Muốn đem chiến hỏa đốt tới thân tầng cao của Tỉnh ủy, điểm rơi chân thì lại nhỏ. Xác thực mà nói, thì trên cuộc chiến thứ nhất sau khi Cửu Đường nắm trong tay toàn diện Cục công an thành phố. Cục công an vẫn luôn âm thầm chuẩn bị một trận xuất kích hành động thanh thế lớn, nhưng trước khi Cửu Đường chưa phù chính, chỉ có thể giương cung mà không bắn.
Cửu Đường không phù chính, danh không chính ngôn không thuận, sức mạnh thì không đủ. Sức mạnh không đủ thì không thu được hiệu quả như ý.
Mà chuyện Lôi Trị Học luôn chèn ép việc bổ nhiệm Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy và Cục trưởng Cục công an, Hạ Tưởng thà tin rằng Lôi Trị Học tham dự không nổi.
Cũng quả thật Lôi Trị Học gần đây rất bận, mới từ Bắc Kinh quay về không lâu, ở Tấn Dương chưa đến một tuần, lại bay đi Bắc Kinh rồi, thật là rất vội.
Tuy nhiên, Hạ Tưởng hoàn toàn hiểu Lôi Trị Học rất bận, so với chuyện lớn vào cục, chuyện của tỉnh Tây, chỉ là chuyện nhỏ. Trời lớn đất lớn, tiền đồ bản thân lớn nhất.
Trên thực tế, Lôi Trị Học là người trong cuộc thường mê muội, gã nếu như bình tĩnh ngẫm lại một chút, chỉ vùi đầu vào tỉnh Tây làm việc là được rồi, tự bản thân sẽ có ô dù thay gã thực hiện, không đáng đi tới đi lui, dưới ép bức vào Bộ. Nhưng Lôi Trị Học dưới sức ép từng bước vào Cục của Cổ Thu Thật, sau khi đột nhiên một vị ở Cục chính trị ngã ngựa chừa ra chỗ trống, gã lại có khả năng thu hút vào Cục, lại gây thêm phiền toái, lại có nhân vật cấp quan trọng của thế lực gia tộc cạnh tranh vị trí vào Cục cùng với gã, đổi lại là người khác cũng chịu không nổi tình thể mà bỏ rồi.
Có điều, tin rằng Lôi Trị Học lần này đi Bắc Kinh, sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Hạ Tưởng vừa nghĩ chuyện Lôi Trị Học ở Bắc Kinh xa xôi, vừa đem suy nghĩ quay về thế cục Tỉnh ủy.
Tình thế Thành ủy Tấn Dương và Tỉnh ủy, không thể phân ra mà xem, kỳ thật là chuyện nhất thể.
Vừa rồi, Hạ Tưởng mới nhận được điện thoại của Quý Như Lan. Trong điện thoại, Quý Như Lan có hai việc muốn tiết lộ, một là ngày mai cô ta sẽ đến Tấn Dương, hai là Trần Diễm tiết lộ, Giang Cương muốn “điện” hắn.
“Điện”….một chút? Hạ Tưởng cười hiểu ý.
Đối với việc Quý Như Lan đến Tấn Dương, trong lòng Hạ Tưởng cảm giác phức tạp, lại muốn nhìn thấy bộ dạng Quý Như Lan tâm khai ý giải, lại sợ sau khi Quý Như Lan khôi phục tính tùy hứng lúc trước, lại giằng co khó phân thắng bại với hắn.
Nhưng lại nghĩ, đến thì tốt rồi, nhiều việc, nên đến thì sẽ phải đến, không nên đến cũng mời không đến, có chuyện phải dũng cảm đối mặt, chạy trốn vĩnh viễn không thể giải quyết vấn đề.
Giống như Giang Cương cuối cùng sẽ ra sát chiêu lớn, thái độ của Hạ Tưởng là, cứ việc thả ngựa qua đây, hắn cung kính chờ đợi đã lâu rồi.
Trước mắt, chuyện Hạ Tưởng càng quan tâm là bổ nhiệm của Cửu Đường.
Giữa Lý Thấm và Trần Diễm đạt thành hiệp nghị, Trần Diễm còn muốn thay nhà họ Phó giật dây bắc cầu, thâm nhập ở phương diện kinh tế đang vững bước đẩy mạnh, trên chính trị, lại tạm thời dừng lại. Hạ Tưởng có chút lo lắng, nhưng hắn thân là Chủ tịch tỉnh, cũng không tiện trực tiếp thúc giục Lôi Trị Học kịp thời chứng thực vấn đề bổ nhiệm nhân sự.
Còn may, hắn lo, có người còn lo hơn hắn.
Đường Thiên Vân tiến đến báo cáo:
– Lãnh đạo, vấn đề nhận sự, có động tĩnh rồi.
Hạ Tưởng vui vẻ:
– Động tĩnh lớn thế nào?
– Lên chương trình rồi.
Đường Thiên Vân cũng lộ vẻ vui vẻ.
Hạ Tưởng nhẹ nhàng gật đầu:
– Có người ngồi không yên rồi.
Đường Thiên Vân cũng lộ vẻ vui mừng rõ nét:
– Cuối cùng cũng nhìn thấy binh minh rồi.
Hạ Tưởng khẽ gật đầu:
– Anh qua chào hỏi Mã Dục đi.
Đường Thiên Vân gật đầu đi ra ngoài, y vừa ra ngoài, Mao Thân Văn tiến đến gõ cửa.
Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy và Chủ tịch Tinh xuất hiện cùng nhau tuy không nhiều, nhưng Chủ tịch tỉnh làm Phó bí thư Tỉnh ủy, có nhiều vấn đề bao gồm vấn đề nhân sự, đều có quyền phát ngôn trọng lượng đáng kể, nhưng Hạ Tưởng nhậm chức Chủ tịch tỉnh tới nay, hôm nay Mao Thân Văn lần đầu tiến đến văn phòng của hắn.
Không bình thường, rất không bình thường.
Đã nói lên vấn đề, Mao Thân Văn cực lực tránh tiếp xúc với Hạ Tưởng, hay là y phản cảm cực độ với Hạ Tưởng, hay là chính là y vô cùng kiềng kỵ điều gì đó.
Nhưng xét theo bề ngoài, mối quan hệ giữa Mao Thân Văn và Lôi Trị Học cũng không vô cùng thân thiết – Bí thư Tỉnh uy và Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy quan hệ quá gần, dễ dàng dẫn đến Trung ương cảnh giác – nhưng trên thực tế, Mao Thân Văn và Lôi Trị Học là một trong trường hợp đặc biệt Trưởng ban tổ chức cán bộ và Bí thư Tỉnh ủy nhắm mắt theo đuôi có số lượng không nhiều trong các tỉnh trong nước.
Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy mặc dù chịu Bí thư Tỉnh ủy khống chế, nhưng dù sao nắm quyền lớn nhân sự trong tay, hơn nữa cần duy trì độc lập và công chính tất yếu. Ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, giữa Mao Thân Văn và Lôi Trị Học, đều là tiếp xúc chính thức trên cộng việc chung, khiến người ta không bới móc được vấn đề gì.
Mao Thân Vân vào cửa, Hạ Tưởng vẫn không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu.
Mao Thân Văn mở miệng nói:
– Chủ tịch tỉnh, Bí thư Lôi chỉ thị, muốn nhanh chóng chứng thực ứng cử viên Bí thư Đẳng uy Công an, đợi đồng chí quay lại sẽ tổ chức thảo luận hội nghị thường vụ. Ban tổ chức trải qua trưng cầu ý kiến nhiều bên, lại dựa vào tình hình thực tế, chọn ra hai người, một là Phó bí thư Đảng ủy Công an Vương Tắc Cương, một là Phó cục trưởng Cụ công an Cửu Đường. Có thỏa đáng không, mời Chủ tịch Tỉnh phê chỉ thị.
Hạ Tưởng đưa tay tiếp nhận tài liệu mà Mao Thân Văn đưa đến, tiện tay chỉ vào sô pha.
– Ngồi đi.
Sau đó vô cùng tỉ mỉ xem xét tài liệu, đoán chừng xem mười phút.
Trong lúc đó, Mao Thân Văn cũng thật sự kiên nhẫn, ngồi trên ghế sô pha mà không động đậy, cũng không nói lời nào.
Sau khi Hạ Tưởng coi xong, nhẹ nhàng khép lại tài liệu:
– Tôi tôn trọng sự đề danh của Ban tổ chức.
Ngụ ý chính là không có ý kiến…
Mao Thân Văn đứng dậy:
– Tôi đi báo cáo với đồng chí Duy Chiếu một chút.
Nhìn theo Mao Thân Văn rời khỏi, Hạ Tưởng mỉm cười, một sáng một tối trò hay hai nơi, phải phân công thu hoạch long trọng rồi.
Trước khi tan ca nhận được điện thoại, Lôi Trị Học ngày mai quay lại. Không có điều gì ngoài ý muốn, Lôi Trị Học vừa về đến tỉnh sẽ mở họp hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, quyết định việc chọn ứng cử viên Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy kiêm Cục trưởng Công an. Chính là nói, Hạ Tưởng trên cương vị Chủ tịch tỉnh trong vấn đề nhận sự quan trọng đầu tiên, lại sắp đọ cao thấp ở hội nghị thường vụ.
Mà sau khi cuộc gọi khác gọi đến, khiến Hạ Tưởng càng rõ ràng việc khác gần như đã chuẩn bị sắp xếp rồi, chính là nói, bước thứ ba ở tỉnh Tây sắp bước ra nhịp bước.
– Lãnh đạo, xin chỉ thị.
Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ gọi điện đến, báo cáo động hướng của Giang Cương và Trần Diễm, dựa vào hiểu biết càng ngày càng sâu sắc đối với thế cục tỉnh Tây, Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ đối với mối quan hệ giữa Trần Diễm và Giang Cương, có sự hiểu biết mới:
– Tôi cảm thấy giữa Giang Cương và Trần Diễm, không dễ nói là ai lợi dụng ai. Ở mặt ngoài Trần Diễm được lợi, trên thực tế, bây giờ cô ta dường như bị Giang Cương đùa nghịch xoay vòng. Nhưng lại nghe đồn Trần Diễm là chị cả Tần Dương, rất giỏi, bây giờ thật không biết nói thế nào giữa Giang Cương và Trần Diễm, ai cao ai thấp…..
Nga Ni Trần không đơn giản, rốt cuộc là kiêu hùng tung hoành thành phố Lang nhiều năm, người có kiến thức, ánh mắt rất độc, Hạ Tưởng nói:
– Hai con hổ cùng tranh đấu, tất có một con bị thương, lựa chọn người bị thương mà giết, lựa chọn người không bị thương mà đả thương…
Nga Ni Trần cười ha ha:
– Lãnh đạo thật đúng là lãnh đạo, một câu trung đích.
Tiêu Ngũ cũng cười:
– Lãnh đạo nói chuyện rất súc tích, kỳ thật nói thẳng ra chính là đánh chết kẻ bị thương, đánh tàn kẻ không bị thương…
– Tôi cũng không nói như vậy.
Hạ Tưởng cười ha ha, phân phó;
– Chuẩn bị tốt lực lượng phản kích, đừng để Giang Cương chơi lớn quá, phải khống chế trong phạm vi nhất định. Ngoài ra, là thêm tiếp xúc với Trần Diễm, thăm dò ý tứ của cô ta. Trần Diễm đi xiếc dây quá xa rồi, nếu không quay đầu lại, thì không có cơ hội đâu.
Từ sau khi Hạ Tưởng lên chức Thứ trưởng, Tiêu Ngũ cũng không vui đùa với Hạ Tưởng nữa. Hôm nay cũng là nhất thời hứng thú, nói một câu:
– Lãnh đạo vẫn thương hương tiếc ngọc như trước đây nhỉ.
Nga Ni Trần không như Tiêu Ngũ, ông ta vô cùng kính trọng quyền uy của Hạ Tưởng, vội nói một câu:
– Đừng nói linh tinh, lãnh đạo có cái nhìn đại cục của lãnh đạo.
Hạ Tưởng cười lớn:
– Lãnh đạo cũng là con người, thương hương tiếc ngọc là chuyện thường tình của con người.
Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ tiếp xúc thế nào với Trần Diễm. Trần Diễm đáp ứng như thế nào, Hạ Tưởng không hề quan tâm, từ sau khi Vệ Tân và Tống Nhất Phàm rời đi – Tống Nhất Phàm chính là kẻ thứ ba, như hình với bóng với Vệ Tân. Hạ Tưởng muốn làm nhiều việc tốt với Vệ Tân cũng không có cơ hội – hắn tốt hơn để Tào Thù Lê đến Tấn Dương cùng với hắn, bên cạnh luôn có một người phụ nữ mới có thể an tâm.
Vừa mới nghĩ thế, Nghiêm Tiểu Thì lâu không gặp thì gọi điện thoại đến.
– A lô, gần đây khỏe không?
Giọng điệu Nghiêm Tiểu Thì dịu dàng như nước, là ngữ khí không thường xuyên thấy:
– Em nhớ anh rồi, muốn đến Tấn Dương thăm anh, không biết Chủ tịch tỉnh đại nhân có phê chuẩn không?
Hạ Tưởng đang muốn Tào Thù Lê đến ở cùng hắn, không ngờ Nghiêm Tiểu Thì nhanh chân đến trước, cũng đừng nói, điện thoại của Nghiệm Tiểu Thì gọi đến cũng thật đúng lúc, Hạ Tưởng nói:
– Cũng được, hoan nghênh Nghiêm đại tiểu thư hạ cố đến Tấn Dương.
– Anh nói đó, nếu em đi rồi, nhưng không được phiền em
Nghiêm Tiểu Thì cười rất vui vẻ:
– Nghe nói ngành điện lực dễ kiếm tiền, em có thể mượn một điểm tựa, gia nhập vào sản xuất điện lực tỉnh Tây hay không?
Dã tâm thật không nhỏ, ngành điện lực là bãi mìn, không phải ai cũng dám dẫm lên. Nghiêm Tiểu Thì thật to gan, đừng nói Hạ Tưởng bây giờ mới là Chủ tịch tỉnh, cho dù hắn đến cấp bậc Phó thủ tướng, cũng không dám động chạm vào lợi ích ngành điện lực.
Ai cũng không muốn bị điện giật, nếu bị điện giật, làm không tốt cách ngắt điện, rất dễ bị điện giật cho toàn thân cháy đen.
Tuy nhiên Hạ Tưởng lại nằm ngoài dự đoán mọi người mà đáp ứng Nghiêm Tiểu Thì:
– Điểm tựa có thể có, nhưng thực lực của em sợ không đủ hùng hậu.
– Em nghèo lắm, chỉ có hơn một tỷ thôi.
– Hơn một tỷ?
Hạ Tưởng cũng biết rõ hơn một tỷ cũng gần như là của cải trong nhà của Nghiêm Tiểu Thì. Chẳng qua chỉ là muốn thử chút, nhưng phải xem chút cơ hội có thích hợp không,
– Được, em đến trước đã rồi tính sau.
– Dạ!
Nghiêm Tiểu Thì cao hứng kêu lên.
Dập điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì xuống, Hạ Tưởng mới nhớ ra ngày mai Quý Như Lan cũng muốn đến Tấn Dương. Thật là bận quá đâm hồ đồ rồi, sao có thể quên được Quý Như Lan cũng muốn đến Tấn Dương chứ?
Tấn Dương, thật náo nhiệt lên rồi. Mà Nghiêm Tiểu Thì và Quý Như Lan một đôi oan gia, sắp sửa lại gặp nhau. Tuy nhiên không giống như lần trước tính kế cùng nhau, Hạ Tưởng hy vọng ở Tấn Dương, Quý Như Lan và Nghiêm Tiểu Thì có thể liên thủ với nhau.
Dựa vào sự kết hợp trí tuệ chính trị của Quý Như Lan và đầu óc con buôn của Nghiêm Tiểu Thì, lần này công phá Tấn Dương, không, nên là tình thế khốn khó của ngành sản xuất khác tỉnh Tây.
Ngày kế, lần lượt từ ba nơi có ba chuyến bay vào ba thời gian hạ cánh xuống sân bay Tấn Dương. Hạ cánh sớm nhất là Lôi Trị Học từ Bắc Kinh quay, hạ cánh sau đó là Quý Như Lan từ thành phố Dương bay đến, hạ cánh cuối cùng là Nghiêm Tiểu Thì từ thành phố Lỗ bay đến.
Quý Như Lan có người đón, là Trần Diễm. Nghiêm Tiểu Thì không có người đón, cô một mình kéo hành lý, đến ở khách sạn.
Mà người tự mình đến đón Lôi Trị Học, rõ ràng là Mao Thân Văn.
Trên đường, Mao Thân Văn báo cáo công việc với Lôi Trị Học. Vừa đến Tỉnh ủy, Lôi Trị Học dường như không dừng lại chút nào, liền cấp tốc mời dự họp Hội nghị Thường vụ Tỉnh ủy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/02/2018 12:36 (GMT+7) |