Tiếu Giai bối rối, nghĩ Hạ Tưởng trách mình, vội vàng đẩy Tiếu Côn:
– Nói lung tung gì thế? Ai bảo em gọi lung tung là anh rể. Chị và Chủ nhiệm Hạ là quan hệ bạn bè bình thường.
Tiếu Côn liền cười ha hả. Sự thật thà, chất phác và thành thật của y khiến Hạ Tưởng cảm thấy không bằng được.
– Chị, em biết là chị thích anh rể mà. Chị vừa nói tới anh ấy là hai mắt tỏa sáng, mặt hồng lên, trông đầy vẻ hạnh phúc. Đừng tưởng là em không nhìn ra nhé. Em còn có thể nhìn ra chị và anh rể…
Tiếu Giai đỏ bừng mặt khẽ quát:
– Đi sang một bên, tránh cho xa. Không nói gì thì không ai bảo em câm điếc đâu.
Tiếu Côn bị đuổi ra ngoài ban công. Hạ Tưởng thừa cơ nắm lấy tay Tiếu Giai:
– Những gì em trai em nói đều là sự thật à?
– Nó chỉ thích lừa người, anh còn tin nó à? Quá ngây thơ!
Tiếu Giai nói vẻ phản đối:
– Không ngờ anh cũng khá đề cao mình đấy.
– Anh không đề cao mình mà là nghe được sau lưng có người thích mình nên trong lòng vui vẻ
Hạ Tưởng cười xấu xa, lại hỏi:
– Em trai em có ở gần em không?
– Không tính là gần. Buổi tối nó ở trong chợ bán sỉ, có khi buổi tối còn phải đón xe.
Tiếu Giai không hiểu ý Hạ Tưởng.
– Làm sao vậy? Anh hỏi cái này làm gì?
Hạ Tưởng gãi đầu:
– Không có gì. Buổi tối nó ở xa thì anh ở lại chỗ em sẽ tương đối an toàn.
Tiếu Giai rất xấu hổ:
– Ai cho anh ở lại? Sao vừa gặp mặt anh đã nghĩ tới chuyện xấu thế?
Hạ Tưởng lại chuyển đề tài, nắm chặt tay Tiếu Giai hỏi:
– Trước khi em trai em tới, buổi tối có xe đến có phải là em đi đón hay không?
Tiếu Giai gật đầu:
– Đương nhiên, thường xuyên nửa đêm thức dậy đi đón xe. Phải tự mình kiểm kê một chút mới an tâm. Có gì không ổn sao?
– Không có!
Tâm tình Hạ Tưởng rất nặng nề. Hắn nắm chặt tay Tiếu Giai:
– Em thật sự là vất vả. Trước kia anh không chăm sóc em chu đáo, để cho em phải vất vả kiếm tiền.
Một cô gái nhỏ bé, yếu ớt, hình thức xinh đẹp, đêm hôm khuya khoắt phải đi ra ngoài đón xe, còn phải kiểm kê số lượng! Cô đáng phải chịu đựng nỗi khổ sở, vất vả vậy sao? Trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy nặng trịch, rất khó chịu. So sánh với Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, Tiếu Giai mạnh mẽ hơn rất nhiều và cũng khổ sở hơn rất nhiều. Mà hắn là một thằng đàn ông lại quan tâm và chiếu cố tới cô quá ít.
Tiếu Giai hơi cảm động, mũi cay cay:
– Vẫn ổn. Nói chuyện này làm gì? Rõ ràng là anh cố ý làm khó em. Không cho nói nữa, tất cả đều qua rồi. Hiện tại em đã có người đón xe, cũng có người quản lý một đống việc, lại có em trai giúp em, cho nên thoải mái hơn trước rất nhiều. Hiện tại em chỉ nghĩ sau khi thị trường bán sỉ rau quả tại phố Thập Lý khai trương thì mở rộng kinh doanh như thế nào thôi.
Hạ Tưởng liền cười xấu xa:
– Vậy tối nay anh đặc biệt chăm sóc em, mát xa toàn thân cho em một chầu, được chứ?
– Không cần!
Tiếu Giai giơ tay lên gạt bàn tay Hạ Tưởng đang tự gãi đầu ra:
– Em xem như hiểu được, khi anh nghĩ tới chuyện xấu liền vò đầu, mà khi xấu hổ thì vuốt mũi.
Khi con trai con gái ở một chỗ với nhau, chỉ một vài động tác nhỏ mà sao con gái luôn nói thành không tốt thế nhỉ?
Hạ Tưởng liền hỏi chuyện Tiếu Giai giúp đỡ mẹ Vệ Tân chữa bệnh.
Dựa theo chỉ bảo của Hạ Tưởng, Tiếu Giai âm thầm ứng ra 80 ngàn tệ tiền viện phí, thuốc men cho mẹ Vệ Tân. Tuy nhiên mẹ Vệ Tân bị tiểu đường nên khó có thể trị tận gốc, cho dù giải phẫu thành công xong thì về sau vẫn cần tĩnh dưỡng, cần rất nhiều thuốc men duy trì, chi phí rất xa xỉ.
– Vệ Tân rất đáng thương, cũng rất mạnh mẽ. Em muốn cố gắng giúp cô ấy nhưng hiện tại kinh doanh bán sỉ rau quả của em vẫn còn chưa đủ lớn, không cần nhân viên văn phòng. Chờ sau khi khai trương chợ bán sỉ rau quả tại phố Thập Lý khai trương, em cho cô ấy tới văn phòng làm nhân viên, được không?
– Không được tốt lắm!
Hạ Tưởng vội vàng từ chối. Nếu Vệ Tân luôn ở bên cạnh Tiếu Giai, hắn lại tới tìm Tiếu Giai, sẽ không tránh khỏi việc gặp mặt Vệ Tân, sẽ lại nhớ tới chuyện kiếp trước. Tốt nhất là không gặp thì hơn.
– Công ty của em quá nhỏ, để anh tìm biện pháp giúp cô ấy tìm một công ty lớn làm thêm mới được.
Lý do của Hạ Tưởng rất đầy đủ, Tiếu Giai cũng không nghĩ nhiều, tuy nhiên vẫn đánh giá Hạ Tưởng lại vài lần, nhìn tới mức Hạ Tưởng cảm thấy trong lòng hơi sợ, vội hỏi:
– Nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ anh quá đẹp trai?
– Anh khá đẹp trai, tuy nhiên…
Tiếu Giai nháy mắt vẻ giảo hoạt:
– Anh đã gặp Vệ Tân bao giờ chưa? Đây là một cô gái rất được, đặc biệt có khí chất nghệ thuật. Vẻ đẹp của cô ấy vừa ưu thương vừa trầm lắng, làm cho người ta muốn hướng tới.
Hạ Tưởng vội xua tay:
– Chưa từng gặp cũng không muốn gặp. Có em là đủ rồi. Hơn nữa anh là người tốt, làm việc tốt không muốn lưu danh.
Tiếu Giai không tin hắn:
– Câu sau thì em tin, anh có một trái tim tốt, nhưng câu trước thì rất lừa mình dối người. Đừng để em vạch trần anh. Ngay cả con mà anh còn có, còn giả vờ ngây thơ trước mặt em à?
Hạ Tưởng chấn động:
– Dựa vào cái gì mà em bôi nhọ sự trong sạch của anh vậy?
– Con của anh trầm trồ khen anh đẹp trai.
Tiếu Giai đùa làm cho Hạ Tưởng khẩn trương, liền đắc ý mỉm cười:
– Có phải lúc ấy đang ngồi bên cạnh một bà mẹ xinh đẹp?
Loảng xoảng!
Hạ Tưởng đứng không vững, muốn ngồi xuống sô pha lại ngồi trượt, đụng rơi khay trái cây trên bàn xuống đất. Hắn vội vàng nhặt chúng đặt lên bàn, cười ha hả nói:
– Sức tưởng tượng của em thật là phong phú, nói chuyện cứ như thật. Lúc ấy là anh không tiện nói chuyện cho nên mới đùa một chút.
Tiếu Giai cũng không vạch trần Hạ Tưởng, chỉ cười nói:
– Em còn không trách giận anh, anh sợ cái gì? Em cũng không yêu cầu anh gì cả. Trước mặt em, anh không cần giấu diếm. Em chỉ cần giấu em thật sâu trước mặt một người là được. Nếu không về sau chúng ta quy định một ám hiệu. Về sau mỗi lần em gọi di động cho anh, chỉ nói một tiếng. Nếu anh tiện thì nói chuyện, nếu không tiện thì anh có thể thể nói với người khác là gọi nhầm số.
Tiếu Giai nghĩ hộ cho Hạ Tưởng một cách khá chu đáo.
– Còn nữa, đừng lưu tên em trong di động. Nếu anh không nhớ được số của em thì có thể dùng tên một người khác để thay thế, hoặc là ghi luôn tên một người đàn ông nào đó là được. Nhớ chưa?
Hạ Tưởng vuốt mũi, không nói gì. Tiếu Giai lại cười hắn:
– Nhìn kìa, lại xấu hổ, khẳng định là trong lòng có quỷ.
Buổi trưa, Tiếu Giai nấu cơm, Hạ Tưởng ngồi nói chuyện với Tiếu Côn. Tiếu Côn thật thà chất phác mà thành thật, tuy nhiên cũng có chút hiểu biết, cũng rất coi trọng triển vọng kinh doanh của thị trường bán sỉ rau quả. Đương nhiên là bởi vì lần đầu tiên đến thành phố lớn cho nên không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Đầu tiên là Hạ Tưởng dẫn lối cho y vài câu, lại nói y toàn tâm giúp đỡ Tiếu Giai làm tốt việc kinh doanh rau quả, về sau khẳng định sẽ phát triển tốt. Tiếu Côn có tâm lý kính sợ Hạ Tưởng từ trong thâm tâm, Hạ Tưởng nói gì, y đều gật đầu đồng ý.
Thừa dịp Tiếu Giai nấu cơm, Tiếu Côn khẽ nói với Hạ Tưởng:
– Em muốn nhờ anh một việc. Anh rể, chị không dám nói với anh, lại không cho em nói, nhưng em không thể không nói.
Hạ Tưởng thấy y có vẻ ấp úng liền cười nói:
– Muốn nói gì thì nói đi.
Tiếu Côn hạ giọng xuống hết cỡ, nói:
– Từ sau khi ba em hết bệnh, luôn nhắc nhở rằng chị em đã lớn tuổi, cần phải tìm người tốt để gả cho, còn thúc giục chị em tìm một bạn trai, còn nói chị mà không lấy chồng chính là bất hiếu. Ý nghĩ của dân quê là thế, anh rể cũng đừng ngạc nhiên vì ba em nhiều chuyện. Ông ấy cảm thấy chị em đã 24 tuổi, con gái cùng tuổi chị ấy ở thôn em đều đã có con có cái, vậy mà chị ấy vẫn chưa có đối tượng, vậy làm sao bây giờ? Cho nên ba em ra lệnh cho chị, đến tết năm tới phải mang đối tượng của chị ấy về nhà, nếu không thì đừng có về.
Tiếu Côn nói xong, hai mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, ý tứ là: Em đã gọi anh là anh rể, dù sao thì anh cũng phải có trách nhiệm với chị của em đúng không?
Hạ Tưởng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu của ông bà cũng không tính là quá mức. Hắn ra mặt thay cho Tiếu Giai để an ủi tâm tình bức thiết của ông bà cũng là chuyện bình thường. Kiếp trước, cha mẹ hắn vẫn ra sức thúc giúp hắn kết hôn, cho nên hắn rất hiểu yêu cầu như vậy của ông bà đối với con gái, lập tức nói:
– Hiện tại còn xa mới tới tết, đến lúc đó cùng nhau về nhà thăm một chuyến.
Khi ăn cơm, hiển nhiên Tiếu Giai đã nghe Tiếu Côn nói Hạ Tưởng sẽ cùng về nhà mình vào dịp tết, cho nên khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng vì hưng phấn. Thậm chí cô còn lén đá chân Hạ Tưởng ở dưới bàn. Hạ Tưởng giả vờ không phản ứng, bộ dạng nghiêm túc ăn cơm, khiến Tiếu Giai không kìm nổi cười thành tiếng.
Vừa ăn trưa xong, Tiếu Giai liền nhận được một cuộc điện thoại, nói là mấy xe rau quả mới tới xảy ra vấn đề. Nhân viên quản lý chợ bán sỉ rau quả không cho dỡ hàng, nói là nhận được thông báo của cấp trên, rau quả của Tiếu Giai có dư lượng chất hóa học không đạt tiêu chuẩn, cấm không cho vào bán trong chợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |