Mấy kẻ bám đuôi phía sau cũng theo vào.
Quán rượu có tên Nhung Tơ Ngầm, cụ thể có ý nghĩa gì, cũng không nằm trong suy nghĩ của Tiêu Ngũ. Gã phân tích một hồi rồi rút ra kết luận, bất luận đối phương có lai lịch như thế nào, chắc chắn không có thiện ý. Nếu như thực sự có liên quan tới mục đích đến Phẩm Đô của gã, thì đã chứng minh đối phương quá thần thông quảng đại rồi, bởi vì lúc Phó Bí thư Hạ đưa ra quyết định bảo gã bí mật đến điều tra Phẩm Đô, bên cạnh không có mấy người.
Không có khả năng để lộ ra tin tức, vậy thì đối phương đang theo sát sau lưng kia, là muốn gây sự hay muốn cảnh cáo?
Tiêu Ngũ vốn định cùng Nguyên Minh Lượng bàn bạc kế sách ứng phó, ai dè Nguyên Minh Lượng hình như đối với mấy người đang uy hiếp phía sau không chút bận tâm, còn đặt một phòng, gọi mấy em bồi rượu, muốn mời Tiêu Ngũ thư giãn một chút.
Tiêu Ngũ thật thà thì thật thà, nhưng cũng không phải ngốc, biết rằng cũng phải có việc xã giao, cũng không câu nệ, chọn lấy một em bồi rượu nhỏ nhắn dễ thương, mấy người mỗi người một em, bắt đầu uống rượu.
Bọn theo đuôi phía sau cũng có mấy tên, cũng đặt một phòng kế bên, thế trận bày ra chính là muốn kiên trì theo dõi tới cùng.
Tiêu Ngũ vừa uống rượu, vừa lặng lẽ phân tích tình hình. Bây giờ chỉ có gã một mình nắm quyết định, Nguyên Minh Lượng suy cho cùng là thương nhân, thích chơi thích uống rượu không thể nói là việc xấu, nhưng lúc này mà cứ thấy rượu là thích, một chút cảm nhận nguy hiểm cũng không có, khiến cho Tiêu Ngũ đối với Nguyên Minh Lượng có chút bất mãn.
Nguyên Minh Lượng thì lại rất phong lưu, đừng nói trên đầu đã đầy tóc hoa râm, nhưng lúc giở trò trên người mấy cô em bồi rượu, so với bọn thanh niên thì thuần thục hơn nhiều, quả đúng là gừng càng già càng cay.
Lúc uống xong gần mười mấy chai bia, Nguyên Minh Lượng hẳn là con sâu rượu, một chút men say cũng không có, còn mấy cô em rót rượu đều hầu như bị gã chuốc cho say mèm.
Tửu lượng của Tiêu Ngũ cũng khá, cũng không một chút men say, xem đồng hồ cũng thấy muộn rồi, liền nhắc nhở Nguyên Minh Lượng chuẩn bị về thôi. Nguyên Minh Lượng cũng không lưu luyến, tiện thể vuốt ve cô em bồi rượu mấy cái rồi nhét tiền boa, đứng dậy rời đi.
Vừa ra cửa, Nguyên Minh Lượng liền thay đổi điệu bộ, nói nhỏ với Tiêu Ngũ:
– Bọn người theo dõi chúng ta đều là bọn lăn lộn trên giang hồ ở Phẩm Đô, tên cầm đầu tên là Cường Tử, là thuộc hạ của Lão Thiết. Lão Thiết là ai, vẫn chưa dò hỏi ra được, nhưng Cường Tử trong tay Lão Thiết là tên trùm chuyên quản các quán bar và trung tâm tắm hơi.
Tiêu Ngũ kinh ngạc:
– Anh Nguyên, thật không nhìn ra, lợi hại, thật là lợi hại.
Tiêu Ngũ liền hiểu ra, vừa rồi Nguyên Minh Lượng ôm cô bồi rượu, liên tục to nhỏ, trêu cô em cười ngả cười nghiêng, gã vẫn tưởng Nguyên Minh Lượng được dịp mua vui, hóa ra là mượn cớ hỏi chuyện.
Quả đúng là kẻ lõi đời trên giang hồ, vẫn còn điểm mà gã không bì kịp. Tiêu Ngũ lập tức kính nể Nguyên Minh Lượng hẳn lên.
Nguyên Minh Lượng cũng một lòng một dạ khoát tay:
– Tôi lăn lộn bắc nam kiếm miếng cơm, điều cần xem trọng là hòa khí, đi đến đâu, đều cần phải nghe ngóng nhân vật trên đường là ai, nếu không việc kinh doanh sẽ không làm nổi. Việc này cũng không có gì gọi là bản lĩnh, chỉ là kỹ năng mưu sinh mà thôi.
Tuy rằng đã nghe ngóng được đối phương là ai, nhưng bọn Tiêu Ngũ vừa ra khỏi cửa, đối phương vẫn theo sát phía sau, chỉ cách phía sau có mười mấy mét, không nhanh không chậm mà bám theo.
Đối phương tổng cộng có bốn năm tên, Tiêu Ngũ thầm nghĩ cứ chơi trò trốn tìm cũng không phải là cách, liền thương lượng với Nguyên Minh Lượng, Nguyên Minh Lượng đồng ý.
Hội Tiêu Ngũ liền đi tới chỗ vắng vẻ, cố ý làm cho bọn theo sau phải lộ diện.
Kế sách quả nhiên có hiệu quả, vừa đến chỗ tối, đối phương bốn năm người liền ngay lập tức hiện thân, tuy rằng số người ít, nhưng vẫn vây quanh được mấy người hội Tiêu Ngũ.
Người ở chính giữa hẳn là Cường Tử, tuổi tác khoảng trung tuần, đầu đội một chiếc mũ, tối muộn rồi còn bày đặt đeo kính. Tuy nhiên nhìn kĩ mới biết chỉ có gọng kính chứ không có mắt kính, lại nhìn cách ăn mặc toàn thân, không những tân thời mà còn rất ngạo mạn.
Xem ra Cường Tử đã từng xem bộ phim truyền hình “Giả con trai”, bị vài tên bịp bợm giả làm nam thanh niên lừa phỉnh rồi, cho nên mặc dù lăn lộn trên đường đời, cũng là xã hội đen thế hệ mới không lấy sự vô liêm sỉ làm kinh động thiên hạ, mà lấy phong tao động thế nhân.
– Người nơi khác đến, Phẩm Độ không hoan nghênh các anh, mời sáng mai rời đi.
Cường Tử nho nhã lễ độ nói, còn rất phong cách chỉnh lại mũ, dường như muốn thể hiện như thể y rất tao nhã. Đáng tiếc là ở Phẩm Đô đến tận tháng Mười còn đeo không nổi khăn quàng cổ, nếu không nói không chừng Cường Tử còn đeo thêm một chiếc khăn, rồi lại rất oai phong mà quấn mấy vòng.
Tuy nhiên phải nói thật, nếu buộc khăn quàng cổ có khi lại là chuyện tốt. Nhìn từ con mắt chuyên nghiệp của Tiêu Ngũ, khăn quàng lúc đánh nhau sẽ trở thành vũ khí đắc lực để chế ngự đối phương của gã.
– Cường Tử, Phẩm Đô là thành phố du lịch, tiếp đón khách tám phương, làm sao mà lại không nghênh đón chúng tôi được?
Tiêu Ngũ rất khách khí đáp lại một câu.
Cường Tử rõ ràng sửng sốt, thật không ngờ đối phương vừa bắt đầu đã gọi ra tên mình, trong lòng y rất bồn chồn, lẽ nào y ăn diện quá đẹp trai, đẹp trai đến độ người ngoại tỉnh vừa đến Phẩm Đô liền biết có một anh đẹp trai? Đương nhiên, ý niệm tự kỷ ấy chỉ chợt lóe lên rồi qua ngay, y liền ý thức được mấy người trước mặt không hề dễ đối phó.
– Người dân Phẩm Đô rất nhiệt tình, người được hoan nghênh là du khách, chứ không phải người ngoại tỉnh đến đây với ý đồ xấu. Tôi xin khuyên các vị một câu, khẩn trương rời đi, nếu không, tôi cũng không khách khí nữa.
Cường Tử cũng biết tao nhã chỉ là giả dạng, muốn làm xong việc, vẫn phải dựa vào vũ lực.
Không ngờ y vừa dứt lời, bỗng nhiên trước mắt lóe lên một bóng đen, cái gì vậy? Trong tích tắc chết lặng chưa kịp tránh, một chiếc giầy thối bay vào giữa mặt.
Cường Tử nổi giận, y hận nhất kẻ khác phá hoại hình tượng của y, do vậy mà tất cả những hành động làm hỏng tóc tai và trang điểm của y, đều bị y coi là vô cùng nhục nhã.
– Xông lên, lên hết đi.
Cường Tử lập tức nhảy lên, dẫn đầu cả bọn xông vào Tiêu Ngũ.
Một trận hỗn loạn từ đó bắt đầu.
Cường Tử đã xem nhẹ thực lực của mấy người hội Tiêu Ngũ, y cứ tưởng mang theo bốn năm tên là hoàn toàn có thể cho đối phương ăn một trận nhừ tử, vả lại mấy tên y mang theo cũng thuộc dạng biết đánh nhau nhất. Không ngờ đối phương toàn là những tay gạo cội, chỉ vừa giao thủ, đã bị lép vế.
Mấy phút sau, thuộc hạ của anh Cường Tử phong cách, tất cả đều nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích. Mấy tên khác đều ngã không dậy nổi, Cường Tử vẫn cứng rắn bám vào tường gượng dậy, nói một câu độc địa:
– Các anh nhớ lấy, đắc tội với Lão Thiết, Phẩm Đô không có chỗ cho các anh dung thân.
Tiêu Ngũ đã dám chủ động ra tay thì chẳng sợ ai uy hiếp, gã đang định tiến lên tóm lấy Cường Tử hỏi cho rõ ràng, Nguyên Minh Lượng lại giành trước một bước.
Vừa nãy lúc đánh nhau, Nguyên Minh Lượng trước tiên nhảy sang một bên, khoanh tay đứng nhìn. Sau khi đánh xong, đến Tiêu Ngũ còn chả phát hiện gã từ chỗ nào nhảy ra, song động tác mà gã xuất hiện trước mặt Cường Tử mới làm Tiêu Ngũ thực sự chết lặng.
Nguyên Minh Lượng không túm lấy cổ áo Cường Tử, cũng không hề đá cho một cước, mà là chìa tay thay Cường Tử phủi phủi bụi trên áo, lại thân thiết như anh em trong nhà đỡ Cường Tử sang một bên, sau đó mới bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.
Cụ thể nói những gì, Tiêu Ngũ không hề nghe ra, nhưng từ nét mặt đầy sửng sốt của Cường Tử có thể rút ra kết luận, y đã bị làm cho ngơ ngác rồi.
Không bao lâu sau, Cường Tử vung tay, một đám tàn binh bại tướng rút chạy tháo thân, Nguyên Minh Lượng còn đầy ắp nhiệt tình tiễn biệt Cường Tử:
– Cường Tử, đi cẩn thận, hoan nghênh tới thăm.
Suýt chút nữa làm Tiêu Ngũ cười sặc sụa.
Nhưng Tiêu Ngũ biết, Nguyên Minh Lượng hẳn đã hỏi ra được điều gì.
Quả nhiên Nguyên Minh Lượng trên đường đi không nói một lời, vừa vào khách sạn lập tức trả phòng, cả bọn đổi một khách sạn xa hơn nhưng yên tĩnh, sau khi vào ở, Nguyên Minh Lượng mới nói rõ chân tướng.
Thực ra cũng chẳng có chân tướng gì cả, Nguyên Minh Lượng vừa dụ dỗ vừa lừa gạt, vừa đánh đòn tâm lý, lợi dụng đặc điểm văn thanh của Cường Tử lại khá là để ý chuyện hình tượng, tăng thêm đòn tâm lý. Sau cùng ra sức đánh cho Cường Tử mất tinh thần, phá vỡ phòng tuyến tinh thần của Cường Tử, lộ ra mấy điểm nội tình.
Thứ nhất, Cường Tử nhận chỉ thị của đích thân Lão Thiết, đến đây theo dõi, đồng thời đe dọa hội Tiêu Ngũ phải rời khỏi Phẩm Đô. Nếu như không đi, đánh.
Thứ hai, Cường Tử biết Tiêu Ngũ là ai, không biết Nguyên Minh Lượng là ai.
Thứ ba, Lão Thiết vì sao muốn tống cổ Tiêu Ngũ, y không biết, chỉ biết tuân lệnh làm việc.
Thứ tư, hôm nay thất bại, ngày mai lại đến, dù sao ở đất Phẩm Đô này, không có việc gì Lão Thiết làm không thành. Có lẽ vì từ chuyện bên lề chứng minh quan điểm của y, mà Cường Tử còn kể một chuyện với Nguyên Minh Lượng, chính là việc năm đó một nhóm người nào đó đến Phẩm Đô, từng mở một siêu thị kếch xù, kết quả bị Lão Thiết mang người đến đánh cho tan tác, tổn thất cao ngất ngưởng, từ đó về sau, nhóm người đó vẫn chưa gượng dậy nổi ở Phẩm Đô.
– Tiêu Ngũ, đặc điểm nhận diện của anh quá rõ ràng rồi, dễ nhận thấy đối phương đã nhìn chằm chằm vào anh rồi. Cũng phải, anh ở bên Phó bí thư Hạ đã quá lâu rồi, đều biết anh hết rồi.
Nguyên Minh Lượng vỗ vỗ vai Tiêu Ngũ:
– Việc chúng ta đến Phẩm Đô, không có mấy người biết, làm sao vừa đến Phẩm Đô đã bi theo dõi rồi? Nên đề phòng nội gián một chút.
Nguyên Minh Lượng nói cũng có lý, Tiêu Ngũ cũng không rõ mắt xích nào xảy ra sai sót, gã biết có một số chuyện phải để Phó bí thư Hạ quyết định, liền nói:
– Tôi báo cáo với Phó bí thư Hạ một chút. Còn nữa, ở cùng tôi đã không còn an toàn nữa rồi, anh với tôi tốt nhất là nên tách ra.
Tiêu Ngũ nghĩ Nguyên Minh Lượng ít nhiều cũng sẽ từ chối một chút, bởi vừa mới gặp chuyện đã bỏ chạy, thì hiển nhiên không phải bằng hữu gì, nhưng Nguyên Minh Lượng lại không hề mơ hồ mà đồng ý luôn:
– Được, bây giờ tôi sẽ đổi khách sạn, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé.
Nói đi là đi, Nguyên Minh Lượng cũng rất thức thời.
Tiêu Ngũ cũng không hề oán trách gì Nguyên Minh Lượng, dù gì nhiệm vụ của Nguyên Minh Lượng cũng không phải là điều tra tình hình, cũng không nhất thiết phải kéo Nguyên Minh Lượng cùng xuống nước.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-17-full/
Hạ Tưởng về đến nhà, đang chuẩn bị ngủ, nghe xong điện thoại báo cáo của Tiêu Ngũ, trong tâm tư thấp thỏm lo âu, nhưng cũng không cho rằng sẽ nguy hiểm gì nhiều. Dù gì Phẩm Đô cũng có Lý Đinh Sơn, đành bảo Tiêu Ngũ chú ý an toàn nhiều hơn, trước tiên là gặp mặt Diệp Hiểu Đồng, sau đó lại gặp gỡ Lý Đinh Sơn, tùy cơ ứng biến là được rồi.
Tiêu Ngũ gặp mặt các cán bộ Nhà nước, sẽ nhắc nhở đối phương, cảnh cáo bọn chúng không được hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ có điều rốt cuộc lại để lộ ra tin tức? Hạ Tưởng cũng nhất thời chưa có đầu mối. Mọi việc, phải đợi đến ngày mai mới có kết quả.
Ngày mai, muốn xem khả năng tiếp nhận chất vấn của Tôn Tập Dân và trình độ làm khó dễ của Trình Tại Thuận, có thể chứng minh cuộc hội ngộ đêm nay, rốt cuộc có thể đánh một hồi chuông cảnh báo tới Trình Tại Thuận hay không…, có điều chỉ đánh hồi chuông cảnh báo với Trình Tại Thuận xem ra vẫn chưa đủ, đã đến lúc ra tay cảnh cáo Tần Khản rồi!
Quyển 11: Trước nay chưa từng có
Chương 1718: Thời điểm quan trọng
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Ngũ tại Phẩm Đô gặp Diệp Hiểu Đồng. Diệp Hiểu Đồng vô cùng vui vẻ, không chỉ vì Tiêu Ngũ là người được Ôn Tử Tuyền giới thiệu, mà còn vì cô và Ôn Tử Tuyền có quan hệ rất thân thiết, càng vì Tiêu Ngũ là người được Hạ Tưởng tin cẩn, và cũng có quan hệ cực kỳ phức tạp với Lý Đinh Sơn.
Diệp Hiểu Đồng nhỏ hơn Ôn Tử Tuyền ba tuổi, tuy không thâm thúy như Ôn Tử Tuyền có hương vị con gái bao trùm làm người ta suy nghĩ viển vông, nhưng tự mình cũng có một sự tao nhã đặc biệt, những lúc nhấc tay đưa chân cực kỳ phong tình, cũng xem như một phụ nữ đoan trang hiếm thấy chốn quan trường.
Diệp Hiểu Đồng rất rõ Ôn Tử Tuyền đang mở cho mình một cánh cửa lớn, cơ hội trước mắt nếu như có thể nắm chắc, cô sẽ mượn cớ thiết lập quan hệ tốt đẹp với Lý Đinh Sơn, thậm chí tiến thêm một bước trong việc đặt quan hệ với Phó bí thư Hạ, con đường làm quan sẽ rộng lớn vô cùng.
Đương nhiên điều kiện trước tiên là, cô phải tận tâm làm tốt công việc của mình, và trợ giúp Tiêu Ngũ hoàn thành được nhiệm vụ trọng đại.
Mục đích Tiêu Ngũ đến Phẩm Đô lần này, Diệp Hiểu Đồng trong lòng cũng biết, là vì điều tra tình hình Phẩm Đô mà đến. Trên thực tế, Lý Vinh Thăng trước khi rời chức cũng đã bước đầu điều tra ra manh mối, dù gì Lý Vinh Thăng cũng đảm nhiệm chức vụ ở Phẩm Đô nhiều năm, đối với các thế lực hắc ám ở Phẩm Đô nắm rõ như lòng bàn tay. Chỉ có điều còn chưa kịp xử lý, Lý Vinh Thăng đã bị điều nhiệm làm Phó chủ tịch tỉnh.
Sau khi Lý Đinh Sơn lên nhậm chức, Diệp Hiểu Đồng vẫn chưa có cơ hội báo cáo với Lý Đinh Sơn. Dù sao Lý Đinh Sơn cũng là nhân vật số một, phía dưới có Thị trưởng, Phó thị trưởng và vô số Phó thị trưởng, cùng với phần đông Ủy viên thường vụ, đều phải báo cáo với Lý Đinh Sơn, làm sao đến lượt một Phó trưởng ban thư ký Thành ủy như cô được? Lúc Lý Vinh Thăng còn đương nhiệm, quan hệ giữa cô và Bí thư Lý coi như cũng khá, bây giờ Lý Đinh Sơn lên nhậm chức, đồng nghĩa với việc Bí thư Lý đối với cô mà nói, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tiêu Ngũ, liền trở thành cây cầu nối kết cô và Lý Đinh Sơn, quyết định việc giữa cô và Lý Đinh Sơn có thể xây dựng quan hệ tốt đẹp được hay không.
Diệp Hiểu Đồng đối với sự ghé thăm của Tiêu Ngũ liền hết sức niềm nở.
Tiêu Ngũ đối với người ở chốn quan trường, mắt thấy tai nghe nhiều rồi, cũng hiểu rõ đằng sau những sự nhiệt tình niềm nở cũng có dụng ý của nó. Nếu Phó Bí thư Hạ đã không phản đối việc gã và Diệp Hiểu Đồng gặp mặt, đã chứng tỏ Diệp Hiểu Đồng là người đáng tin, gã liền trực tiếp nói rõ mục đích đến đồng thời kể lại sự tình tối qua.
Diệp Hiểu Đồng nghe xong liền nhíu mày, tình thế so với sự tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn vài phần, bởi vì đối phương đã ra tay quá nhanh.
Cô nghĩ ngợi một lúc, thử thăm dò một câu:
– Anh Tiêu, anh có phải muốn gặp mặt Bí thư Lý?
Lý Đinh Sơn đến Phẩm Đô đúng vào lúc chuyển giao, bận tối mày tối mặt, có gặp Tiêu Ngũ hay không, Diệp Hiểu Đồng trong lòng không dám chắc, càng không dám chủ động thay Tiêu Ngũ giới thiệu gặp mặt, cô cũng không có gan lớn như vậy.
Tiêu Ngũ lại nói:
– Việc đó còn phải mong Trưởng ban thư ký giúp tôi báo một tiếng.
Diệp Hiểu Đồng bị làm khó, Tiêu Ngũ nói rất thoải mái, cô đến hiện tại chỉ muốn gặp mặt Lý Đinh Sơn còn không có cơ hội, càng không dám chủ động gọi điện thoại đến xin chỉ thị, nhưng Tiêu Ngũ dù gì cũng nói cương quyết như thế rồi, cũng phải thử một lần vậy.
Điện thoại là do thư ký Lã Vệ Đông của Lý Đinh Sơn nghe, Lý Đinh Sơn là cán bộ cấp phó tỉnh, có thể trực tiếp đưa thư ký lên làm việc.
– Bí thư Lý đang bận, Trưởng ban Diệp muốn báo cáo thì phải đợi sắp xếp.
Lã Vệ Đông ngữ khí không nóng không lạnh, rõ ràng là giải quyết việc công.
– Không phải tôi báo cáo công tác…
Đừng nói Diệp Hiểu Đồng là Phó trưởng ban thư ký Thành ủy. Trên thực tế, địa vị ở Thành ủy, còn không bằng Lã Vệ Đông, cho nên cô lo sợ Lã Vệ Đông cúp máy, vội vã nói một câu:
– Là một người bạn của Phó Bí thư Hạ mốn gặp Bí thư Lý.
Tên tuổi của Hạ Tưởng quả nhiên có tác dụng, Lã Vệ Đông lập tức hỏi ngay:
– Ồ… Là ai?
– Tiêu Ngũ!
– Anh Tiêu đến sao?
Giọng điệu Lã Vệ Đông thay đổi hẳn, lập tức niềm nở vô cùng, như thể biến thành một người khác:
– Anh Tiêu đến còn xin phép gì nữa, trực tiếp đến văn phòng Bí thư Lý là được rồi.
– …
Buông điện thoại, ánh mắt Diệp Hiểu Đồng nhìn Tiêu Ngũ dường như tỏa sáng. Đến giờ cô mới biết, Tiêu Ngũ đến Thành ủy gặp cô trước, không phải muốn được cô giúp, mà là vinh hạnh cho cô.
Nói đúng hơn, cô có thể giúp Tiêu Ngũ làm được việc chính là cái may của cô.
Tin tức Tiêu Ngũ gặp mặt Diệp Hiểu Đồng ở Thành ủy, đồng thời sau đó cũng gặp mặt Lý Đinh Sơn, ngay tức khắc đã lọt vào tai Lão Thiết. Lão Thiết sẽ phản ứng như thế nào, Hạ Tưởng không biết, Hạ Tưởng chỉ biết rằng, bước làm việc tiếp theo ở Phẩm Đô, e rằng sẽ không nhẹ nhàng như thế nữa.
Không lâu sau, cũng quả thực chứng minh được suy đoán của Hạ Tưởng, nhưng từ đó mà dẫn đến những phản ứng dây chuyền, cũng là phong ba khiến người ta không chuẩn bị kịp.
Hạ Tưởng sau giờ làm việc buổi sáng, liền liên tiếp sắp xếp mấy việc, sau khi nói chuyện với Khâu Nhân Lễ, hắn lại cùng với Chu Hồng Cơ gặp gỡ tại phòng làm việc.
Nửa giờ sau, Tôn Tập Dân tới Hội đồng nhân dân tiếp nhận chất vấn. Tôn Tập Dân vừa đi, Tần Khản liền nhận được thông báo, Khâu Nhân Lễ có việc tìm gã.
Đến văn phòng của Khâu Nhân Lễ, Tần Khản vẫn một bộ dạng bình tĩnh tự nhiên, vừa đến liền nhẹ nhàng bâng quơ hỏi han:
– Bí thư Khâu có chỉ thị gì?
Khâu Nhân Lễ sắc mặt không hề hòa nhã, lạnh lùng lên tiếng:
– Ngồi đi.
Tần Khản thản nhiên ngồi xuống, làm dáng bộ chăm chú lắng nghe. Khâu Nhân Lễ không nói nữa, dường như đang trầm tư, lại dường như đang thất thần, dù sao không khí cũng bỗng chốc trầm mặc mà quái dị.
Thủ pháp thường dùng của kẻ bề trên chính là im lặng, lấy im lặng để thể hiện quyền uy, lấy im lặng để tạo áp lực. Bởi vì thân là cấp dưới, đối mặt với người có thể quyết định vận mệnh tiền đồ của mình, khó tránh khỏi sẽ có tâm lý thấp thỏm lo lắng. Nhưng Tần Khản lại vẫn giữ thái độ bình tĩnh, tiếp tục làm dáng bộ khiêm tốn, kiên nhẫn chờ đợi chỉ thị của Khâu Nhân Lễ.
Tất nhiên, Khâu Nhân Lễ làm Bí thư tỉnh ủy, không thể làm khó vận mệnh tiền đồ của Tần Khản, nhưng lại có thể trực tiếp làm suy yếu quyền lực trong tay Tần Khản, vì vậy lúc Khâu Nhân Lễ nhìn thấy bộ mặt vẫn y nguyên như thế của Tần Khản, trong lòng bỗng không hiểu sao bỗng cảm thấy khinh miệt.
Thật ra dựa theo cấp bậc và tâm tính hiện nay của Khâu Nhân Lễ, cùng với trình độ nhìn xa trông rộng của gã, không nên có thành kiến cá nhân với Tần Khản. Cũng sớm thấy được rất nhiều loại người chỉ vì lợi ích cá nhân của mình trong chốn quan trường, nhưng hôm nay vẫn không thể kiềm chế được sự không vui trong lòng, bởi vì Tần Khản đã quá làm ầm ĩ rồi, lại có quá nhiều mưu kế.
Quan trọng là, trước đây Tần Khản có làm ầm ĩ và gây sức ép đi nữa, thì cũng chỉ nhằm vào Tôn Tập Dân và Chu Hồng Cơ, nhưng bây giờ đã không còn như thế nữa rồi. Vấn đề Đại hội Hội đồng nhân dân đã động chạm đến lợi ích của gã rồi, thậm chí sẽ làm gã phải chịu liên lụy, Khâu Nhân Lễ liền nổi giận.
Phải nói, đặt bất kỳ ai vào vị trí này cũng sẽ tức giận.
Từ trước tới nay, Khâu Nhân Lễ ở tỉnh Tề thi hành chính sách tôi tốt bạn tốt mọi người đều tốt, vừa không gây thù với các thế lực địa phương, cũng không kết oán với người khác, có thể lôi kéo được sẽ tận lực lôi kéo, có thể hóa giải được sẽ hết mực hóa giải, vạn bất đắc dĩ mới tính đến việc chèn ép.
Lần đầu tiên, Khâu Nhân Lễ phải giơ cao quyền lực đánh mạnh, tạo áp lực với Tần Khản.
– Đồng chí Tần Khản, kinh tế tỉnh Tề năm nay tuy rằng tốc độ phát triển khá, nhưng khoảng cách với tỉnh xếp trên tỉnh ta vẫn hơi xa một chút. Chúng ta trước nay vẫn tự nhận là tỉnh kinh tế mạnh đứng thứ hai, thực ra sau vài năm vẫn chỉ xếp thứ ba. Lẽ ra, nhân dân tỉnh Tề không hề lười biếng hơn so với các tỉnh anh em, kết cấu kinh tế của tỉnh Tề cũng rất hợp lý, thu hút đầu tư nước ngoài, điều chỉnh kết cấu sản nhiệp, kiến thiết và đầu tư các hạng mục quan trọng, đều xếp hạng đứng đầu cả nước, tại sao trước giờ vẫn không bước lên nổi vị trí thứ hai? E rằng vẫn là do nguyên nhân nội bộ bất hòa.
– Bất kể là đến từ đâu, chỉ cần thân làm cán bộ tỉnh Tề, đều cần phải thương yêu tỉnh Tề, xây dựng tỉnh Tề, làm đẹp cho tỉnh Tề. Toàn tâm toàn ý vì tỉnh Tề phục vụ, chứ không phải hờ hững chần chừ, kén cá chọn canh, thậm chí không ngần ngại bôi nhọ hình tượng tỉnh Tề, lấy sinh mệnh của người dân vô tội ra mà đánh cược.
– Đồng chí Tần Khản, công việc của đồng chí tại tỉnh Tề mấy năm nay, Tỉnh ủy cũng rõ như ban ngày. Đối với công tác của đồng chí, Trung ương cũng có thái độ rõ ràng, hy vọng ở nhiệm kỳ cuối này, có thể duy trì là một Đảng viên có lương tri và nguyên tắc, không được vì nhất thời hồ đồ, mà gây ra sai sót nguy hại tới danh dự cả đời.
Tần Khản trịnh trọng đứng dậy, bày tỏ thái độ:
– Tôi nhất định ghi nhớ lời Bí thư Khâu dạy bảo, sẽ luôn yêu cầu nghiêm ngặt với bản thân, vì sự phát triển của tỉnh Tề tạo ra những cống hiến to lớn hơn nữa.
Khâu Nhân Lễ gật gật đầu:
– Đồng chí hiểu được là tốt rồi, hy vọng đồng chí không còn gánh nặng tâm lý nữa, tiếp tục trên cương vị công tác mới, vì sự phát triển kinh tế tỉnh Tề mà cống hiến hiệu quả.
Tần Khản cuối cùng nghe ra được điều gì, hỏi:
– Bí thư Khâu, có phải phân công của tôi có điều chỉnh?
– Đại khái có một ý định sơ bộ, đợi đồng chí Tập Dân trở về, sẽ có quyết định cuối cùng, đồng chí phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.
– Tôi xin phục tùng sự bố trí của Tỉnh ủy.
Thái độ Tần Khản vô cùng nghiêm chỉnh,
– Tôi là một viên gạch của Đảng, Đảng đặt chỗ nào thì tôi sẽ ở chỗ đó.
– Tốt, đồng chí có tư tưởng giác ngộ như vậy là việc tốt.
Khâu Nhân Lễ lúc này cũng không thể không biểu hiện ra khuôn mặt tươi cười, quả thực khâm phục sự làm bộ làm tịch của Tần Khản.
Tần Khản sắc mặt bình lặng bước khỏi văn phòng Khâu Nhân Lễ, từ đầu chí cuối duy trì phong thái thong dong, sau khi trở về văn phòng, mới cuối cùng dỡ bỏ vẻ ngụy trang, vô cùng phẫn nộ đập tay xuống bàn.
Tuy rằng việc Khâu Nhân Lễ điều chỉnh phân công của y đã sớm ở trong dự liệu, nhưng điều không ngờ đến là Khâu Nhân Lễ lại trực tiếp gặp mặt y để nói chuyện. Nếu Khâu Nhân Lễ chỉ đưa ra quyết định điều chỉnh phân công, thì có nghĩa chỉ có Chủ tịch tỉnh tạo áp lực. Bây giờ thì vui rồi, tương đương với hai nhân vật đứng đầu liên kết lại với nhau nhằm vào y mà chèn ép, khiến cho Tần Khản cảm thấy áp lực gia tăng gấp bội, hơn nữa có phần thẹn quá hóa giận.
Ngồi ở văn phòng được một lát, điện thoại lại reo, một tin càng làm y phẫn nộ vừa truyền đến … Hạ Tưởng và Trình Tại Thuận đêm qua xảy ra mâu thuẫn, còn nữa, hai người nói chuyện riêng hơn mười mấy phút, cụ thể đã nói chuyện gì thì không thể nào biết được.
Nhưng có thể biết rõ một điều là, Trình Tại Thuận sau khi gặp mặt Hạ Tưởng, cực kỳ không vui, thậm chí còn nổi giận.
Thậm tệ hơn, tài xế của Hạ Tưởng còn đánh tài xế của Trình Tại Thuận bị thương nặng!
Sao mà ra nông nỗi này? Tần Khản sau khi bị Khâu Nhân Lễ đá móc, lại nghe được tin Hạ Tưởng và Trình Tại Thuận xung đột, cuối cùng cũng tức giận.
Nhưng sự việc vẫn chưa coi như là xong đâu, điện thoại lại reo, tin truyền đến là nhóm Tiêu Ngũ ở Phẩm Đô bình an vô sự, hơn nữa còn tạm thời thoát ra khỏi tầm theo dõi, không một tung tích. Nhưng có một điểm có thể xác định, chính là Tiêu Ngũ đã tiếp xúc với phía Ủy ban, không những đã gặp Lý Đinh Sơn, mà còn gặp mặt nói chuyện riêng với Diệp Hiểu Đồng.
Hạ Tưởng… Thật sự động chạm đến giới hạn của y rồi, Tần Khản không thể kìm nổi cơn phẫn nộ nữa. Hạ Tưởng lúc nào cũng đối địch với y, nhất là việc nhúng tay vào tình hình của Phẩm Đô, chính là điều khiến y không thể chấp nhận nhất, bởi vì nếu như tình hình dịch bệnh ở Phẩm Đô được điều tra rõ chân tướng thì….
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |