– Chị bánh rán, ông anh vui vẻ, Thất Hỉ nhà anh chị đâu rồi?
Hạ Tưởng chẳng những biết biệt hiệu của đôi vợ chồng này, còn biết con gái bọn họ tên là Thất Hỉ.
– Được rồi, đừng có gọi cái biệt hiệu đó, khó nghe lắm. Tôi tên Lưu Xảo Nhi, chồng tôi tên Vương Đại Bản, con gái tôi tên Vương Tiểu Nha, đừng có gọi mấy cái biệt hiệu kia nữa. Ăn chút bánh nhé, tôi không cho hành vào đó.
Bà chủ quán Lưu Xảo Nhi rất khó chịu với việc Hạ Tưởng gọi biệt hiệu của mình nên nói.
Hạ Tưởng cười ha hả và thấy trong lòng rất thoải mái. Chủ quán Lưu Xảo Nhi này còn nhớ cả hắn không ăn hành. Hơn hai năm rồi cơ mà. Hắn cũng không khách khí, có đôi khi người bình thường lại dễ có hạnh phúc hơn.
Chào tạm biệt vợ chồng chủ quán bánh rán, Hạ Tưởng tiến vào cổng Học viện Kiến Trúc, cảm nhận một hơi thở quen thuộc đập vào mặt, điều này làm trái tim hắn rung lên vài lần. Hạ Tưởng cười cười tự giễu rồi rút điện thoại di động ra gọi cho Tào Thù Lê
Hạ Tưởng biết Tào Thù Lê ở trong khu ký túc số ba dành cho nữ sinh. Tào Thù Lê hưng phấn nói:
– Hạ Tưởng, anh mau tới ký túc cứu em. Em bị bọn họ trói rồi.
Hạ Tưởng nghe thấy tiếng cười đùa ở bên nên cười nói:
– Đừng lừa anh, có phải là lại bày trò quỷ gì để hại anh không? Cô bé Lê, em phải ghi nhớ một điều vấn đề nguyên tắc là không được thỏa hiệp.
Tào Thù Lê cười hì hì nói:
– Em không muốn thỏa hiệp, nhưng các cô ấy nói gì cũng không bỏ qua cho em, bắt anh phải ra mặt mới được. Nói anh mà không ra mặt, các cô ấy không cho em ra ngoài với anh, sợ anh là người xấu, sợ em bị anh lừa.
Hạ Tưởng coi như hiểu rõ được nguyên nhân. Đây là do các nữ sinh trong phòng ký túc của Tào Thù Lê muốn tận mắt nhìn thấy hắn. Được rồi, coi như cho cô bé Lê mặt mũi. Biết trên núi có hổ mà còn có thể lên, chẳng lẽ còn sợ mấy cô bé đó sao? Vì thế hắn liền đi tới phòng của Tào Thù Lê.
– Anh này rất được, mình sẽ vui vì được đi cùng anh ta.
Một cô gái hơi thấp cười nói, cô còn lén nhìn Hạ Tưởng vài cái, sau đó quay người nhỏ giọng nói:
– Ánh mắt của anh ấy rất được, đúng là cực phẩm. Khó được nhất chính là có sự trầm ổn mà nam sinh khác không có. Nói như thế nào nhỉ, chính là phong độ đàn ông làm người ta si mê.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi. Hắn mới rời khỏi nhà trường hai năm mà sao nữ sinh bây giờ đã lợi hại như vậy, dám trực diện đánh giá đàn ông ư? Hắn sao có thể không nghe thấy tiếng nói lí nhí của hai cô gái, thực ra các cô đây là cố ý nói cho hắn nghe. Gần nhau như vậy, dù cho cố nhỏ giọng nói thì hắn vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.
Hắn cũng không dám ở ngay trước mặt Tào Thù Lê mà trêu chọc hai cô nữ sinh kia, mà chỉ có thể cúi đầu buồn bực bước đi. Chẳng qua chỉ nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của hai cô nữ sinh:
– Ồ, xấu hổ à, thật hay giả? Trời ơi, mình muốn đi làm quen với anh ấy, mình không sợ mất mặt.
Hạ Tưởng cố nhịn cười mà đi tới phòng Tào Thù Lê.
Ký túc dành cho nữ sinh có vẻ mới hơn ký túc của nam sinh không ít. Bởi vì khi Học viện Kiến Trúc thành lập thì có lẽ đánh giá nhầm nên cho rằng nữ sinh đăng ký vào Học viện Kiến Trúc không nhiều. Không ngờ thành lập không lâu ngành xây dựng phát triển mạnh, lại thêm nhiều chuyên ngành, nữ sinh viên tăng lên nhiều. Vì thế nhà trường đành mua thêm một khu đất gần trường, xây ký túc cho nữ sinh. Cho nên so sánh với tường bên ký túc nam đã xuống cấp, chỗ vàng chỗ đen thì tường ký túc nữ trắng nõn, vệ sinh sạch sẽ, còn cả mùi xà phòng tắm và xà phòng giặt thơm ngát. Có thể nói tốt hơn nhiều so với bên ký túc nam toàn bọn thối chân nhiều.
Hạ Tưởng lên đến cửa phòng, khẽ gõ cửa thì có một giọng nữ sinh truyền ra:
– Mời vào.
Không phải Tào Thù Lê, bên trong vắng lặng như tờ, nhất định có tình hình. Hạ Tưởng suy nghĩ một chút rồi đưa một ngón tay ra nhẹ nhàng mở cửa. Quả nhiên cửa khép hờ được mở ra. Hạ Tưởng không hề suy nghĩ mà đưa tay lên, vừa vặn đỡ được chiếc gối trên trời rơi xuống, sau đó nhanh chóng chắn chiếc gối trước mặt, đẩy cửa đi vào.
Giống hệt như hắn đoán. Hạ Tưởng vừa vào cửa liền thấy năm sáu cái đánh vào gối. Nếu không phải có chiếc gối chống đỡ thì hắn đã bị đánh lén vào mặt.
Hạ Tưởng cười hì hì bỏ chiếc gối ra, cúi đầu nhìn thì thấy năm sáu túi nilon nước đã vỡ, chiếc gối trong tay đã ướt nhẹp. Cũng may, hắn chỉ bị nước bắn lên tóc một chút mà thôi, trên người không có nước.
Hạ Tưởng nhìn các cô nữ sinh trong phòng. Tào Thù Lê chu miệng muốn cười mà không dám cười, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý và thỏa mãn. Tất nhiên là Tào Thù Lê rất hài lòng với biểu hiện của Hạ Tưởng. Năm cô nữ sinh khác, có hai cô mặc váy, hai cô mặc quần ngố, một cô mặc quần đùi ngắn. Không cần biết là trắng hay đen, là đẹp hay xấu thì đều há hốc mồm không thể tin nhìn Hạ Tưởng. Có vẻ các cô không nghĩ ra kế liên hoàn của mình lại bị Hạ Tưởng phá.
Hạ Tưởng có chút xấu hổ cười nói:
– Gối này của ai vậy? Chắc là đợi mai trời nắng phơi ra vậy, tối nay chỉ có thể gối tay thôi. Xin lỗi, nhưng đừng trách anh, trách người ném nước đó.
Tào Thù Lê đã không nhịn được, cô bật cười hì hì. Cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt ngồi trên giường, cặp chân như ẩn như hiện tạo thành đường cong đẹp mắt. Dù cô cố nhịn nhưng vẫn cười đến độ giường rung lên.
– Đã bảo mấy bà mà, bảo mấy bà đừng hại anh ấy, mấy bà còn không nghe. Bây giờ thì hay rồi, Ấn Tiểu Song, tối nay có thể gối lên tay mà mơ mộng.
Ấn Tiểu Song mặc một chiếc váy màu nhạt, người không cao chẳng qua lại đẹp. Có thể nói ngoài Tào Thù Lê ra thì cô là người đẹp nhất trong phòng. Cô lại là người nghịch ngợm nhất.
Ấn Tiểu Song chu miệng, đầu tiên là trừng mắt nhìn Tào Thù Lê đầy đe dọa, sau đó lại cười hì hì đi tới trước mặt Hạ Tưởng, lấy lại gối trong tay hắn, sau đó nói:
– Lát nữa bật quạt một lát là khô mà, có gì đâu. Chẳng qua anh đúng là gặp phiền phức lớn. Hạ Tưởng, anh là lén lút lừa Thù Lê ra khỏi tay bọn em, còn chưa trải qua thử thách của toàn phòng là sao? Anh nếu làm ra chuyện chém trước tâu sau thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý đợi cơn trả thù của cả phòng em.
Cô hua hua tay trước mặt Hạ Tưởng rồi nói tiếp:
– Anh đã chuẩn bị chưa?
Hạ Tưởng gãi đầu, sờ mũi rồi lễ phép nói:
– Tiểu Song, em có phải người Bắc Kinh không? Em có phải đã lên Tv không, anh nhìn em giống như đã thấy trên Tv vậy.
Ấn Tiểu Song ngẩn ra, có chút khó hiểu nhìn Tào Thù Lê. Tào Thù Lê lắc đầu cười cười, ý là cô không biết cũng không quản. Ấn Tiểu Song gật đầu nói:
– Người Bắc Kinh là đúng, nhưng phía sau thì anh nói linh tinh gì vậy? Em đã lên Tv lúc nào sao em không nhớ?
– Thật sự không có sao?
Hạ Tưởng ra vẻ kinh ngạc nói:
– Anh nhớ kỹ mà, tuyệt đối không nhớ sai. Có lẽ là một năm trước, là đài truyền hình Bắc Kinh.
– Không có mà, thật sự không thể nhớ rõ.
Ấn Tiểu Song nghiêng nghiêng đầu cố gắng nhớ lại. Hạ Tưởng cố nhịn cười nháy nháy mắt với Tào Thù Lê. Tào Thù Lê liền hiểu ý từ trên giường nhảy xuống đẩy Ấn Tiểu Song ra rồi đứng bên cạnh Hạ Tưởng, cầm tay hắn.
– Mình trân trọng giới thiệu Hạ Tưởng với mọi người. Anh ấy tốt nghiệp Học viện Kiến Trúc, là khóa trên của chúng ta.
Lúc này Ấn Tiểu Song mới tỉnh ra, biết vừa nãy bị Hạ Tưởng lừa. Cô không hề giận mà cười hì hì nhìn Hạ Tưởng từ trên xuống dưới, liên tục gật đầu nói:
– Rất được, ra tay giỏi, có thể hòa toàn phá giải thủ đoạn chỉnh người của em, còn lừa được em, bảo sao không lừa được Thù Lê mà bọn em cho rằng là người khó bị nam sinh đả động nhất. Chẳng qua nói thật anh trông rất bình thường.
Hạ Tưởng cười nói:
– Lý tưởng của anh đó là đẹp trong hơn đẹp ngoài mà.
Ấn Tiểu Song cười cười đến độ ôm eo mà nói:
– Nếu anh không đen mấy, người cao khoảng hơn 1m85 thì có thể cũng được. Chẳng qua ăn nói cũng được, coi như thông qua kiểm tra của em. Bây giờ em giới thiệu mấy người đẹp trong ký túc với anh. Nhưng phải cảnh cáo trước, ngoài em ra thì mấy người đẹp khác đều là hoa có chủ, anh không được đặt tên loạn cho hoa có chủ, cũng không được có ý đồ xấu xa.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa đổ mồ hôi.
Ngoài Ấn Tiểu Song còn có bốn người, phân biệt là Tả Phi Yến, Bàng Quy, Trình Duy và Lam Miệt. Tả Phi Yến, Bàng Quy, Trình Duy sống khá nội tâm, cũng không nói chuyện mấy với Hạ Tưởng, chỉ có Lam Miệt là chu miệng cười, lén đánh giá hắn.
Cái tên Lam Miệt có chút kỳ lạ, chẳng qua cô trông cũng được, coi như là người đẹp loại thứ hai, rất dễ nhìn. Cô nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng không tha. Điều này làm Hạ Tưởng có chút xấu hổ sờ sờ mũi mà nói:
– Sao, trước đó em đã gặp anh rồi sao?
Lam Miệt lắc đầu nói:
– Không, chẳng qua ngày mai em có thể nói trước đó em đã gặp anh.
Hạ Tưởng nhìn Tào Thù Lê rồi có chút tò mò nói:
– Lam Miệt? Cái tên này khá kỳ lạ, có lai lịch gì không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |