Còn nhiều thời gian, hắn tin tưởng cô không chạy được. Hiện giờ cô còn đang học đại học, Hạ Tưởng cũng không muốn quá nhiều những chuyện khiến cô phân tâm. Hắn cũng không phải là cậu học trò nông nổi. Với lại, hắn cũng không muốn để cho Tào Vĩnh Quốc bất mãn với mình. Nhỡ đâu mà hắn và Tào Thù Lê gây ra chuyện gì bị Tào Vĩnh Quốc phát hiện thì cũng không phải là chuyện tốt.
Thật không ngờ Tào Thù Lê thiếu chút nữa buột mồm nói ra, Hạ Tưởng âm thầm lau mồ hôi, vội vàng chuyển đề tài, hỏi Tào Vĩnh Quốc:
– Bác Tào, tình hình ở thành phố coi như là tĩnh lặng nhỉ?
Tào Vĩnh Quốc cũng không chú ý đến chuyện Tào Thù Lê đỏ mặt vừa rồi, ông gật đầu:
– Vẫn tốt. Còn tĩnh lặng hơn so với trong tưởng tượng của bác nữa. Có điều, tĩnh lặng cũng chưa chắc là chuyện tốt, có khi thường xuyên có va chạm nhỏ một chút thì ngược lại lại tốt hơn, chứng minh rằng có mâu thuẫn đều bỏ qua. Bây giờ thì ngược lại, gió êm sóng lặng mà kỳ thật toàn là đều ở phần chìm của tảng băng. Một khi lộ lên trên mặt nước sẽ là một phen gió lốc.
Lời nói của Tào Vĩnh Quốc tuyệt đối không phải là chuyện giật gân, cũng không phải là cố làm ra vẻ huyền bí, nhất định là có cảm nhận rồi. Hạ Tưởng lại nói:
– Tầm nhìn của cháu khá là hạn hẹp, chỉ có thể tự đi về phía trước, không từ mà biệt thôi. Chỉ là bộ phận mà tổ cải tạo thôn nội đô vốn đang tiếp xúc còn có rất nhiều tin tức thấy ghê người. Đấy, cháu vừa mới tham gia cuộc cạnh tranh giữa bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, sau lưng còn có hai thế lực lớn là Trưởng ban Phương và Phó Thị trưởng Đàm nữa.
Tào Vĩnh Quốc hiểu ý nở nụ cười:
– Bảo sao cháu lên trưởng phòng thuận lợi như thế, bác còn đang định hỏi cháu. Vốn tưởng là vì được nể mặt Thị trưởng Trần, nhưng mà nghe Trưởng ban thư ký Cao ám chỉ thì Thị trưởng Trần không có ra mặt. Hóa ra căn nguyên là tại chính cháu. Nói như vậy, cháu đang xử lý chuyện giữa bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, đã thành lập mối quan hệ tốt đẹp với bất động sản Thiên An?
Tào Vĩnh Quốc không hổ là người đã chìm nổi nhiều năm trong chốn quan trường, liếc mắt một cái đã nhìn thấu bản chất của sự việc. Trước mặt ông, Hạ Tưởng không có gì phải giấu diếm cả, đơn giản kể lại chuyện hắn và Tôn Hiện Vĩ vừa kết giao.
Tào Vĩnh Quốc nghe xong trầm tư một lát, thấm thía nói:
– Bác lăn lộn nhiều năm trong ngành xây dựng, rất rõ ràng. Cái nghề này không những lợi nhuận rất lớn mà liên lụy đến cũng rất rộng. Ai cũng muốn chen chân vào, giành được ưu đãi. Cháu hiện giờ đang ở trong văn phòng tổ cải tạo thôn nội đô của thành phố, tuy rằng quyền lực không lớn nhưng rất dễ dính dáng vào các vụ đấu tranh cãi vã. Làm chuyện gì cũng phải suy xét kỹ lưỡng, sâu xa, không nên vọng động, lại càng không nên hành động theo cảm tính. Trước khi quyết định cái gì đều phải cân bằng quan hệ ở mọi mặt. Nếu như không chắc chắn nắm chắc tình huống phía trước thì đừng đắc tội người ta. Cho dù không thể không đắc tội một ai đó cũng đừng làm đến mức quyết liệt, phải lưu lại con đường sống cho mình. Nếu không, cháu chỉ là một gã nho nhỏ cấp phòng, tại thành phố Yến cấp phó tỉnh này, cháu sẽ là vật hy sinh đầu tiên.
Mấy câu nói này bộc lộ tình cảm chân thành tha thiết, Hạ Tưởng đương nhiên có thể cảm nhận được tận thâm tâm, Tào Vĩnh Quốc hy vọng hắn có thể bước đi vững vàng, cho nên hắn cảm kích gật đầu:
– Cảm ơn bác Tào đã dạy bảo. Cháu sẽ nhớ kỹ.
Tào Vĩnh Quốc lại vừa lòng nở nụ cười:
– Có thể là bác quá lo lắng, nhưng mà lời nói vừa rồi nghe xong cũng không thừa. Cháu ở trong tổ cải tạo tuy rằng bây giờ là phó chủ nhiệm nhưng trong tổ cải tạo không quan trọng vị trí trưởng hay phó. Ý đồ của Thị trưởng Trần bây giờ cũng rất rõ ràng, chính là muốn để cháu là chủ sự. Hơn nữa, bác cũng nghe nói ông ta còn cố ý để cho tổ cải tạo được nhập vào biên chế chính thức, là phòng ban cấp phó cục. Rõ ràng cho thấy là đã tung ra cái bánh lớn. Ý là, cháu phải làm cho thật tốt, thậm chí có thể không cần đến một năm là có thể nắm quyền, thuận lợi hợp lý lên cấp phó cục.
– Ha ha, Thị trưởng Trần nói với cháu chuyện này, cháu cảm thấy là ông ta đào một cái hố to cho cháu nhảy xuống. Có điều tình hình trước mắt là cháu không nhảy cũng phải nhảy. Nếu không có lựa chọn thì cháu cứ chuẩn bị cho thật tốt thôi.
Hạ Tưởng nói ra thực nhẹ nhàng, dường như là chuyện đó bày ra cho người khác nhảy vào chứ không phải là hắn vậy.
– Nhảy vào bẫy cũng không đáng sợ. Ai mà biết được trong bẫy đó có bảo vật hay không. Có khi cháu còn được một món hời lớn ấy chứ. Hơn nữa cháu còn cảm thấy được, Thị trưởng Trần bảo là muốn duyệt vào biên chế, ông ta thật sự là có tâm hỗ trợ cháu, khả năng là trước hết giúp cháu nắm quyền, sau đó lại phê vào biên chế cấp phó cục. Như thế, lực cản của cháu sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Tào Vĩnh Quốc nghe xong gật đầu liên tục, nghĩ thầm Hạ Tưởng đúng là một nhân tài, không ngờ có thể suy một ra ba, đoán được ý đồ đích thực của Trần Phong. Cũng là sau khi Hạ Tưởng nói vừa rồi ông mới nghĩ thông suốt được, trước nâng đỡ sau lại phê vào biên chế, quả thật so với việc cho vào biên chế trước rồi mới nâng đỡ sau thì dễ dàng hơn nhiều. Sau khi Hạ Tưởng nắm quyền, mặc dù là lấy cấp trưởng phòng lãnh đạo hai tên phó chủ nhiệm cấp trưởng phòng nhưng tổ cải tạo không có biên chế chính quy, người khác cũng không moi ra được điểm yếu. Xảo diệu là lúc này mới lại phê vào biên chế thì giống như thành phố bình thường thăng cấp lên thành phố trực thuộc tỉnh, coi như là chuyện thăng thưởng bình thường thôi. Cho dù là tốc độ Hạ Tưởng lên chức có mau hơn đi nữa cũng sẽ bị ánh hào quang của việc toàn bộ văn phòng tổ cải tạo chính thức trở thành một cơ quan trong cơ cấu chính quyền thành phố che giấu bớt đi. Những kẻ nói ra nói vào cũng sẽ giảm hơn rất nhiều.
Thông minh! Một chút đã hiểu ra, có thể trọng dụng được. Tào Vĩnh Quốc nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi:
– Bác vốn đang lo lắng cháu khó có thể nhìn rõ được phương hướng trong tình hình thành phố Yến rắc rối phức tạp thế này. Không ngờ rằng thích ứng với việc nắm bắt công tác còn nhanh hơn cả tưởng tượng của bác nữa. Tốt lắm! Làm rất tốt! Tiểu Hạ, từ chuyện cháu xử lý bất động sản Thiên An và bất động sản Cát Thành, ý tưởng của cháu cực kỳ rõ ràng, hơn nữa cũng đúng lúc mượn cơ hội giải quyết vấn đề nhắc khéo, có lẽ cũng sẽ khiến cho Thị trưởng Trần nhìn với ánh mắt khác xưa.
Tào Vĩnh Quốc càng nhìn Hạ Tưởng thì trong lòng càng thích. Nhớ tới năm đó bản thân mình tâm tình bất ổn, xúc động nhiệt huyết thì không nói, lại còn có chút hận đời, rất dễ cực đoan. Nếu năm đó mà mình ở vào vị trí của Hạ Tưởng thì chắc chắn không thuận buồm xuôi gió được như hắn. Ông không khỏi cảm khái trong lòng. Cậu thanh niên này, đầu óc trưởng thành thế nào mà lại đắc dụng như thế chứ? Một người không ở trong chốn cao thấp, quyền lực lớn nhỏ mà vẫn có thể trong thế cục phức tạp tìm được một đường đi ra rõ ràng, sau đó tối đa hóa những gì mình có, cân bằng lợi ích các bên rồi từ đó để bản thân mình cũng đạt được lợi ích tối đa hóa.
Trừ những kẻ là con ông cháu cha cá biệt ra, bất kể là trong tỉnh hay là thành phố, cũng không ít người quan chức lớn xuất thân từ giới bình dân và không có căn cơ, từ hai bàn tay trắng từng bước đi lên địa vị cao. Hạ Tưởng có quan hệ với Lý Đinh Sơn, cũng có thể tiếp xúc với Tống Triêu Độ, lại còn có mình là thường vụ Phó Thị trưởng, lại còn lui tới thân thiết với Cao Hải nữa, và cũng rất được Trần Phong tán thưởng. Hắn cũng không có mở miệng đi cầu ai, lại bằng vào bản lĩnh đích thực của chính mình, giải quyết cửa ải khó khăn đầu tiên. Khó có được. Cực kỳ khó có được!
Ý khen ngợi trong mắt Tào Vĩnh Quốc càng lúc càng dày đặc.
Hạ Tưởng nhớ đến Cao Hải, đột nhiên hỏi:
– Bác Tào, bác với Trưởng ban thư ký Cao tiếp xúc nhiều không?
Tào Vĩnh Quốc hơi trầm ngâm:
– Ừ, cũng tàm tạm. Thái độ làm người của Cao Hải khá là linh hoạt. Ông ta là người của Thị trưởng Trần, bác cũng chịu ơn huệ của Thị trưởng Trần, giữa chúng ta có lui tới cũng là bình thường. Chuyện cháu lên chức trưởng phòng, ban tổ chức thành ủy thông qua thuận lợi cũng là ông ta chủ động nói cho bác biết.
Hạ Tưởng đã nghĩ Cao Hải đã bày tỏ thiện ý với bác Tào, cũng không có gì chỉ trích cả. Thị trưởng Trần hẳn là cũng sẽ không có ý tưởng gì. Cao Hải là người thông minh, ông ta nhất định sẽ giữ thái độ tốt, sẽ không để Trần Phong sinh lòng hoài nghi. Mà nói lại, Cao Hải chắc chắn cũng sẽ không có ý đồ khác. Hiện giờ ông ta hẳn là đặt toàn bộ tiền đồ vào Trần Phong. Cho dù Tống Triêu Độ bây giờ có bật đèn xanh với ông ta thì ông ta cũng chưa chắc đã động tâm.
Ở trước mặt Trần Phong, Hạ Tưởng sẽ che giấu, cũng sẽ đóng kịch giả bộ. Nhưng ở trước mặt Tào Vĩnh Quốc thì không cần như thế. Hắn trực tiếp hỏi thẳng vấn đề khó hiểu trong lòng:
– Bác Tào, thái độ làm người của Đàm Long thế nào? Hậu trường của ông ta là Trưởng ban thư ký Tiền, bác có nghe Trưởng ban Lô nói qua không? Giữa Trưởng ban thư ký Tiền với Bí thư Thôi có vấn đề gì không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |