Thân là Chánh Văn phòng ủy ban, Hứa Lương trực tiếp báo cáo công việc với Khâu Tự Phong. Tuy y tiếp xúc với Mai Hiểu Lâm không nhiều lắm nhưng Mai Hiểu Lâm dù sao cũng là phó bí thư phụ trách về nhân sự, quyền cao chức trọng, cũng là người mà y phải cẩn thận hầu hạ. Đối với Hạ Tưởng thì không phải như thế. Trong sự cung kính của Hứa Lương thì hơn phân nửa là do thói quen mà ra, là một hành động ứng xử với cấp trên theo thói quen. Kỳ thật trong thâm tâm y, đối với Hạ Tưởng lại có một chút cảm giác xem thường.
Mới có hai mươi lăm tuổi, bất quá là một thằng ranh choai choai thôi, có thể có bản lĩnh gì? Không chừng là gặp phải vận may gì đó, được Thị trưởng Trần coi trọng rồi không ngờ lại sắp xếp cho hắn xuống dưới là Phó chủ tịch huyện. Chuyện trên quan trường thật đúng là không có cái gì là chắc chắn cả! Có đôi khi phân biệt đối xử, kém nửa năm tư cách và sự từng trải thôi là đã không được rồi. Có đôi khi lại đặc biệt đề cao, chẳng theo một thang bậc hay tiêu chuẩn nào cả.
Tốt và không tốt chẳng phải chỉ là một câu trong miệng lãnh đạo? Huống chi, chức danh của Hạ Tưởng lại chỉ là một Phó chủ tịch huyện xếp hạng sau cùng, được phân công phụ trách quản lý văn hóa, giáo dục, môi trường – kỳ thật đều là những đơn vị phòng ban chẳng có nước non gì. Trong tay hắn cũng không có lắm quyền lực, đi vào huyện An với danh nghĩa là Phó chủ tịch huyện, nhưng trên thực tế không khác gì một người để đó không dùng. Trên thì có Chủ tịch huyện Khâu Tự Phong, việc lớn việc nhỏ đều phải hỏi đến. Lại còn có Phó chủ tịch huyện thường trực Thịnh Đại cũng là một người thích nắm quyền hành. Hạ Tưởng có tư cách và sự từng trải còn nông, tuổi lại trẻ, ở trong ban bệ chính quyền, có lẽ nói chuyện cũng chẳng có người nào nghe.
Có điều Hứa Lương đã đảm nhiệm chức Chánh Văn phòng ủy ban nhiều năm rồi, ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ diễn kịch vô cùng nhuần nhuyễn. Chánh Văn phòng chính là một tay ấm trà, một tay tài liệu, lãnh đạo duỗi tay trái là lần lượt trình tài liệu lên, duỗi tay phải là đưa ấm trà lên, chính xác là người làm công tác chuyển tiếp. Gặp người trên thì sẽ e dè sợ sệt với người trên. Dẫn dắt người dưới thì nắm đúng mấu chốt giữa bên dưới và lãnh đạo. Không phải là việc mà người thường có thể làm được hết.
Hạ Tưởng cũng không phải là mới bước chân vào quan trường, không phân biệt được rõ ràng sự nhiệt tình ngoài mặt của Hứa Lương. Cho dù trong lòng hắn hơi có không vui nhưng cũng sẽ không thể hiện ra ngoài mặt ngay trực tiếp. Trên quan trường chính là như thế, trước khi có thực lực, người khác đều đã có các loại ý tưởng, anh không thể làm cho ai cũng phải tôn kính anh từ tận sâu thẳm trong lòng. Trừ khi anh thực sự tạo ra thành tích. Nếu không, tất cả đừng bàn.
Hạ Tưởng thì không hề ra vẻ Phó chủ tịch huyện trước mặt Hứa Lương, mà lại vô cùng khách sáo nói:
– Chánh văn phòng Hứa nói quá lời rồi. Tôi thấy tự mình đến đây cũng được, không muốn làm phiền mọi người. Đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự đi là được rồi.
Hạ Tưởng có trẻ hơn nữa thì cũng là Phó chủ tịch huyện. Hắn đã muốn tự mình đi thì Hứa Lương quả thật nếu không đi cùng thì rất là không xứng làm cái chức Chánh Văn phòng ủy ban. Y thấy thái độ của Hạ Tưởng rất được thì trong lòng cũng cân bằng hơn rất nhiều, cầm chìa khóa mượn cớ đi trước dẫn đường, đưa Hạ Tưởng đến phòng làm việc của hắn.
Hạ Tưởng đi theo phía sau Hứa Lương, thấy y bước đi bước ngắn nhưng lại cực nhanh, dẫm bước và tiết tấu vừa độ, biết y là một người lão luyện, có ánh mắt lại đã nhiều năm phục vụ trên quan trường rồi. Đối với người như thế này, thái độ cần bảo trì khoảng cách không xa không gần, không cố ý tranh thủ cũng không cố ý chèn ép. Bởi thân là người đã lão luyện chốn quan trường, lại đảm nhiệm chức vụ Chánh Văn phòng, chỉ cần không có trở ngại phía trên, Hứa Lương nhất định sẽ cố gắng duy trì cục diện yên ổn đoàn kết tốt.
Hứa Lương đưa Hạ Tưởng đi xem hết văn phòng rồi còn nói:
– Phó chủ tịch huyện Hạ có việc gì cần hay phân phó gì cứ tìm tôi. Nếu tạm thời Phó chủ tịch huyện Hạ không có việc gì khác thì tôi bận chút xin đi trước.
Hạ Tưởng tự mình đưa Hứa Lương ra tới cửa:
– Vất vả cho Chánh văn phòng Hứa rồi. Từ sự nhiệt tình của Chánh văn phòng Hứa cũng có thể nhìn ra, anh là một đồng chí công tác rất có trách nhiệm.
Hứa Lương vừa đi, Hạ Tưởng mới buông lỏng tâm tình xuống, nhìn kỹ lại phòng làm việc thực sự thuộc về mình.
Cơ cấu bố trí ở huyện An không khác mấy ở huyện Bá. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện ở cùng một trụ sở, nhà tập thể có chút xưa cũ, nhìn qua có vẻ như lâu lắm rồi nhưng bên trong trang hoàng coi như không tồi. Văn phòng Hạ Tưởng không tính là lớn, cũng chia thành trong ngoài hai gian, bố trí cũng xem như là được. Salon không phải là rất cũ nhưng cái bàn thì hoàn toàn mới. Lại còn có một ít đồ dùng văn phòng phẩm cũng bày đặt tự động. Thậm chí, đến một hộp ghim cũng cẩn thận đặt ở chỗ có thể với tay là tới được. Các giấy tờ bản thảo, bút máy bút bi đầy đủ mọi thứ.
Từ những chi tiết nhỏ cũng có thể thấy được, Hứa Lương là một người cẩn thận. Chỉ có một Chánh Văn phòng đủ cẩn thận thì nhân viên cấp dưới mới chú ý đến những điểm nhỏ nhặt như thế trong khi bố trí văn phòng làm việc của lãnh đạo.
Nói tóm lại, Hạ Tưởng coi như vừa lòng với sự bố trí trong văn phòng. Có lẽ cũng có nguyên nhân là bản thân hắn yêu cầu không cao. Hắn thậm chí còn cho rằng trong văn phòng bất kể là cái bàn hay là bố trí chung, còn tốt hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn. Bởi vậy có thể thấy được, Khâu Tự Phong cho dù không chấp nhận, không quan tâm đến hắn hơn đi chăng nữa cũng không để hắn khó chịu ở văn phòng và các trang bị công tác. Điều này cũng nói lên là thái tử đảng chính là thái tử đảng, nhưng quan niệm chính trị bất đồng, cho dù là đối thủ cũng sẽ không tầm thường đến mức gây khó dễ cho nhau ở những việc nhỏ.
Hạ Tưởng thích đối thủ có tố chất, có nguyên tắc. Hiển nhiên, Khâu Tự Phong thân là thái tử đảng thì đã có xuất thân tốt đẹp rồi, cho phép y có thể kiêu ngạo một chút trong các thủ đoạn và cách hành xử, cũng có thể cứng rắn cương quyết một chút, nhưng không có nghĩa là trong các thủ đoạn nhỏ nhỏ cũng thế.
Hắn nghỉ ngơi một lát, uống một chén trà tự pha thật là ngon, đang định cầm lấy điện thoại gọi cho Lý Đinh Sơn thì có người gõ cửa.
Là Phương Cách.
Phương Cách vừa vào cửa liền ngạc nhiên vui mừng nói:
– Chủ nhiệm Hạ, sao giờ anh mới đến?
Sau đó lại ý thức được là bây giờ gọi là Chủ nhiệm Hạ thì đã không ổn cho nên lại sửa lại:
– Hiện giờ nên gọi là Phó chủ tịch huyện Hạ rồi. Ha ha, em đến đây đã lâu lắm rồi. Thật là chờ đợi đến mòn con mắt.
Phương Cách vẫn có bộ dạng có chút lỗ mãng như thế, Hạ Tưởng cũng không còn trông mong rằng gã có thể thành thục trong khoảng thời gian ngắn, liền cười nói:
– Cậu là thư ký của Bí thư Lý, ngóng trông tôi để làm cái gì? Phải nhớ kỹ, nhất định phải làm tốt vị trí của mình.
Phương Cách không cho là đúng, nói:
– Người khác không biết chứ em chẳng lẽ cũng không biết sao? Bí thư Lý với anh chính là một sáng một tối, là người cùng một đường. Bí thư Lý cũng nhắc đến anh vài lần, nói anh cũng nên đến rồi.
Nói chuyện phiếm vài câu, đừng nhìn Phương Cách cử chỉ không đủ ổn trọng, có điều dù sao cha gã cũng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, tầm mắt vẫn không tồi, cũng nhìn thấu điểm phức tạp trong thế cục ở huyện An:
– Chủ tịch huyện Khâu không đơn giản, có đôi khi nói chuyện rất mạnh và cứng rắn, có đôi khi lời nói và việc làm đều rất có quyết đoán. Hơn nữa, đại đa số mọi chuyện lại để cho mọi người tìm không ra sai sót, lẽ ra là một vị Chủ tịch huyện tốt. Có điều vẫn kiêu ngạo, không phục Bí thư Lý, muốn khiêu chiến quyền uy của Bí thư, tư tưởng chủ nghĩa cá nhân bành trướng nghiêm trọng.
Hạ Tưởng vui vẻ:
– Quả nhiên là công tử nhà Trưởng ban Tổ chức cán bộ, giọng điệu giọng điệu nói chuyện rất quan liêu. Nói xem, cậu làm sao lại biết là tôi tới rồi?
– Em ở trên lầu gặp Phó bí thư Mai. Chị ấy nói cho em biết.
Phương Cách vừa nhắc tới Mai Hiểu Lâm thì ánh mắt đã sáng lên.
– Hạ ca, anh đừng nói nhé, bộ dạng Phó bí thư Mai thật đúng là không tồi, không phải là kiểu vẻ đẹp khiến người ta vừa gặp đã đương nhiên động tâm, nhưng chỉ cần nhìn nhiều hơn một chút sẽ phát hiện ra nội hàm rất đẹp của chị ấy, chính là loại em rất thích.
Đã nói là Hạ ca rồi, Hạ Tưởng biết Phương Cách đang nói lời nói thật. Bình thường lúc nào gã kích động hoặc là nói thật cái gì thì đều thích gọi hắn là Hạ ca. Hạ Tưởng liền cười thầm, không muốn gã phải làm phi công trẻ lái máy bay bà già, liền thiện ý nhắc nhở gã:
– Đừng có nói linh tinh về lãnh đạo. Phó bí thư Mai mà cậu cũng có thể tùy tiện thích được à? Cô ấy còn lớn hơn tôi ba tuổi, so với cậu thì còn lớn hơn càng nhiều. Đừng có suy nghĩ lung tung.
– Làm sao hả? Nghĩ cũng không được à?
Phương Cách không có vẻ phục.
– Phó bí thư Mai thì làm sao? Là lãnh đạo thì sao chứ? Ngoại trừ chức vụ của chị ấy ra thì rõ ràng chị ấy là một phụ nữ, cũng có nhu cầu. Chẳng qua là lớn hơn em vài tuổi. Vừa may em chính là thích phụ nữ lớn tuổi một chút, biết yêu người ta, sẽ không giống như mấy cô bé, nhõng nhẽo mệt lắm!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |