Vì thế ông ta tiếp đón mấy người Hạ Thiên Thành càng ân cần, chu đáo hơn.
Tôn Định Quốc bố trí xong cảnh sát, phân công bảo vệ tử tế xong cũng không đi lên tầng, mà chờ đợi ngay tại đại sảnh tầng một. Không lâu sau, Tào Vĩnh Quốc một đoàn năm người lái xe tới.
Hôm nay Tào Thù Lê mặc một bộ váy dài màu đỏ, có đính ren hoa quanh viền, thắt dây eo bằng dải màu đen, đỏ và đen kết hợp càng tôn lên vẻ đẹp kiêu kỳ của cô hơn cả những bông hoa đang khoe sắc. Khuôn mặt như hoa như ngọc trắng mịn làm đắm say lòng người, đôi mắt như nước, xa xa hướng về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng nở nụ cười hướng về phía Tào Thù Lê, không nói câu gì, tất cả đều không thể diễn tả lên bằng lời.
Tào Thù Lê không biết là nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên mặt đỏ lên, xấu hổ quay đầu về hướng khác. Hạ Tưởng liền cười ha ha, nhìn Lam Miệt đang ngồi bên cạnh Tào Thù Lê, trang điểm, ăn mặc lộng lẫy kiều diễm hơn so với ngày thường nhiều lần, lại mang chút e thẹn.
Lam Miệt lè lưỡi với Hạ Tưởng, bĩu môi, sau đó lại hùng dũng khoát tay Tào Thù Lê ra vẻ đắc ý, không biết là muốn khoe khoang cái gì?
Hạ Tưởng đi về phía trước, cung kính gọi:
– Bác Tào, cô Vương.
Sau đó mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ đầu Tào Thù Lê thì bị Vương Vu Phân đánh cho một cái.
– Đừng có động tay, động chân trước khi đính hôn đó. Đều là con gái của nhà Tào, phải nghe theo gia quy họ nhà Tào. Khi nào cậu cưới con gái tôi vào nhà thì mới là con dâu nhà họ Hạ.
Hạ Tưởng sượng sùng, tay gạt gạt cái mũi cười. Tào Thù Lê không bằng lòng nhìn Vương Vu Phân, nói:
– Mẹ ơi, mẹ đánh anh ấy làm gì? Anh ấy vuốt đầu con là thể hiện tình cảm, chứng minh anh ấy rất vừa ý con trang điểm như hôm nay. Mẹ xem mẹ kìa, vô duyên vô cớ xen vào.
Vương Vu Phân tức khắc giận không nói lên lời, dở cười dở khóc:
– Cô con gái này coi như tôi nuôi không rồi, chưa đi lấy chồng đã nghiêng hết về phía người ta, thế là thế nào chứ!
Tào Vĩnh Quốc cười ha hả, khiến cho Tôn Định Quốc và Cao Hải cùng bật cười theo.
Tôn An cũng chen vào, ánh mắt thèm thuồng, nói:
– Xinh đẹp chim sa cá lặn thế này, Thù Lê, em đừng lấy tên Hạ Tưởng này, lấy anh tốt hơn không?
– Qua một bên đi, muốn ăn đòn phải không hả?
Tào Thù Lê không thèm để ý mọi người đang có mặt, lấy chân đá đá. Vương Vu Phân liền vội giữ chặt con gái, mắng nhẹ:
– Con gái lớn như vậy rồi vẫn còn nghịch ngợm, không ra thể thống gì cả.
Tào Thù Lê nhìn như có mối thù không giải được trừng mắt liếc Tôn An, khiến hắn sợ rụt cổ, đầu lắc lắc, nói:
– Được rồi, cứ coi như tôi có phúc cưới được cô về, nhưng cũng không có phúc để hầu hạ cô. Sao tôi lại sợ cô thế nhỉ?
Trong lúc nói, con mắt đảo qua, bất giác bắt gặp Lam Miệt bên cạnh, ánh mắt sáng lên:
– Chưa kịp thỉnh giáo, người đẹp này là ai vậy nhỉ?
– Anh là ai chứ? Bớt giở trò làm quen đi.
Lam Miệt hất mặt đáp trả, không thèm để mắt tới Tôn An toàn thân mặc bộ trang phục cảnh sát.
Tào Vĩnh Quốc, Tôn Đinh Quốc và Cao Hải đều bị sự đối đáp linh hoạt của mấy người trẻ tuổi này làm cho bật cười không dứt, dường như trẻ ra không ít.
Tào Quốc Vĩnh và Vương Vu Phân đi lên tầng, Cao Hải cố ý ở lại cùng Hạ Tưởng và Tào Thù Lê. Tôn An vốn được Tôn Định Quốc giao cho nhiệm vụ, nhưng gặp Lam Miệt xong, hắn trở nên lười, cứ dính chặt bên cạnh Lam Miệt hỏi không ngừng.
Tào Thù Lê ôm chặt lấy cánh tay Hạ Tưởng không rời, nhỏ nhẹ nói:
– Anh đoán xem Lam Miệt sẽ thích Tôn An không?
– Không đâu.
Hạ Tưởng khẳng định.
– Vì sao cơ?
Tào Thù Lê hiếu kỳ nhìn Hạ Tưởng, ngập tràn hạnh phúc.
– Vì Tôn An bám dai quá, nên Lam Miệt sẽ thấy anh ta không thoải mái.
– Ha ha.
Tào Thù Lê cười tươi.
– Anh còn hiểu Lam Miệt hơn cả em.
– Không phải, mà là anh hiểu Tôn An hơn em.
Cao Hải hơi ngượng ngùng khi phải xen vào giữa Hạ Tưởng và Tào Thù Lê, nhưng do không thể bỏ lỡ cơ hội tốt được, nên sau khi chần chừ một lúc mới nói:
– Tiểu Hạ, cậu và Tào Thù Lê có được ngày hôm nay, trong lòng tôi mừng cho hai người. Có thể nói rằng, tôi cũng coi như là một nửa bà mối của hai người.
Tào Thù Lê có ấn tượng tốt với Cao Hải, nhất là người tác hợp, thiết kế hai dự án giúp cho cô và Hạ Tưởng ngày càng gần gũi hơn lại chính là Cao Hải, cô cười khanh khách, nói:
– Đúng vậy, cháu luôn nghĩ phải đặc biệt cám ơn chú Cao, khi chúng cháu làm đám cưới, nhất định sẽ mời chú làm người chứng hôn cho chúng cháu.
Hạ Tưởng thấy hôm nay Cao Hải hơi quá nhiệt tình và biểu lộ rõ ràng ý thân thiện, trong lòng cũng đoán ra bảy tám phần liền nói:
– Nháy mắt, chú Cao đã từ Phó trưởng ban thư ký lên Trưởng ban thư ký, cũng hơn hai năm rồi, về cơ bản coi như đã vững chắc rồi.
Cao Hải thầm có lời khen, Hạ Tưởng đúng là nói một hiểu mười, liền hơi hơi cảm thán:
– Đúng đó, Đinh Sơn có lẽ sắp lên chức mới rồi, cậu bây giờ cũng là cấp Cục phó, chỉ có chú Cao vẫn chẳng tiến bộ gì cả, nói ra thật là xấu hổ.
Tào Thù Lê cũng là người con gái thông minh, sắc sảo liền tiếp lời:
– Với tài năng, thành tích của chú Cao, bước tiếp theo chắc chắn có thể lên cao hơn nữa. Bố cháu cũng nói rằng, năng lực của chú Cao hoàn toàn có thể đảm nhiệm công việc khó khăn hơn nhiều.
Cao Hải nhất thời vui quá, hơi kích động hỏi:
– Phó Thị trưởng Tào có thật nói như vậy không?
– Đương nhiên rồi. Có một lần vô tình bố cháu nói qua, đúng lúc cháu nghe thấy. Nếu là người khác thì cháu không nhớ tên đâu, nhưng vì là chú Cao nên cháu nhớ rất rõ.
Đôi mắt Tào Thù Lê sang ngời, thần sắc nói chuyện vừa ngây thơ, hồn nhiên, vừa xinh đẹp làm cho người khác rung động.
– Phó Thị trưởng Tào quá khen rồi, chú thấy mình còn nhiều chỗ không được tốt, cần nâng cao hơn.
Cao Hải như đang nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc, thái độ trịnh trọng, sau đó cảm thấy không phải lắm nên ngượng nghịu:
– Tiểu Hạ hiểu chú Cao, phải không?
Hạ Tưởng cũng biết Cao Hải có được ngày hôm nay không dễ dàng gì. Ông ta không có hậu đài vững chắc, toàn là tự lực từng bước từng bước vươn lên đến vị trí bây giờ, khó khăn hơn người khác, và cách đối nhân xử thế cũng chấp nhận được, từ trước đến giờ cũng giúp mình không ít nên Hạ Tưởng gật đầu, nói:
– Trong lòng cháu hiểu mà, chú Cao, nên nói cái gì cháu nhất định sẽ nói, nhưng cháu chỉ dám đảm bảo có mấy vấn đề này thôi, những cái khác còn phải xem cơ vận.
Cao Hải vỗ vỗ vai Hạ Tưởng, gật đầu thật mạnh, không nói gì. Cái Hạ Tưởng cố gắng, và có thể làm chỉ có vậy mà thôi, nếu mà không có tác dụng gì thì chỉ có thể chứng minh do ông làm người thất bại, may là có Hạ Tưởng nể tình nói đỡ cho ông ta vài câu, không thì chẳng có ai giúp ông ta nổi gió đẩy thuyển ra khơi nói tốt cho vài câu, nếu không thì ông ta càng khó khăn hơn.
Trong lúc nói chuyện, Lý Đinh Sơn đến.
Lý Đinh Sơn tự lái xe tới, toàn thân mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng lại nghiêm chỉnh, nhìn thoáng qua vẫn mang được khí khái của người tri thức. Hạ Tưởng cười tươi, ra trước nghênh đón:
– Bí thư Lý hôm nay tinh thần sáng láng, quả nhiên là người gặp chuyện hỉ tinh thần sảng khoái có khác.
– Nói nhầm rồi phải không? Có chuyện mừng phải là cậu mới đúng.
Nét mặt Lý Đinh Sơn cảm than nhìn Hạ Tưởng:
– Cảm giác cậu vẫn là Hạ Tưởng trung thực của hai năm về trước. Ít nói, tốt nghiệp cũng chưa lâu, trong mắt tôi cậu vẫn mang một nửa là cậu bé, vậy mà mới nháy mắt, không những đã là Phó chủ tịch huyện, giờ còn đính hôn nữa chứ, đúng là thời gian như thoi đưa, khiến cho con người ta phải ngỡ ngàng.
Cao Hải cười:
– Đinh Sơn, nhắc mới thấy ông còn trẻ hơn so với hai năm trước về trước đó. Có thể thấy cuộc sống thoải mái hơn rất nhiều, cái này có quan hệ mật thiết với tâm trạng lắm.
Lý Đinh Sơn gật gật đầu cười, chuyện hắn và Sử Khiết tái hôn Cao Hải cũng được biết.
Hạ Tưởng nhìn vào xe của Lý Đinh Sơn, hỏi:
– Tiểu Cổ đâu?
Lý Đinh Sơn lắc đầu, nói:
– Cậu ta không muốn đến. Thật ra tôi biết cậu ta là không muốn đến, không dám đến.
Hiện tại quan hệ với Tiểu Cổ càng ngày càng xa cách rồi, Hạ Tưởng cũng đành bất đắc dĩ. Ngày trước, khi vẫn còn làm ở công ty, mọi người không cảm thấy khác biệt mấy. Bây giờ Hạ Tưởng lên làm Phó chủ tịch huyện, còn hắn vẫn là lái xe cho Lý Đinh Sơn. Cho dù sau này chức vị của Lý Đinh Sơn có cao hơn đi chăng nữa thì hắn vẫn chỉ là lái xe mà thôi.
Hạ Tưởng không nói thêm gì nữa, đưa Lý Đinh Sơn lên tầng. Lý Đinh Sơn và Cao Hải đứng nói chuyện một lúc, sau đó đi lên tầng.
Cao Hải vẫn đứng lại cùng với Hạ Tưởng, được đường đường là Trưởng ban thư ký Uỷ ban nhân dân thành phố đích thân đứng cùng, coi như là đủ tăng thêm thể diện cho Hạ Tưởng
Tại bãi đỗ xe và nơi lân cận, ngoài mấy anh cảnh sát đang duy trì trật tự ra còn có mấy người mà Lý Hồng Giang đưa đến lẫn vào giữa. Lý Hồng Giang và một số cảnh sát có quen biết nhau. Hắn cũng rất biết cách làm quen, mời họ không biết bao nhiêu thuốc ngon, còn nói chuyện với bọn họ, khiến cho nhiều viên cảnh sát có cảm tình với hắn.
Hạ Tưởng nhìn về phía Lý Hồng Giang gật gật đầu, ý nói muốn cảm ơn. Lý Hồng Giang làm một tư thế “hoả” làm Hạ Tưởng nhớ tới lần chọc ghẹo Phạm Tranh không khỏi bật cười. Dù gì Lý Hồng Giang hiện là Phó tổng Công ty Xây dựng số 2, nhưng vẫn còn ham chơi, tình nguyện lẫn trong đám đông giữ trật tự, quả thật là rất tốt đối với mình.
Điều khiến Hạ Tưởng không ngờ đến, người tiếp theo xuất hiện ngay trước mắt lại chính là Tống Nhất Phàm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/08/2017 13:36 (GMT+7) |