Hạ Tưởng phải cung kính nói, vừa không được thể hiện quá nhiệt tình. Nếu không dễ tạo cho đối phương có cái nhìn sai. Cho rằng hắn có ý đã muốn đi Lĩnh Nam từ trước.
– Bí thư Trần có chuyện gì?
Câu nói cuối cùng hiển nhiên biết rõ còn cố hỏi.
Trần Hạo Thiên ha ha cười, không để bụng đối với sự kính trọng mà không dám gần của Hạ Tưởng,
– Được, đợi sau khi cậu gặp được ông cụ Ngô thì nhớ gọi điện cho tôi. Tôi ở cùng Thu Thật, muốn ăn cơm cùng cậu.
Hạ Tưởng từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy bản thân được coi trọng như thế này. Hai vị Ủy viên bộ chính trị sợ bị từ chối liền cùng nhau mời hắn ăn cơm. Vinh hạnh biết bao ? Chẳng qua là nhiều vinh hạnh, hắn cũng biết nếu Trần Hạo Thiên đã dụ Cổ Thu Thật ra mặt, hiển nhiên việc đổi chỗ cho hắn đi Lĩnh Nam thật lòng là tình thế bắt buộc.
Trần Hạo Thiên càng như thế, trong lòng Hạ Tưởng càng thiếu tự tin, sao lại có thể như thế ?
Công bằng mà nói thì Lĩnh Nam phong hỏa liên thành cũng tốt, lũ lụt ngập trời cũng tốt, những vẫn không liên quan tới chuyện của hắn. Hắn đã từng đảm nhận qua mấy lần vai người cứu hỏa, không muốn lại làm con thiêu thân đâm đầu vào lửa, thật lòng không muốn. Chuyện của tỉnh Tề mới là chuyện làm hắn bận tâm nhất. Tần Khản chưa diệt được thì tỉnh Tề còn chưa xong.
Không phải Hạ Tưởng kiêu căng. Cơ bản là cả tỉnh Tề, có thể dựa vào cá nhân hóa giải toàn bộ thế công của Tần Khản, không phải hắn thì còn ai nữa . Chẳng qua phỏng đoán thì là như thế, làm cho Trần Hạo Thiên thấy được năng lực cân đối các bên của hắn, mới tranh thủ lúc ở tỉnh Tề đang có chút yên bình muốn điều hắn đi khỏi tỉnh Tề. Nhưng tỉnh Tề chỉ là tạm thời yên bình, Hạ Tưởng tin rằng, sự xung kích của làn sóng sau đang trong công tác chuẩn bị.
Nhất định phải nói rõ ràng với ông cụ Ngô. Không thể để ý nguyện của Trần Hạo Thiên thành sự thật được. Hắn cũng muốn một lần tự mình thực sự quyết định vận mệnh bản thân.
Không ngờ vừa mới đặt đặt điện thoại xuống thì lại có điện thoại đến. Vốn dĩ không muốn nhận thêm cuộc gọi, dẫu sao thì cũng đang lái xe. Khi nhìn vào điện thoại thì ra là Nha Nội, đành phải nhận điện.
– Phó Bí thư Hạ đến Bắc Kinh cũng không nói một tiếng, sợ tôi mời cơm sao ? Hay lại có ý kiến gì với anh em sao?
Nha Nội thân thiết hơn trước nhiều rồi. Vẫn gọi Hạ Tưởng xưng anh gọi em, nên biết một người có thân phận như Nha Nội, không phải với bất kỳ ai cũng dễ dàng xưng anh gọi em. Huống hồ Hạ Tưởng chẳng qua cũng chỉ xuất thân từ dân đen. Có thể đường đường chính chính được Nha Nội gọi là anh em, Hạ Tưởng quả thật cũng không đơn giản.
– Nào dám có ý kiến với Chủ tịch Cao. Tôi sợ Chủ tịch Cao là người bận rộn, không dám lắm phiền.
Hạ Tưởng nói khách khí. Hắn đối với cách xưng hô anh em của Nha Nội rất dửng dưng. Đủ biết giữa hắn và Nha Nội không thể nào trờ thành anh em được, trong quan trường có chỗ nào cho anh em? Chỉ có cấp sở trở xuống mới nói đến nghĩa khí giang hồ, Nha Nội xưng hô như thế chẳng qua thuận miệng nói cho thân thiện mối quan hệ.
Hơn nữa, gần đây hắn đang đứng ở lập trường của tỉnh Tề, có lợi lớn đối với bè cánh Nha Nội.
– Làm gì có chuyện làm phiền, xa lạ quá, Phó Bí thư Hạ, trong dịp quốc khánh, nói gì thì nói cũng phải mời được cậu, nếu cậu không đến, là xem thường người anh em này, cứ quyết định vậy đi nha. Tạm biệt.
Nha Nội cũng thẳng thắn, nói dập máy là dập máy luôn.
Hạ Tưởng lắc đầu. Từ khi nào hắn lại được hoan nghênh như thế ở Bắc Kinh. Chỉ là suy nghĩ còn một đống việc cần được giải quyết ngay, ví dụ như là gặp mặt với ông cụ Ngô, hay là gặp mặt với Trần Hạo Thiên và Cổ Thu Thật, lại còn ăn cơm với cô Tề. Đúng rồi, Cổ Thu Thật nói muốn sắp xếp cho hắn gặp mặt và nói chuyện với Tổng bí thư, lại thêm Hứa Quan Hoa có hôn lễ nữa. Cả kỳ nghỉ lễ quốc khánh, hắn giống như con quay bận quay vòng vòng suốt ngày.
Mà phải xem có cơ hội ăn cơm với Nha Nội không, xem lại đã rồi tính, cơm có phải ăn không tuyệt không quan trọng, mà quan trọng là Nha Nội có thể không nắm rõ được kế hoạch chiếm đoạt lấy Bắc Kinh là nhằm vào ai, hắn thì lại nắm rõ. Lại thêm ẩn họa mai phục từ tập đoàn Đạt Tài, giữa hắn và Nha Nội sớm muộn gì cũng phải có 1 trận chiến.
Hạ Tưởng hôm nay lái xe một mình, tuy hắn ở trong Bắc Kinh không dám nói là đã hô phong hoán vũ, nhưng ít nhất cũng lái được xe, tuy không cần diễu võ dương oai, cũng không cần giống như người bình thường, lại thêm sự việc đích thật có chút vội, hắn liên tục vượt xe, muốn tiết kiệm một chút thời gian trên đường. Tắc đường ở Bắc Kinh thật sự rất nghiêm trọng, nghiêm trọng đến nỗi đã ảnh hưởng đến phát triển kinh tế quốc dân.
Xe của Hạ Tưởng là loại xe phổ thông của Magotan, Magotan hơn 200 ngàn tệ có lẻ, ở Bắc Kinh thì tuyệt đối không phải là loại xe tốt đẹp gì, có điều động cơ 2.0T cũng không tồi, sau khi liên tiếp vượt qua mấy chiếc xe thì cũng có người ý kiến, cho rằng Hạ Tưởng cố tình gây hấn, thậm chí có một chiếc Ferrari bị Hạ Tưởng bỏ lại phía sau liền gầm lên một tiếng tăng ga rồi vượt qua.
Đối phương là một người đầu húi cua tầm 30 tuổi, vẫn không phục và lườm Hạ Tưởng mấy lần.
Hạ Tưởng mặc kệ y, hắn thật sự có chuyện, chứ không phải thấy chán vì vô vị mà chơi trò vượt xe ở đại lộ lớn ở Bắc Kinh, càng không phải như là bọn công tử nhà giàu hoặc con quan nhàn rỗi không có chuyện lái mấy chiếc xe thể thao.
Một người có thể không có trách nhiệm đối với sinh mệnh của bản thân, nhưng phải có trách nhiệm đối với sinh mệnh của người khác.
Chỉ là làm Hạ Tưởng thật không nghĩ đến là, đối phương thật muốn đối phó với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vượt xe gã cũng vượt, thậm chí tên đầu cua còn cố ý ép Hạ Tưởng đua. Ỷ vào ưu thế xe thể thao nhỏ khí lực lớn, cố ý tạo cản trở với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng tức quá. Vốn dĩ muốn dậy dỗ gã một chút, nhưng nghĩ lại lại thôi, dù sao cũng gặp mặt Ủy viên Bộ chính trị, đồng thời lại là người gặp mặt nói chuyện với Tổng bí thư, cần gì phải chấp vặt với một tên tiểu tốt. Hạ Tưởng liền chạy chậm xe chuẩn bị chuyển hướng khác.
Tại giao lộ ở phía trước, hắn liền chạy chậm vào làn đường bên phải, sau đó rẽ phải. Ferrari của tên đầu cua đã đi qua giao lộ, hiển nhiên muốn quay đầu lại là điều không thể, Hạ Tưởng thậm chí có thể thấy rõ, phía trước tên đầu cua ngoáy đầu lại với vẻ mặt buồn chán. Trong lòng nghĩ thật sự có nhiều người quá nhàm chán, lấy vô vị làm điều hứng thú, lấy vô tri làm cá tính…
Đang nghĩ, vừa ngẩng đầu, phát hiện một cảnh tượng làm hắn giương mắt đờ đẫn.
Làm cho Hạ Tưởng giương mắt đờ đẫn không phải do sau khi hắn rẽ phải mới phát hiện. Thì ra hắn rẽ vào chính là đường một chiều, càng không may đó là hắn đang đi ngược chiều, cùng lắm là quay đầu trở về là được, nhưng mà hắn nhìn thấy bên đường cảnh tượng thật khiến người ta phát hỏa. Một người đàn ông đang nắm chặt tóc một người con gái, đánh vào 2 bên mặt còn không tính làm gì, còn chân liên tiếp đá vào cô ta, đều là những cú đấm cú đá thực sự.
Một thằng đàn ông đứng bên đường đánh dữ dội vào một người con gái, vốn dĩ đã là một chuyện căm phẫn rất mất mặt rồi. Đàn ông đánh đàn bà thì chẳng phải là anh hùng hảo hán gì, huống hồ đến cả người cũng không tránh, đánh chẳng kiêng nể gì.
Đánh thì đã đánh rồi, đằng này lại còn vừa đánh vừa chửi, lời lẽ cũng khó nghe.
Kỳ thực với tính cách của Hạ Tưởng, tuy có mặt ghét cái ác như kẻ thù, nhưng cũng không đến mức quan tâm đến cả chuyện khác, nhất là ở Bắc Kinh, nhất là hắn còn có chuyện gấp, chẳng qua là khi hắn thấy rõ người con gái bị đánh đó là ai thì ngây người ra.
Không ngờ là Bạch Khiết.
Không sai, chính là Bạch Khiết trên máy bay chủ động bắt chuyện với hắn, rõ ràng là động cơ không trong sáng mục đích càng không trong sáng, càng không biết con người có thuần khiết không.
Nếu Bạch Khiết mới chỉ bị đánh, Hạ Tưởng cũng sẽ không lập tức dừng xe bên đường xen vào chuyện người khác, hơn nữa thằng đàn ông đánh Bạch Khiết hắn cũng quen biết.
Tuy nói Bắc Kinh là thành phố thân thiện, nhưng chuyện đàn ông đánh phụ nữ trên đường có khi cũng có, chẳng có gì là lạ cả. Đừng nói Bắc Kinh là thủ đô, nhưng những người hiểu chuyện rồi kẻ tò mò cũng chẳng ít, cho nên sự kiện nam nữ đánh nhau trên đường, còn có không ít người xem, nam có, nữ có, già có, trẻ có, đều đang chỉ trích đàn ông không nên đánh phụ nữ, càng không nên đánh tàn nhẫn như thế.
Nhưng người xem chỉ là chỉ trích, không có ai dám đi ra khuyên ngăn, thậm chí còn có người bỡn cợt, trêu đùa rằng đánh không mạnh tay, hoặc ước đoán người đánh xuống tay quá tàn nhẫn, giống như là hung thần ác sát, không ai dám ra tay ngăn chặn.
Sau đó có một gã đàn ông đầu trọc quả thật không chịu được nên đã bước ra nói:
– Đủ rồi, đánh phụ nữ cũng cần phân rõ trường hợp, cũng phải phân rõ nặng nhẹ, xuống tay độc ác thế không phải là đàn ông.
Không ngờ người đàn ông đánh người còn lườm và bước đến trước,
– Con mẹ mày, ăn no rồi rực mỡ à, dám nói thêm câu nữa, có tin đến mày ông cũng đánh không ?
Gã đàn ông đầu trọc không ngờ đối phương lại ngang ngược thế, có chút chùn bước. Nhưng nghĩ đến đang ở địa bàn của mình, lại bị đối phương chửi cho một câu, có chút mất mặt, liền nói mấy câu dằn mặt:
– Mày tôn trọng một chút, coi chừng tao tìm người xử lý mày.
– Dựa vào một ông chủ cửa hàng tạp hóa kim khí như mày mà dám đứng trước mặt tao thở mạnh thế à? Con mẹ mày, mày nghĩ mày là ai thế ?
Đối phương vừa nói vừa trực tiếp đấm trúng mặt bên phải của gã đầu trọc.
Người khác khuyên một câu liền bị đánh, thật là hung hăng hết sức.
Gã đầu trọc phát hỏa, kêu lên một tiếng
– Các anh em, thay tao xả giận.
Từ bên cạnh cửa hàng xuất hiện mấy gã to lớn, trong tay cầm cờ-lê, ống thép, khí thế hùng hổ xông tới.
Tất cả mọi người đều nghĩ gã đàn ông đánh phụ nữa kia chắc chắc gặp hạn rồi, không ngờ hắn một chút cũng không sợ kêu một tiếng. Lập tức từ chiếc xe phía sau hắn có mấy người xuống xe, tuy không đông, số lượng nhiều chưa chắc đã chiếm thế thượng phong, nhưng mỗi người đều đeo kính đen, khuôn mặt lạnh lùng đứng lên phía trước, át hết khí thế của đám người gã đầu trọc.
Không còn cách nào khác để so đo, đám người gã đầu trọc vừa nhìn là biết quân lính mất chỉ huy, nhìn đám người của đối phương đích thị là bộ đội. Sự khác biệt quá rõ ràng.
Gã đầu trọc nhận thua:
– Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi có mắt mà không trông thấy Thái sơn…
– Quỳ xuống nhận thua thì tha mạng cho mày lần này.
Đối phương đắc thế không tha, còn dùng một tay nắm tóc cô kia, một tay chỉ vào mũi của gã đầu trọc, đích thực là ngạo mạn kiêu căng.
Sớm đã có người trốn đi gọi 110, kết quả là sau khi cảnh sát đến, chỉ dám dừng xe ở phía xa, không dám đến gần, chắc là nhận ra đối phương là ai.
Tại địa bàn của mình, gã đầu trọc quỳ xuống, quả thật hơi khó xử, vừa mới chần chừ liền bị đối phương nói:
– Tao đếm đến 3, nếu mày không quỳ, người của mày đi viện, đóng cửa hàng của mày, mày xem rồi xử lý đi!
Hung hăng, kiêu ngạo ngút trời.
Người xem xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn bạc xôn xao, đều thói đời gì đây, sao vẫn còn thể loại người ngạo mạn như vậy, nhưng cũng chỉ là nói mà thôi, chẳng ai dám đủ dũng cãm đi lên trước, suy cho cùng cũng không liên quan đến mình, mạnh miệng xuất hiện, chưa biết chừng cũng giống kết cục kia.
Cho nên, đừng nói là có người giúp đỡ gã đầu trọc, đến lên tiếng ủng hộ gã đầu trọc cũng hết sức mỏng manh yếu ớt, đều là những kẻ quan sát mất cảm giác.
Gã đầu trọc mềm đi, mặc dù đang ở trên địa bàn của mình. Vẻ mặt đau khổ, sắp quỳ xuống thì đột nhiên có người đỡ lấy gã và nói:
– Đàn ông dưới gối có vàng, không thể quỳ.
Rồi quay đầu lại nói với đối phương,
– Tôi cũng đếm đến 3, nếu ông không thả người phụ nữ kia ra, nếu không biến mất trước mặt tôi. Xe của ông sẽ ở lại, người của ông cũng ở lại, tất cả hậu quả đều do một mình ông chịu trách nhiệm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |