Lời nói suông hại nước.
Một người có tiền, không có văn hóa không có tố chất thì không có tinh thần và sức mạnh, đất nước cũng thế, quốc gia giàu có của Trung Đông rất nhiều, nhưng trừ việc bán dầu mỏ ra, còn lại không có gì, thậm chị còn bị nước Mỹ lôi kéo.
Giàu có chỉ là cường tráng không phải là hùng mạnh.
Hạ Tưởng tự nhận đối với Quan Viễn Khúc không đủ hiểu hết, vừa mới nói dõng dạc một phen, nhưng cũng có ba phần thử bốn phần thật lòng biểu lộ, thêm năm phần tính chất biểu diễn. Người trong quan trường, thời khắc cần hiểu được bảo vệ chính mình, huống hồ đối với lập trường chính trị và tư tưởng chấp chính của Quan Viễn Khúc, hắn nhiều nhất chỉ hiểu được ba phần.
Mặc kệ câu nói cuối cùng của Quan Viễn Khúc là lời thật lòng, trong lòng Hạ Tưởng coi như có đại khái phương hướng, người lãnh đạo quốc gia của thời đại mới, càng thêm tự tin đối với nắm chắc tình thế thế giới, cũng càng thêm giải phóng, chí ít từ sự tiếp xúc với Quan Viễn Khúc và Đại Phục Thịnh mà xem, đều càng thành thục càng có dũng khí đối mặt thế cục phức tạp của quốc tế.
Trở lại phòng khách, ông Ngô và Ngô Tài Dương đang nói chuyện gì đó, vừa thấy Hạ Tưởng, Ngô Tài Dường liền nghiêm túc nói:
– Hạ Tưởng, lời nói lúc nãy của cậu cực đoan quá, Quan Viễn Khúc là người thế nào? Thân phận về sau của ông ấy là người đứng đầu, chẳng may tạo ấn tượng không tốt cho ông ta, hệ số mạo hiểm quá lớn.
Hạ Tưởng đã sớm gia nhập nhà họ Ngô, Ngô Tài Dương cũng từng thể hiện vẻ mặt không phục với hắn, có điều đó là răn dậy và trách mắng, là khiển trách châm biếm. Đợi Ngô Tài Dương sau khi hoàn toàn tiếp nạp hắn, đối với hắn cho tới bây giờ đều là vẻ mặt vui vẻ, cũng không có vẻ mặt lạnh lùng. Hôm nay là lần đầu tiên vẻ mặt biến sắc.
Nhưng không phải là giáo huấn khiển trách, là quát lớn, là yêu quý, là yêu cho roi cho vọt.
Hạ Tưởng vẫn chưa hiểu. Ông Ngô khoát tay nói:
– Tài Dương, con tuổi lớn rồi, không có xung động, đừng lấy tiêu chuẩn của con để so sánh Hạ Tưởng. Hạ Tưởng là con người mới, thường thì thế hệ người mới thay người cũ, không thể thường dựa theo tư duy của bản thân con để là trói buộc tuổi trẻ. Tuổi trẻ bảo thủ giống người già, quốc gia hoàn toàn có thể hy vọng điều gì? Nước Mỹ tại sao lại hùng mạnh? Chính là chế độ nước Mỹ bảo đảm để người trẻ tuổi có tinh thần giao tranh hướng lên trước.
Khó có thể được ông Ngô khai sáng, Hạ Tưởng cười nói:
– Ông Ngô anh minh.
– Ít tâng bốc thôi.
Ông Ngô cười mắng một câu:
– Nói xem Quan Viễn Khúc nói gì với cậu.
– Hiệu trưởng Quan nói, tư tưởng của cháu trong vòng mười năm, tất sẽ thực hiện được.
Hạ Tưởng biết ông Ngô mặc dù rộng lượng. Kỳ thật ngấm ngầm lo lắng Quan Viễn Khúc có thành kiến với hắn. Ngược lại là không sợ Quan Viễn Khúc có thể mọi việc đều nhằm vào hắn, mà là không muốn thêm hiềm khích.
Trên chính trị, không thể trở thành đồng minh, cũng không thể trở thành hai bên đối lập. Cho dù chỉ là có chuyện bất hòa, cũng dễ thành địch thủ chính trị.
Đương nhiên, cho dù Hạ Tưởng nhất thời mạo phạm Quan Viễn Khúc, hắn và Quan Viễn Khúc cũng không có khả năng trở thành địch thủ chính trị.
Ông Ngô và Ngô Tài Dương liếc mắt nhìn một cái, trong ánh mắt bao hàm nhiều ẩn ý sâu sắc, qua một hồi lâu ông Ngô mới hơi hướng về sau, nói một câu cảm khái:
– Tài Dương, con và ta không hiểu Quan Viễn Khúc như Hạ Tưởng.
Ngô Tài Dương hơi gật nhẹ đầu:
– Hoặc là lời của Quan Viễn Khúc nửa thật nửa giả. Nhưng bất luận thế nào, chí ít ông ta tán thành cách nói của Hạ Tưởng… Hạ Tưởng, cậu có nghiên cứu qua hệ thống của Quan Viễn Khúc?
Thật lòng mà nói, Hạ Tưởng thực sự có nghiên cứu qua hệ thống của Quan Viễn Khúc.
Ngày trước, Hạ Tưởng nói chuyện với Ngô Tài Dương, đều là đi bộ trong sân, hôm nay hắn lại vào trong thư phòng nói chuyện với Ngô Tài Dương, lại còn trong thư phòng của ông Ngô.
Ông Ngô mệt rồi, đi ngủ trước rồi.
Trong nháy mắt Ngô Tài Dương ngồi ở chiếc ghế ông Ngô vẫn thường ngồi, trong đầu Hạ Tưởng bỗng lóe lên một ý nghĩ mãnh liệt, người thời đại mới đổi người cũ, ông Ngô đem thư phòng nhường lại cho Ngô Tài Dương, tương đương như là ông Ngô đem quyền lớn giao vào tay Ngô Tài Dương, từ nay trở đi, phương hướng đại thể nhà họ Ngô do một tay Ngô Tài Dương chấp chưởng.
Không, nói càng chuẩn xác hơn, do Ngô Tài Dương và hắn kết hợp chấp chưởng!
Ngồi trước mặt Ngô Tài Dương, ánh mắt đều nhìn qua từng chỗ trong gian phòng hai mươi mét vuông, gian phòng không lớn vẫn luôn duy trì hình dạng mà hắn đến nhà họ Ngô lúc ban đầu, từ trước đến giờ chưa có thay đổi lớn, nhưng quyền lực trung tâm của nhà họ Ngô đều ở đây, cũng là một căn phòng chặt chội đủ để ảnh hưởng thế cục chính trị trong nước. Đất trời nhỏ, văn chương lớn, từng có không ít cao quan các cấp muốn vào cửa mà không thể, lại từng có tiếp đãi không ít ngưỡi lãnh đạo quốc gia.
Hiện giờ, ông Ngô cơ bản toàn diện giao quyền ra, chính là nói, từ giờ về sau tất cả chuyện lớn của ông Ngô, đều do Ngô Tài Dương và hắn thương nghị trong gian phòng này mà định!
Thậm chí đại kế liên quan đến thế lực gia tộc chỉnh thể từ việc nhỏ ảnh hưởng toàn bộ, cũng từ lúc này mà sinh.
Ngô Tài Dương mở cửa sổ, gió đêm lặng yên thổi, hương vị của màn đêm qua cửa sổ len vào, làm người ta thản nhiên tâm động, đứng trước cửa sổ trầm mặc một lát, Ngô Tài Dương mới xoay người lại, nhìn trực tiếp vào mắt Hạ Tưởng:
– Hạ Tưởng, bố cục của cậu to lớn quá, đến tôi cũng bị cậu làm mê mẩn rồi….
Hạ Tưởng ngẩn ra, trong lòng lóe lên ý niệm đầu tiên là, lẽ nào Ngô Tài Dương biết được sau lưng Liên Nhược Hạm có tài sản khổng lồ? Đích thực, Liên Nhược Hạm thân thế kinh người được như ngày nay cũng không bị lộ ra ngoài, không phải là cố ý giấu diếm điều gì, đối với Ngô Tài Dương sắp đi lên Ủy viên Thường vụ Bộ chính trị mà nói, kỳ thật không biết còn tốt hơn so với biết.
Có điều lập tức lại nghĩ, có lẽ không phải, Ngô Tài Dương đối với sự vự kinh tế cũng không lành nghề, cũng không quan tâm, tầm nhìn của ông ta trên cơ bản đều dừng ở chuyện suy tính chính trị.
– Cái này….
Hạ Tưởng giả vờ hồ đồ cười ha ha.
– Tôi nghiên cứu hệ thống một chút tổ chức Thành viên Chính trị của cậu, sau khi điều chỉnh cái mới, chí ít có hai ba vị cấp Thứ trưởng, ba bốn vị cấp Sở, dưới cấp sở thì không nói nữa.
Ngô Tài Dương không chỉ thất kinh về sự khổng lồ của tổ chức thành viên chính trị của HạTưởng, mà là thất kinh một lòng một dạ với tổ chức thành viên chính trị của Hạ Tưởng.
Nói chung, người đi trà lạnh là thái độ thường thấy của quan trường, có thêm sau khi quyền uy và uy danh của lãnh đạo phân rời. Cũng là người đi chính trị dừng, từng là hội vòng tròn bị đánh loạn, từng là hội dòng chính bị phân tán nhiều nơi, đến thân tín tín nhiệm nhất cũng có khả năng đổi hướng theo kẻ khác.
Dòng chính Hạ Tưởng bồi dưỡng về số lượng mà nói, không coi là nhiều, nhưng dựa vào chất lượng mà nói, vô cùng hoàn mỹ!
Hạ Tưởng mỗi lần nhậm chức đều lưu lại hai kẻ thân tín, trước khi hắn rời đi, thân tín của hắn đều đã đứng vững gót chân rồi, đợi hắn sau khi rời đi, dường như mỗi người đều được đề bạt – Cố nhiên có liên quan dến sự sắp xếp lâu dài của Hạ Tưởng, cũng là năng lực bản thân của mỗi thân tín đủ cứng rắn để để thực hiện – dưới tình hình Hạ Tưởng rời khỏi lãnh đạo trung tâm đồng thời lực ảnh hưởng dần dần nhạt dần, thân tín cá biệt thậm chí chủ quản một thành phố, trở thành Thị trưởng một thành phố hoặc là Bí thư Thành ủy, lúc này theo cách thường thấy, là khi suy yếu ảnh hưởng của Hạ Tưởng.
Nhưng dường như mỗi một thân tín do Hạ Tưởng trực tiếp bồi dưỡng đều không bị nhạt hóa ảnh hưởng của Hạ Tưởng, còn có ý mà như vô tình đem quan niệm của Hạ tưởng làm thành sự thật, thậm chí nghiêm khắc dựa theo chỉ tiêu của Hạ Tưởng để yêu cầu bản thân. Ngô Tài Dương điều tra biểu hiện mấy dòng chính chủ yếu trong nhiệm kỳ của Hạ Tưởng, dựa vào ánh mắt bắt bẻ và tiêu chuẩn hà khắc để chấm điểm, có thể đạt hơn 90 điểm.
Ngô Tài Dương là nhiệm kỳ Trưởng ban nghiêm khắc nhất mà Ban tổ chức Trung ương công nhận, có thể được ông ta cho đến tám mươi điểm đã ít lại càng ít.
Ngô Tài Dương mới thật sự chấn kinh, coi như hiểu Hạ Tưởng có dụng tâm lâu dài. Hạ Tưởng bồi dưỡng không phải là dòng chính, không phải là thân tín, cũng không phải là vòng tròn và tổ chức thành viên chính trị, mà là lực lượng hậu bị có thể đảm đương trọng trách.
Nhất là khiến Ngô Tài Dương khó có thể tin chính là, trong dòng chính của Hạ Tưởng, không một ai có hành vi tham ô, không một ai bị điều tra vấn đề tác phong sinh hoạt, đồng thời, không có ai đảm nhiệm tầm thường vô vị!
Khó có được, thật khó có được, vô cùng khó có được!
Trước kia Ngô Tài Dương không có quan tâm đến tổ chức thành viên chính trị của Hạ Tưởng, cho rằng Hạ Tưởng không làm qua phượng diện tổ chức, bồi dưỡng tổ chức thành viên coi như có thành tựu nhỏ, sợ khó thành vũ khí lớn, không nghĩ lần này tổ chức thành viên của Hạ Tưởng tất cả nâng cao, đề cập đến bước nhảy vọt từ Giám đốc sở lên Thứ trưởng, mới lọt vào mắt ông ta, mới khiến ông ta thất kinh và thêm phần kính phục.
Hạ Tưởng, thật sự rất giỏi, giấu sau lưng ông ta một bàn cờ lớn, bố cục rất sâu, nếu như thực lực chỉnh thể tổ chức thành viên của Hạ Tưởng lại bước thêm một bước mới trong, nếu như trong nước các tỉnh có ba năm vị trung thành với Chủ tịch tỉnh Hạ Tưởng, thử nghĩ, nếu như đến lúc đó Hạ tưởng mới là Ủy viên Bộ chính trị, ít nhiều khiến người ta chấn kinh thực lực.
Ngô Tài Dương đảm nhiệm qua Bí thư Tỉnh ủy, lại có kinh nghiệm trong Ban tổ chức làm qua công việc tổ chức, biết phát hiện nhân tài dễ dàng, phát hiện một thân tín có thể an tâm đề bạt vô cùng khó. Người trong quan trường, thường có việc không do bản thân mà phát sinh, cho dù đến cấp bậc của ông ta bây giờ, cấp dưới tín nhiệm thực sự cũng không có mấy người.
Đương nhiên, thực lực của ông ta rộng hơn thực lực của Hạ Tưởng, cấp bậc chỉnh thể cũng cao, nhưng ông ta không dám khẳng định độ trung thành của thực lực của ông ta có thể sánh ngang với thân tín của Hạ Tưởng.
Trung thành là lực lượng đáng sợ nhất.
Thấy Hạ Tưởng trước mặt ông ta giải ngô giả ngọng lừa người, Ngô Tài Dương vừa tức vừa cười:
– Hạ Tưởng, cậu lại không nói thật rồi, đừng trách tôi không tận tâm giúp cậu. Nói, cậu đối với bố cục chỉnh thể của tổ chức thành viên chính trị. Cùng với trong tổ chức thành viên chính trị cho rằng ai có tiền đố nhất, ai đáng để bồi dưỡng trọng điểm nhất, nếu không nói rõ ngọn ngành với tôi, vậy thì đừng trách tôi không giúp cậu……
Thấy Ngô Tài Dương gần như đùa giỡn, Hạ Tưởng cũng cười, cảm thấy Ngô Tài Dương bên trong oán trách có ý quan tâm, hắn biết, từ đây, hắn và Ngô Tài Dương cùng tiến cùng lùi, bố cục lớn của tổ chức thành viên chính trị, chỉ là nói rõ ngọn ngành với Ngô Tài Dương.
Sau nửa giờ, Ngô Tài Dương đứng dậy, đóng cửa sổ, thần sắc có chút ngưng trọng, nhìn Hạ Tưởng một lúc lâu, đột nhiên vui mừng mỉm cười:
– Cậu có cách nghĩ tốt hơn so với tưởng tượng của tôi, cũng càng có cái nhìn xa, nếu như cậu là đối thủ của tôi, tôi muốn nói, cậu là một đối thủ khiến người khác cảm thấy sợ đồng thời lo ngại. Nhưng may mà, cậu đồng hành cùng tôi.
Đến trước Hạ Tưởng, ông ta vỗ lên vai Hạ Tưởng:
– Bước đi của cậu vẫn phải giữ gìn một chút, tôi kiến nghị, bước đi mở rộng một chút, trước khi tôi rời khỏi Ban tổ chức Trung ương, nhất định thay cậu mở ra một cục diện trước nay chưa từng có.
Hạ Tưởng nghiêm túc gật đầu
– Nếu như khả thi, thực lực của Trưởng ban Ngô và tổ chức thành viên chính trị của tôi, có thể tiếp xúc cá nhân, từ từ thiết lập mối quan hệ, tin rằng không đến mười năm, có thể tạo ra một mạng lưới lớn kín không kẽ hở..
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |