Đợi Cổ Phong cầm cuốn ‘Quan vận’, tìm mấy ông lão còn lại trong Bắc Kinh đích thân xem qua, sau khi xác nhận quả thật là bút tích của Dung Bán Sơn, nghi vấn trong lòng anh ta không giảm còn tăng, khẩn trương trở lại Tĩnh An Cư, trong lòng anh ta đã hiểu được, Hạ Tưởng kỳ thật đã sớm biết tác giả cuốn sách này quả thật là Dung Bán Sơn không còn phải nghi ngờ, thế nhưng lại cố ý bảo anh ta tìm một vài ông cụ xác nhận, sợ là có dụng ý khác.
Tĩnh An Cư cũng giống như lúc bình thường, ánh đèn sáng tỏ, xa xa liền thấy một bóng người đi lại trong phòng, đúng là Hạ Tưởng. Cổ Phong bước nhanh hơn, đẩy cửa phòng ra, lập tức sợ ngây người.
– Ông nội, ông làm gí thế?
Trong phòng có hai người đang thu xếp đồ đạc – bình thường Hạ Tưởng thích yên lặng, Tĩnh An Cư rất ít có người ngoài quấy rầy, dù là thư ký, y tá và lái xe, cũng ở ngoại viện, hiện tại thư ký và lái xe lại đột nhiên xuất hiện ở nội viện, còn thu xếp bộ món quần áo tùy thân, Cổ Phong hiểu ra gì đó:
– Ông nội, ông muốn ra ngoài à?
– Ông muốn tới huyện Khổng
Hạ Tưởng tang thương nói,
– Không chính mắt nhìn thấy Bình Khâu Sơn một lần, ông chết không nhắm mắt.
Cổ Phong chấn động:
– Ông nội, ông đừng làm cháu sợ
– Cổ phong, ông nội không hù cháu
Hạ Tưởng hiền lành đưa mắt nhìn Cổ Phong một cái,
– Ông nội cả đời không có gì tiếc nuối, nhưng sự tình ông cụ Dung, ông nhất định phải tự mình đi một chuyến, có thể gặp được ông ấy hay không không quan trọng, quan trọng là, ông nhất định phải tự mình leo lên Bình Khâu Sơn, hoài niệm cũng tốt, tưởng nhớ cũng tốt, coi như là một đại sự cuối cùng của kiếp này nhất định phải tự mình đi xử lý
Cổ Phong không thể lý giải Hạ Tưởng vì sao muốn đích thân tới Bình Khâu Sơn, có lẽ là tâm tư giống với đế vương cổ đại muốn trèo lên Thái Sơn mà phong thiện, nhưng mặc kệ là loại nào, anh ta đều không yên tâm để Hạ Tưởng một mình tới đó
– Cháu đi cùng ông nha, ông nội
– Không cần, ông tự mình đi được rồi
Hạ Tưởng phất tay, thái độ vô cùng kiên định,
– Ông đã quyết định, chỉ mình ông đi, cháu không cần khuyên. Còn nữa, cháu phụ trách chuẩn bị mấy chiếc ô tô bình thường không gây chú ý cho ông là được, cháu lần trước hình như lái chiếc Uno phải không?
– Uno… Không tốt lắm đâu, ông nội, cháu là vì tránh tai mắt người khác, nhưng ông nội xuống đó có cần phải tạo thanh thế lớn hơn một chút…
– Cháu ngồi Uno không sao, ông thì ngồi không được hả? Cháu không phải nói Uno ngồi vừa thoải mái lại rộng rãi sao?
Hạ Tưởng chắp tay sau lưng nói,
– Ông âm thầm đi xuống, cháu chuẩn bị thêm mấy chiếc, ông nghĩ xem… cần ba chiếc là đủ, ông cũng giống cháu, từ Đan Thành đổi xe, từ Bắc Kinh đến Đan Thành, thì ngồi xe khách cao tốc qua đó. Người gìa rồi, đã lâu không vận động, hiện tại là nên hoạt động gân cốt
– Tuy nhiên, trước khi ông đi, sáng ngày mai, cháu mời mấy ông lão Bắc Kinh qua đây một chuyến, nói là ông làm chủ đãi khách, muốn mời mấy vị tâm sự việc nhà
Cổ Phong biết sự tình ông nội đã quyết định, người bình thường đều khuyên được, liền một ngụm đáp ứng, vừa lúc Bắc Kinh thái bình đã lâu, do ông nội tổ chức một lần hội tụ, cũng là việc tốt khó được, tin rằng các ông cụ nghe xong, sẽ rất cao hứng.
Sáng hôm sau, Tĩnh An Cư yên ắng mười mấy năm đột nhiên trở nên náo nhiệt, vô số ông cụ đức cao vọng trọng từ các nơi Bắc Kinh kéo đến, hội tụ với nhau, ở thời tiết mát mẻ cuối thu, Tĩnh An Cư nghênh đón thởi hoàng kim đã lâu không thấy
Hạ Tưởng từ sau khi lui xuống, chẳng những tránh xa tầm mắt công chúng, cũng lui tới không nhiều với đám ông lão trong Bắc Kinh, sợ là thường xuyên tụ cùng một chỗ dễ gây chuyện thị phi, truyền ra ngoài, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến ý nghĩ của người chấp chính đương nhiệm. Nếu đã lui ra thì phải lui hoàn toàn, nên Hạ Tưởng chưa bao giờ tổ chức tụ hội gì đó.
Hôm nay là lần đầu phá lệ, người không biết chuyện, còn tưởng rằng đại sự quốc gia gì đó, cần thảo luận vấn đề phương hướng lớn quốc gia gì đó, kỳ thật không phải, chỉ là vì một ông cụ truyền thuyết … Dung Bán Sơn.
Trong những người tham dự hội nghị, gặp qua Dung Bán Sơn chỉ có hai ba người mà thôi, nhưng người nghe nói qua sự tích Dung Bán Sơn, mười thì có sáu bảy, người kính ngưỡng Dung Bán Sơn, mười thì có tám chín! Dung Bán Sơn ở trong cảm nhận của mọi người, như thần thánh. Một ông lão thần bí chưa từng đảm nhiệm chức vị quan trọng, thậm chí không hề lưu lại dầu tích gì trong lịch sử, không ngờ có thể khiến cho các ông cụ đức cao vọng trọng từng oai phong một cõi, ảnh hưởng hướng đi chính trị trong nước mấy chục năm trịnh trọng tụ tập cùng một chỗ hoài niệm, là vinh quang cỡ nào!
Là truyền kỳ nếu truyền ra ngoài sẽ gần như làm cho người ta không thể tin được
Nhưng truyền kỳ chính là truyền kỳ, có lẽ trong lịch sử nước cộng hoà, nhân vật truyền kỳ mà vô danh có rất nhiều, trong các cán bộ tham mưu cao cấp năm đó, người duy nhất ở ẩn, vả lại cả đời biệt vô âm tín trong chốn dân gian, chỉ để lại một cuốn ‘Quan vận’, còn lại về nhân thân, hoặc chết hoặc tàn phế, bản lĩnh cả đời cứ vậy thất truyền. Nói cho cùng, các ông cụ đồng ý cuộc hẹn của Hạ Tưởng ngồi lại với nhau, chính là hoài niệm con người và khả năng dự đoán của Dung Bán Sơn, cũng là muốn biết Dung Bán Sơn lưu lạc dân gian, trải qua sương gió, một thân tuyệt học có bị thất truyền hay không
– Tôi muốn đích thân đến huyện Khổng một chuyến, thay các ông hành hương
Hạ Tưởng đối mặt ánh mắt tha thiết của mấy ông cụ, vô cùng kiên định nói
– Cho nên, các ông cứ an tâm, có gặp được ông cụ Dung hay không, tôi cũng sẽ mang về cho các ông tin tức các ông mong muốn
Mọi người vừa nghe Hạ Tưởng ở ẩn Bắc Kinh hơn mười năm không dễ dàng dao động cũng bị kinh động, không ngờ muốn đích thân tới huyện Khổng một chuyến, mọi người đều chấn kinh. Nếu ông cụ Dung là còn tại nhân thế, Hạ Tưởng tới đó, ông cụ khẳng định sẽ không tiếp tục trốn tránh không gặp nữa. Trong đám người vốn cũng có người đối với ông cụ Dung không cho là đúng, cho rằng Dung Bán Sơn chẳng qua chỉ là một cán bộ tham mưu cao cấp năm đó mà thôi, hiện tại thời cuộc đã khác, ông ta chẳng qua là một ông lão già đời, sao lại không theo kịp sự tiến bộ của thời đại? Đáng để ông cụ Hạ kinh động trong khi vô số người ngưỡng mộ cũng không thể với tới sao?
Hạ Tưởng lại nói một câu khiến mọi người đang ngồi đều biến đổi sắc mặt:
– Sau mười năm náo động, nếu ông cụ Dung đúng lúc quay về Bắc Kinh, bốn đại gia tộc sẽ không tồn tại, cho dù là ông cụ Cổ, cũng phải cung kính gọi ông một tiếng ông cụ. Hơn nữa năm đó ông cụ Trịnh Công ngồi xe lửa xuống phía nam, kỳ thật là nghe nói ông cụ Dung đang ở vùng phía nam, ông cụ Trịnh Công tự mình đi tới tìm kiếm, kết quả vẫn là không tìm được…
Mọi người đều người phi phàm, nghe xong lời này, cũng là ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời khiếp sợ. Dung Bán Sơn rốt cuộc là có bản lĩnh gì, ông ta chỉ với thân phận bình dân mà kinh động một trong những người sáng lập nước cộng hoà, gần như là sự thật khiến người khó có thể tin
Sau khi tụ hội kết thúc, buổi tối, Hạ Tưởng lại cùng Cổ Phong bàn bạc lần nữa. Đối với sự kiện ghi lại trong quyển ‘Quan vận’, Hạ Tưởng vẫn không trực tiếp trả lời Cổ Phong, chỉ nói chờ hắn từ huyện Khổng trở về, tất cả sẽ rõ ràng rành mạch. Cổ Phong bất đắc dĩ, đành phải đồng ý:
– Ông nội, ông trên đường cẩn thận, cháu đã chuẩn bị chiếc MPV Uno là mẫu mới vừa xuất xưởng, động lực nâng cao không ít, hơn nữa dùng biển số Đan Thành. Uno là mẫu xe thông thường ở Đan Thành, có thể nói là đời xe Volkswagen, cho nên ông ngồi Uno, sẽ không làm người khác chú ý.
Bất chợt dừng lại, Cổ Phong lại đề nghị:
– Ông nội, ông thực không cần cháu đi cùng sao?
– Không cần đâu cháu, cháu hẳn là thông hiểu tâm tư tưởng nhớ của một ông già gần trăm tuổi
– Nhưng ông nội, ông cụ Dung hẳn là đã không còn tại nhân thế, ông cần gì phải uổng phí chuyến đi này?
– Ông chính là muốn tự mình đến huyện Khổng một chuyến, tự mình leo lên núi Bình Khâu. Ông đột nhiên nhớ tới, ở huyện Khổng còn có một vài cố nhân và chuyện cũ đáng để hoài niệm
– Được rồi.
Cổ phong chỉ có thể đáp ứng
Hôm sau, Hạ Tưởng cùng đi với lái xe và thư ký, ngồi xe xuống phía nam. Chưa tới giữa trưa đã tới Đan Thành. Hạ Tưởng lại không hề dừng lại phút giây nào ở cố hương khiến hắn ấm ủ bấy lâu, cũng không đi tới thành ủy Đan Thành, mà là trực tiếp ngồi vào đoàn xe Uno mà Cổ Phong đã an bài, thẳng về hướng đông, tới huyện Khổng
Hạ Tưởng kỳ thật đã tới huyện Khổng, chẳng qua đến đi vội vàng, lúc ấy vẫn chưa lưu ý, càng không có ý dừng lại, thậm chí đối với núi Bình Khâu chỉ là nghe nói qua, sau đó gặp thoáng qua, lại không ngờ đến, núi Bình Khâu không danh tiếng, không ngờ lại có cao nhân ẩn cư tại đây
Chuẩn xác mà nói, Dung Bán Sơn không phải không nổi tiếng, ông cụ chẳng những nổi danh, mà còn đào tạo ra một nhân vật danh chấn toàn quốc, Chú ý về xuất thân, bối cảnh đời sau, vô số người nghiên cứu bối cảnh của nhân vật lớn, đều cho rằng người đó là hậu nhân của danh nhân nào đó, hoặc là con rể của quan lớn nào đó, cuối cùng lại phát hiện, hoàn toàn không phải, người đó chỉ là một người bình dân, vững bước thăng chức, cuối cùng lên đến đỉnh cao, nhìn ra báo quát khắp nơi, người đó chỉ là một ngọn núi Bình Khâu không tiếng tăm không danh tiếng, mà không phải là ngọn núi nổi danh nào đó
Người đó xác thực không có bối cảnh, lại có thể có số làm quan, thế nhân cũng không biết nguyên nhân là gì, mà hiện tại, Hạ Tưởng lại biết nguyên nhân, ‘Quan vận’ nơi tay, ta có giang sơn.
Hạ Tưởng tuy rằng đã là đầu tóc bạc phơ, nhưng khí lực sung mãn, không cần lái xe và thư ký nâng đỡ, tự mình trèo lên núi Bình Khâu. Đứng ở phía trên đỉnh núi, nhìn xuống vùng bình nguyên, suy ngẫm đến sóng gió huyện Khổng ở một thời gian và không gian khac, tuy rằng chuyện đã nhiều năm, tuy rằng cùng với thời gian và không gian của Hạ Tưởng hiện tại có khoảng cách không thể vượt qua, nhưng vẫn làm cho hắn xúc cảm mênh mông, dường như lại đặt mình vào trong những năm tháng trai trẻ của sóng gió kích động
Thời thanh xuân thật tốt, Hạ Tưởng cảm thán thật lâu, thật lâu sau không chịu rời đi. Kỳ thật hắn đến núi Bình Khâu, không phải là vì muốn gặp được ông cụ Dung – hắn sớm biết, ông cụ Dung khẳng định là không gặp được, ông ta chỉ đang cười trong bão táp ở một thời gian và không gian khác – cũng không phải vì hành hương, hắn chỉ là muốn đích thân lên núi Bình Khâu, ngẫm lại ông cụ Dung năm đó, trong lúc cưới nói, cùng một chàng trai trẻ ở trên đỉnh núi nhìn về Sơn Xuyên, tay chỉ về Bắc Kinh, khởi bước từ một huyện đồng bằng nhỉ, thận trọng từng bước, quan vận hanh thông, cuối cùng bay thẳng trời cao.
Cuộc đời không thể quay trở về, Hạ Tưởng rất mong có thể lại trở về lần nữa, trở về những năm tháng nhiệt huyết sôi trào, trở về những năm tháng từng oai phong một cõi, nhưng hết thảy đều không có khả năng, hắn chỉ đứng trên núi Bình Khâu, nhìn ra huyện Khổng, tay cầm ‘Quan vận’, khiến tâm tư chìm vào trong đó, rất có khả năng trùng hợp ở một thời không khác, hắn nghĩ, có lẽ sẽ có thể chính mắt nhìn thấy sự mở đầu của toàn câu chuyện trong ‘Quan vận’
Ai cũng không dám quấy rầy Hạ Tưởng, mặc hắn một mình đón gió, Hạ Tưởng trên mặt toát ra vẻ mặt cười nhạt mà vui mừng, lúc này một tia nắng mặt trời dừng ở trên mặt hắn, dường như thời gian lưu chuyển, trong nháy mắt, trên mặt hắn nếp nhăn biến mất không còn nữa, bỗng nhiên không sáng chói lòa lên, phát ra hào quang trước nay chưa từng có
Ồ, nhìn thấy được rồi, nhìn thấy được rồi, Hạ Tưởng dường như trở về những năm 90 của thế kỷ trước, hắn nhìn thấy bóng dáng một chàng thanh niên đi vào trụ sở huyện ủy huyện Khổng, mà ở ngoài cửa trụ sở, một ông lão mỉm cười đứng đó, dõi mắt theo bóng dáng chàng thanh niên, hiền lành mà bình yên.
Câu chuyện, cứ như thế bắt đầu…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |