sẽ không còn nhân vật nào xuất hiện nữa liền nói mọi người cùng lên lầu. Cao Hải đã theo sau lưng Trần Phong đi lên lầu, Hạ Tưởng liền dừng ở cuối cùng nói chuyện với Tào Thù Lê.
Mới vừa đi đến cầu thang thì nghe được một giọng nói quen thuộc:
– Không đón tiếp tôi còn chưa tính, cũng không ở cửa đón tôi một lát. Tiểu Hạ, tôi là có ý kiến đối với cậu đó.
Hạ Tưởng lập tức dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Vương Bằng Phi đang tươi cười đứng tại sảnh, ăn mặc thư thái, nhìn ngoài giống như vô ý đi dạo ngang qua.
Hạ Tưởng vội vã đi về phía trước, lo sợ nói:
– Phó bí thư Vương, sao ngài lại đến đây? Thật ngạc nhiên vui mừng, nhưng cũng có phần kinh hãi.
Vương Bằng Phi thong thả nói:
– Như thế nào? Thị trưởng Trần tới tôi lại không thể ư? Tôi chỉ nghe nói thịt gà muối Yên kinh ăn ngon lắm, lại nghe cậu cũng lúc tổ chức lễ thành hôn ở đây, cứ tới đây xem, chẳng qua là chỉ muốn được ăn nhờ chút cơm mà thôi.
Quả nhiên cũng không là người bình thường, đều có lý do cả. Trong đầu Hạ Tưởng hiểu rõ Vương Bằng Phi sở dĩ nói như vậy một là muốn cho mình một lối thoát, hai cũng là vì không để người khác nghi ngờ vô căn cứ. Tuy nhiên ông ta đưa ra lý do thật sự không đáng để người ta tin. Ngược lại càng làm cho người ta nghi ngờ.
Có thể các vị lãnh đạo đều như vậy, cố tình thực thực giả giả, làm cho người ta suy nghĩ không ra bên trong mới chứng tỏ ưu thể xuất thân bề trên của mình.
Hạ Tưởng đã nghĩ mời bác Tào xuống dưới đón tiếp Vương Bằng Phi một chốc, nhưng Vương Bằng Phi khoát tay:
– Không cần để ý nhiều như vậy. Cậu không thấy tôi ăn mặc bộ đồ thư nhàn ở nhà à? Tôi là rảnh rỗi đến đây góp vui, không phải là người muốn mất tự do khi đến đây.
Ông ta thấy quanh đó đông người liền nhỏ giọng nói:
– Lão Tần là không thể tới, ông ta vốn cũng muốn đến nhưng bị tôi can ngăn. Hiện tại là thời kỳ đặc biệt, có lẽ nên tránh sự nghi ngờ, có phải vậy không? Ông ta khiến tôi chúc mừng cậu.
Hạ Tưởng ngỏ ý cảm ơn.
Tầng hai đã ngồi kín người, không nghĩ tới rằng có tầng nữa cũng không đủ. Những người cấp bình thường chỉ có thể ngồi ở đại sảnh, đám người Trần Phong được đưa vào phòng nên Hạ Tưởng cũng đưa Vương Bằng Phi vào trong phòng.
Vương Bằng Phi xuất hiện, Cao Hải kinh ngạc, ngay cả Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc cũng kinh ngạc. Vương Bằng Phi nhìn về phía mọi người phất tay nói rất tự nhiên:
– Tất cả mọi người ngồi xuống, đừng có đứng, hôm nay chúng ta không phân biệt chức vụ cao thấp, chỉ căn cứ vào tuổi tác để ngồi. Nếu tới ủng hộ Tiểu Hạ mà cứ cư xử như trong quan trường thì chả phải làm cậu ấy thêm phiền sao? Tôi nói thế này, mọi người nếu đến đây thì đừng nghĩ thân phận mình là gì nữa, là quan lớn thế nào nữa, tất cả hãy nghĩ mình là bạn bè của Hạ Tưởng, cùng ngồi chung vui.
Tất cả mọi người mỉm cười
Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc liếc nhau, hai người cười đầy ý vị. Hạ Tưởng này, chỉ một buổi lễ đính hôn mà có ai là không kinh động, ngay Phó bí thư Vương cũng chủ động tới dự. Cậu này thể diện cũng thật lớn.
Cao Hải trong lòng nôn nóng muốn trò chuyện trực tiếp với Phó bí thư Vương, người có quyền lên tiếng ở phương diện nhân sự. Cũng may hắn cũng biết đạo lý dục tốc bất đạt, vẫn còn chế ngự sự kích động trong lòng, tự nghĩ hôm nay buôn bán lời quá.
Phương Tiến Giang đưa tay kéo Vương Bằng Phi:
– Đến đây ngồi cạnh tôi, Phó bí thư Vương
Vương Bằng Phi thật ra khi vừa vào cửa thì đã nhìn thấy vài người quen bên Thành uỷ và Uỷ ban nhân dân thành phố. Ông ta đúng là có chút hơi giật mình đối với Trần Phong, lại thấy Phương Tiến Giang cũng đang ngồi bên trong, trong lòng thầm mừng. Vô tình, cậu bạn trẻ Hạ Tưởng đã có một vị trí không thể nào bỏ qua được. Chỉ bằng những người ngồi cùng ở đây, trong thành phố Yến này, ai có thể động được hắn chứ?
Vương Bằng Phi ung dung ngồi xuống, nhìn Trần Phong cười cười, tiếp đó xã giao với mọi người:
– Nghe nói nơi này thịt gà muối không tồi, hôm nay cần phải nhiệt tình nếm thử?
Trần Phong nói:
– Phó bí thư Vương còn khoái ăn uống, nếu thịt gà muối Yên kinh đứng hàng thứ hai thì ở thành phố Yến này không có nhà nào dám tự xưng là thứ nhất.
– Có đồ ăn ngon cũng phải có rượu ngon mới được
Vương Bằng Phi ha hả cười
– Thị trưởng Trần thích uống nhất loại rượu nào?
Trần Phong lần đầu tiên thấy Vương Bằng Phi không hề có thái độ đạo mạo, mà đàm luận về ăn uống, giống như lão bằng hữu nhiều năm, dỡ bỏ lớp vỏ ngụy trang, thì cảm thấy hơi khác thường, không thể tin nổi. Trần Phong liền nghĩ lại, chẳng phải mình cũng đang cười cười nói nói với mọi người xung quanh, tạm quên thân phận Thị trưởng của mình đấy sao?
Trần Phong bỗng nhiên cảm thấy một chút thoải mái. Trước kia, đối mặt Vương Bằng Phi không vui vì bất đồng quan điểm, nay mới thấy hoá ra khi không làm quan cũng là một cảm giác không tệ.
Tất cả mọi người nói cười rộ lên.
Hạ Tưởng thăm hỏi chu đáo mọi người, cùng Tào Thù Lê đi ra phía ngoài. Rõ ràng mọi người ở thành phố đều đến đông đủ. Hắn tin rằng sẽ không còn ai đến nữa. Dù sao các uỷ viên thường vụ khác ở thành phố thì hắn không quen biết, ngay cả bác Tào và bọn họ cũng chỉ là quan hệ bình thường.
Những người ngồi ở trong đại sảnh chủ yếu là ở cán bộ cấp Cục trở xuống của thành phố, còn một ít là giới doanh nhân.
Tào Vĩnh Quốc cũng đi từ trong phòng ra, thấy sắp tới giờ liền nói với Hạ Tưởng:
– Hôm nay Thị trưởng Trần là người lớn nhất, thì do ông ta chủ trì nghi lễ, cậu xem thế nào?
Hạ Tưởng đương nhiên không có ý kiến, Trần Phong cũng rất có tư cách đại diện, liền gật đầu nói:
– Bác Tào cứ bố trí đi ạ, bác đi mời Thị trưởng Trần một chút, cháu và Thù Lê lại tiếp đón một số khách mời.
Tào Vĩnh Quốc gật đầu đẩy cửa đi vào. Ông ta vừa đi khỏi, Hạ Tưởng chợt nghe xao động. Không ít người đều đứng lên, mặt mũi tươi cười hướng đến một người vừa đi lên:
– Trưởng Ban thư ký Từ!
– Chào Trưởng ban thư ký!
– Xin chào, xin chào tất cả mọi người!
Từ Đức Truyền xuất hiện trước mặt mọi người ngoài dự đoán.
Ông ta mặc sơ mi màu trắng, đeo cà vạt. Dưới thân quần thẳng tắp, giầy cũng không có một hạt bụi. Kính trên mũi cũng lóng lánh ánh kim. Ông ta chú trọng từng chi tiết lời nói, nói chuyện giọng gốc Tứ Xuyên pha tiếng phổ thổng:
– Mọi người hãy ngồi xuống, không cần đứng. Hôm nay cũng không phải hội nghị công tác của Thành uỷ mà là lễ đính hôn. Tôi đi ngang qua liền lên xem, nhìn cậu ta ngỏ ý chúc mừng một chút. Mọi người không cần khách khí, hôm nay Tiểu Hạ mới là diễn viên chính, ha ha.
Không ngờ đúng là Từ Đức Tuyền!
Từ Đức Tuyền là người Tứ Xuyên, đầu hói nhưng đầy sức sống, vẻ mặt hồng hào, vừa chào hỏi mọi người vừa ra hiệu mọi người ngồi xuống, phong thái vô cùng tốt, rất có tác phong hòa đồng với mọi người.
Hạ Tưởng lại rất lo sợ trong lòng.
Điều Hạ Tưởng tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến chính là hắn và Từ Đức Tuyền lại có cuộc gặp mặt tại đây.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |