Y là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, không đáng phải sợ Cao Thành Tùng như sợ hổ. Y vẫn có ý âm thầm đối kháng Cao Thành Tùng, chuẩn bị tìm Diệp Thạch Sinh xin chỉ thị, còn liên hợp với các ủy viên thường vụ khác, cũng khiến cho Cao Thành Tùng cảm thụ một chút lực lượng phản kháng.
Diệp Thạch Sinh là Chủ tịch tỉnh, tuy rằng là nhân vật số hai trong tỉnh nhưng ông ta đối nhân xử thế khiêm tốn, lại ở dưới vầng hào quang của Cao Thành Tùng, cho nên cũng không nhiều chuyện, thậm chí còn không mạnh mẽ cứng rắn bằng Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Duệ Hằng. Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến mấy tháng nhưng chưa từng cảm giác được sự tồn tại của Chủ tịch tỉnh Diệp. Có thể thấy được Diệp Thạch Sinh đối nhân xử thế hoặc là thật sự tính cách yếu đuối, tránh mũi nhọn Cao Thành Tùng, hoặc là ẩn nhẫn không phát, chờ tới thời điểm mấu chốt mới ra một đòn thật độc.
Sau khi tỉnh có một loạt các động tác không nhỏ, Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố nghiên cứu quyết định, để tiện triển khai công tác, Thành ủy chuyển tới ở cùng tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố, cơ quan Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sẽ ở chung trong một tòa nhà.
Khi cách xa còn đỡ một chút, đến lúc lại gần, các loại mâu thuẫn sẽ tập trung bộc phát ra. Việc Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố sát nhập địa điểm làm việc có ưu điểm nhưng cũng có không ít nhược điểm.
Cũng may, trước khi mâu thuẫn bùng nổ vẫn còn một giai đoạn đầu có thể thả lỏng một chút. Đầu tháng 10 đúng là mùa thu, mùa đẹp nhất thành phố Yến. Thực hiện lời hứa với Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng phải cùng cô đi vào sâu trong phía tây Thái Hành Sơn để xem lá đỏ. Vốn ngay từ đầu hai người không ai nói là gọi Tào Thù Lê, sau lại không hẹn mà cùng đề xuất rủ cả cô bé Lê cùng đi.
Kết quả hành trình hai người trở thành ba người.
Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm ngồi ở phía sau, líu ríu nói chuyện không ngừng, cụ thể nói gì thì Hạ Tưởng cũng không nghe rõ, cũng không có tâm tư để nghe. Giữa phụ nữ có vô vàn đề tài nói chuyện, đàn ông ngàn vạn lần đừng có ngu ngốc dính vào hoặc gia nhập vào, nếu không đến lúc đó không thể thoát thân thì đừng trách người khác.
Hạ Tưởng rất hiểu biết điểm này, cho nên hắn chưa bao giờ xen mồm vào khi các cô nói chuyện, chỉ tự mình thưởng thức âm nhạc giải trí, để thả lỏng đầu óc một chút. Trong tiếng đàn dương cầm phát ra từ chiếc radio, ô tô đi thẳng một đường về phía tây.
Thành phố Yến thì địa hình phía tây cao nhưng phía đông thấp. Ra khỏi nội thành không xa về phía tây, ở phía tây nam, có một ngọn núi cũng không hiểm trở, tên gọi Phong Long Sơn. Truyền thuyết có một con rồng ác làm hại nhân gian, bị tiên dùng đại pháp lực giam giữ ở đây, hình thành nên ngọn núi Phong Long Sơn.
Không biết Tào Thù Lê nghe sự tích này từ đâu, đang kể cho Liên Nhược Hạm nghe. Liên Nhược Hạm nghe xong, cười hỏi Hạ Tưởng đang lái xe phía trước:
– Thế gian này có thực sự có tiên hay không?
– Thế gian này có tiên hay không thì anh không rõ lắm, nhưng chắc chắn là có tiên nữ.
Hạ Tưởng vẫn không quay đầu lại, đáp.
– Chỉ toàn nói bậy, làm gì có tiên nữ chứ?
Liên Nhược Hạm cười hắn.
Tào Thù Lê thè lưỡi nói:
– Chị Liên, chị mắng anh ấy rất đích đáng.
Liên Nhược Hạm còn chưa kịp phản ứng đã nghe Hạ Tưởng nói:
– Chỉ vài phút trước đây, anh còn tận mắt thấy hai tiên nữ lên xe của anh.
Liên Nhược Hạm cười hì hì không ngừng, lại nói nhỏ với Tào Thù Lê:
– Chị đã biết là anh ấy muốn nói gì, liền cố ý mắc mưu, lừa anh ấy…
– Trên xe chỉ có em và cô bé Lê, làm gì có tiên nữ chứ?
Liên Nhược Hạm biết rõ còn cố hỏi.
Hạ Tưởng thở dài:
– Đúng vậy. Đây cũng chính là sự tình mà anh đang canh cánh trong lòng. Anh đang cao hứng rốt cục là có tiên nữ coi trọng mình, đột nhiên lại có hai cô gái xấu xí lên xe. Kết quả là tiên nữ bị dọa chạy mất.
Liên Nhược Hạm và Tào Thù Lê liếc nhau, nhất tề kêu lên:
– Giỏi nhỉ Hạ Tưởng, anh dám mắng chửi bọn em là cô gái xấu xí!
Vì vậy, hai cánh tay Hạ Tưởng lại thêm mỗi bên một vết bầm tím.
Ngọn Phong Long Sơn không được chính thức khai phá thành khu du lịch, chỉ có một con đường không rộng lắm nối thẳng lên đỉnh núi. Hạ Tưởng lái xe qua rất nhiều ngã rẽ ngoằn ngoèo, khi đi đến giữa sườn núi thì rốt cục phía trước không còn đường để đi. Hắn dừng xe lại ven đường, rút ống nhòm ra giả vờ nhìn ngang nhìn dọc hồi lâu, nói:
– Báo cáo hai vị thủ trưởng, không phát hiện có địch, có thể lên núi.
Liên Nhược Hạm gật đầu:
– Đồng chí Hạ vất vả, nghỉ ngơi đi.
Tào Thù Lê tiến lên đá hắn một phát:
– Anh giả vờ quỷ quái gì thế? Còn không mau dẫn đường đi.
Hạ Tưởng lại vinh quang đeo ba lô trên lưng, không hề chùn bước thực hiện nhiệm vụ gian khổ là mở đường dẫn lối lên núi. Hắn đội một chiếc mũ rằn ri, mặc quần áo thể thao, hông đeo một dao quân dụng đa năng, cổ đeo ống nhòm. Trong ba lô có đủ tất cả mọi thứ cần thiết, gần như là vũ trang tới tận chân răng.
Nói là không có đường, thật ra là có một con đường núi nhỏ rộng chừng 3m, chẳng qua là không hề bằng phẳng, lại không đủ rộng. Nếu chiếc Land Rover muốn đi lên thì đừng có mơ.
Hạ Tưởng đầu tàu gương mẫu, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm tay cầm tay, ở phía sau vừa nói vừa cười, ngược lại có vẻ Hạ Tưởng trở thành người thừa. Hắn thở dài, nói:
– Anh là cu li của hai người, đúng không?
– Anh là cu li của cô bé Lê, không phải của em.
Liên Nhược Hạm hái một bông hoa dại ven đường, cài lên mái tóc của Tào Thù Lê:
– Em cũng không dám coi Chủ nhiệm Hạ là cu li. Chủ nhiệm Hạ là khách quý của Tập đoàn Viễn Cảnh chúng em mà.
Lời nói có hàm ý khác, Hạ Tưởng chỉ cười ha hả không ngừng, không nói tiếp.
Tào Thù Lê đứng im để cho Liên Nhược Hạm cài hoa lên tóc mình, cũng cười hì hì nói:
– Chị Liên cũng đừng khách khí với anh ấy, muốn coi anh ấy là thế nào thì cứ việc coi như vậy. Hạ Tưởng rất tốt tính, dù chị có đùa nghịch anh ấy ra sao thì anh ấy đều không tức giận.
Sau đó cô giả vờ lộ vẻ mặt đe dọa Hạ Tưởng:
– Em nói có đúng không?
– Đúng, hoàn toàn chính xác.
Hạ Tưởng vội không ngừng tỏ vẻ đồng ý.
– Tổng giám đốc Liên biết rất rõ tính tình của tôi, tôi là người rất tốt, cực kỳ tốt. Chưa nói tới chuyện mệt nhọc, tôi còn chưa bao giờ cằn nhằn, nhỏ mọn, không cáu giận lung tung, đúng không?
Tuy nhiên còn một điều Hạ Tưởng giữ trong lòng mà không thể nói ra: Liên Nhược Hạm muốn coi hắn là gì cũng được, nhưng nếu coi hắn là bạn trai, vậy thì hắn không có phúc để hưởng điều đó.
Liên Nhược Hạm mỉm cười nghịch ngợm:
– Đừng tự kỷ, được hay không phải để người khác đánh giá, tự mình nói không tính. Nếu là em nói, anh rất tốt với người của anh, nhưng đối với người khác thì rất bình thường, thậm chí còn có thể nói là rất hư, rất xấu.
– Không phải đâu, chị Liên. Chị hiểu lầm Hạ Tưởng rồi. Em chưa thấy anh ấy không tốt với người khác bao giờ!
Tào Thù Lê vội vàng bảo vệ hình tượng cho Hạ Tưởng, còn không quên nháy mắt với hắn:
– Có phải anh đã làm chuyện gì rất có lỗi với chị Liên hay không?
Hạ Tưởng gãi đầu:
– Để anh nghĩ lại xem, hình như là chưa bao giờ làm gì có lỗi với Tổng giám đốc Liên. Cho dù có cũng chỉ là vô tình, không chủ ý. Tổng giám đốc Liên đại nhân đại lượng, cũng đừng để trong lòng, được không? Tấm lòng nên rộng mở, bao dung một chút. Chỉ những cô gái có tấm lòng rộng mở mới có làn da đẹp, dáng người đẹp, càng lớn càng xinh đẹp.
Tào Thù Lê cười khanh khách:
– Anh biết nói ngon nói ngọt như vậy từ khi nào thế?
Liên Nhược Hạm không cười:
– Anh ấy biết từ lâu rồi, chẳng qua không để lộ ra thôi. Chờ…
Càng nói càng nguy hiểm. Hạ Tưởng vội vàng ngắt lời Liên Nhược Hạm:
– Nhìn kìa, trên núi có tòa miếu.
Trên núi quả thật có tòa miếu, tuy nhiên ba người lại đi thêm một giờ đồng hồ vẫn thấy tòa miếu ở phía xa xa, dường như không hề kéo gần khoảng cách lại được chút nào. Người ta thường nói tưởng núi gần nhưng ngựa chạy đủ chết. Hiện tại tưởng miếu gần nhưng tới được đó cũng có thể mệt chết. Tào Thù Lê mặc kệ hét lên:
– Không được, em không đi được nữa. Trừ phi Hạ Tưởng cõng em, nếu không nói kiểu gì em cũng phải nghỉ lại nửa giờ mới đi lên núi tiếp.
Hạ Tưởng phấn chấn tinh thần, nói:
– Cõng em không thành vấn đề, anh khỏe lắm. Tuy nhiên hôm nay em mặc quần bò, nếu mặc váy mới dễ cõng. Hơn nữa cõng cũng rất thoải mái.
Tào Thù Lê khó hiểu:
– Vì sao thế?
Liên Nhược Hạm cúi đầu thì thầm mấy câu bên tai cô. Tào Thù Lê lập tức mặt đỏ tai hồng, xông tới đấm Hạ Tưởng:
– Lưu manh.
Liên Nhược Hạm cũng nói theo một câu:
– Háo sắc!
Hạ Tưởng kêu oan:
– Anh đâu phải vậy? Đừng đổ oan cho người tốt nha.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 10/08/2017 12:36 (GMT+7) |