Nói thật, quyền tranh chấp nguồn năng lượng mới, rất dễ dàn xếp, ở trong nước, dưới thể chế hiện hành, không có vấn đề nan giải mà chính trị giải quyết không được. Dự án nguồn năng lượng mới, đề cập đến quyền tranh chấp, chẳng qua hơn vài trăm triệu, với quyền uy của Chủ tịch một tỉnh như Tôn Tập Dân, tùy ý ám chỉ xuống dưới, có người ra mặt khiến ngân hàng điều chỉnh tài khoản là được.
Về phần ngân hàng bình ổn thiếu hụt như thế nào, sẽ không là sự tình mà nhà chính trị nên quan tâm, tự có sách lượt kinh tế đứng ra giải quyết êm đẹp.
Đương nhiên, Tôn Tập Dân sẽ không đích thân mở lời khiến người ta lau sạch khoản nợ, dù sao cũng không hợp tình, dễ dàng để lộ sơ hở. Nhưng thân là Chủ tịch tỉnh, bên trong bộ máy ủy ban tỉnh, không đề cập đến những tên đi theo Phó chủ tịch tỉnh, chính là thư kí hoặc trưởng ban thư kí, đều có thể kịp thời che đậy mà đem sự việc vào chỗ bí mật, mà không để lại di chứng nào.
Hiển nhiên, Tần Khản am hiểu sâu đường lối này, đem sự việc ra chỗ sáng, rồi làm lớn chuyện, đã đem con đường ém nhẹm tài khoản của Tôn Tập Dân dồn vào đường chết.
Tuy nhiên vẫn có thể tưởng tượng, có thể trên danh nghĩa liên doanh, tìm một nhà doanh nghiệp cũng tốt, hoặc là công ty cổ phần cũng được, đầu tư vào dự án nguồn năng lượng mới, sau đó khống chế cổ phần tập đoàn nguồn năng lượng mới, cũng tiếp nhận toàn bộ nợ nần.
Tiền vốn sử dụng đầu tư từ đâu ra? Không hề nghi ngờ, có thể dùng chính sách đền bù, có thể dùng hình thức cho vay, tóm lại, có vô số kiểu có thề hóa giải phiền toái, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không thể để cho Tôn Tập Dân lưu lại dấu vết trong đó.
Lúc này sự tình đã náo loạn, muốn giải quyết, cũng chỉ có một con đường cuối cùng có thể đi. Hạ Tưởng cũng có lý do tin tưởng, Tôn Tập Dân vào Bắc kinh, một là vì xin chỉ thị động thái tiếp theo, hai là cũng vì giải quyết dự án nguồn năng lượng mới. Bắc Kinh có rất nhiều công ty có sức mạnh hùng hậu, bất cứ một nhà nào ra mặt trước có thể giúp Tôn Tập Dân giải quyết vấn đề nan giải, sau đó trong nhiệm kỳ Tôn Tập Dân ở tỉnh Tề nắm lấy vài công trình trọng điểm có hồi báo hùng hậu, phải nói là một chuyện tốt các bên cùng có lợi.
Chẳng qua Tôn Tập Dân vừa mới đi trước, Tần Khản lại lần nữa giậu đổ bìm leo, thừa cơ hãm hại – đủ độc, đủ sòng phẳng, đủ tuyệt.
Hạ Tưởng nghe Hà Giang Hải và Tần Khản trước mặt Thôi Bách Tính lần lượt diễn trò, đầu tiên là im lặng cười, sau đó lại đối với ý đồ riêng với Hà Giang Hải và Tần Khản, lại thấu hiểu sâu thêm vài phần.
May là thành phố Lỗ có Lưu Nhất Lâm, cũng may, Lưu Nhất Lâm và Thôi Bách Tính quen biết, càng may mắn hơn, Thôi Bách Tính ý thức được những vấn đề phức tạp ở tỉnh Tề, đúng lúc tình hình chuyển biến, chưa hẳn là thay đổi, chí ít là y đã âm thầm tiết lộ tin tức, cũng nhờ Lưu Nhất Lâm truyền đạt vào tai hắn, tất nhiên là có rất nhiều dụng ý, cũng biểu lộ y không phải một lòng muốn bắt Hà Giang Hải.
Hạ Tưởng và Lưu Nhất Lâm ngồi ở trong phòng tiếp khách của tập đoàn nguồn năng lượng mới, sau khi cho những người không liên can ra ngoài, Lưu Nhất Lâm mới nói rõ đầu đuôi sự tình cho Hạ Tưởng. Chắc chắn không kể tỉ mỉ, chi tiết, nhưng Hạ Tưởng chỉ cần biết rằng Hà Giang Hải không chỉ trực tiếp lợi dụng Dương Ngân Hoa công kích vào vấn đề sinh hoạt của Chu Hồng Cơ, con mượn vấn đề chống tham ô bên cục vụ muối, cũng âm thâm chôn xuống tai họa ngầm của vấn đề kinh tế cho Chu Hồng Cơ, có thể nói là một cú đấm mạnh.
Mà Tần Khản ngang nhiên coi nhẹ quy tắc ngầm của quan trường, phản ánh vấn đề của lãnh đạo trực tiếp Tôn Tập Dân với Thôi Bách Tính, hoặc là có chỗ dựa nên không lo sợ, hoặc là được ăn cả ngã về không. Tính tuổi Tần Khản cũng không đủ một nhiệm kỳ Chủ tịch tỉnh, chẳng lẽ nói, Phó chủ tịch tỉnh Tần Khản, thật sự lòng đầy căm phẫn, hoàn toàn xuất phát từ một tấm lòng ngay thẳng?
Bởi chỉ cần Thôi Bách Tính đem tình huống Tần Khản lén báo cáo lên trên, kết quả cuối cùng của Tần Khản cũng không tiện đi nơi nào khác. Chẳng lẽ nói, Tần Khản liền cho rằng Thôi Bách Tính sẽ không đem y ra làm vật hi sinh?
Hạ Tưởng thu hồi tâm trí, không suy xét Tần Khản bên trong toàn bộ sự tình, rốt cuộc là có ý gì, mà liếc mắt nhìn Lưu Nhất Lâm một cái đầy vẻ thâm ý sâu xa.
Mới đến tỉnh Tề Lưu Nhất Lâm đã bị Thôi Bách Tính cuốn vào một loạt sự kiện, không như trước kia ở thành phố Lang khoanh tay đứng nhìn, dù sao lúc đó là Trưởng ban tổ chức cán bộ, hiện tại là Thị trưởng. Thị trưởng của một thành phố, quyền lực rất lớn, nên, trách nhiệm trên vai cũng rất nhiều.
Lưu Nhất Lâm không mặc trang phục váy chuyên ngành, mà toàn thân mặc một bộ trang phục công sở màu xám, cũng tỏ ra cô rất già dặn, chẳng qua cô không giống như Mai Hiểu Lâm quan uy lẫm lẫm, tuy nói Mai Hiểu Lâm so sánh với cô, đoan trang hơn mấy phần, nhưng so lại, khi Mai Hiểu Lâm nghiêm nghị, vẫn rất có uy nghiêm.
Mọi người đều không qua được ải trông mặt mà bắt hình dong, có thể Lưu Nhất Lâm khuôn mặt hơi nhu nhược, làm cô không tạo dựng được hình ảnh mạnh mẽ của Thị trưởng, tin tưởng cô đứng ra chịu trách nhiệm giải quyết tranh chấp của các chủ nợ, Thành ủy không ít người muốn xem cô làm trò cười.
Cũng không thể không nói, cô lựa chọn lập tức đến gần Hạ Tưởng, quả thực phù hợp quyền lợi cơ bản lớn nhất, đồng thời, cô cũng có lợi thế chính là Thôi Bách Tính.
Ánh mắt của Hạ Tưởng từ trên người Lưu Nhất Lâm thu hồi về, lại nhìn ra cửa sổ, ngoài cửa sổ, tinh thần của các chủ nợ đang rất phẫn nộ mà lay động cánh cổng, còn có một bộ phận người đang đập bể xe, cảnh sát hợp lại cũng không ngăn cản nổi đám người nóng nảy và phẫn nộ này.
Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn nguồn năng lượng mới đã sớm thấy tình hình không ổn núp vào trong, chỉ có Tổng giám đốc ra mặt ứng phó, hơn nữa còn là một phụ nữ, họ Hoàng. Giám đốc họ Hoàng nhìn thấy Hạ Tưởng, chỉ biết khóc kể lể, chỉ biết xin Hạ Tưởng thay cô giải quyết, nhưng lại không có một đề xuất nào để giải quyết vấn đề.
Hạ Tưởng thực ra hoàn toàn có thể buông tay mặc kệ, sẽ chờ cho đến khi mục nát, và chờ Tôn Tập Dân trở về sau đó thu dọn tàn cuộc. Nhưng hắn nhận thấy trên vấn đề Tần Khản liên tục ra tay, chỉ sợ sự kiện nguồn năng lượng mới chỉ là phần dạo đầu, còn có sự kiện khác lớn hơn nữa, hắn chỉ biết, là lúc này thích hợp nên ra tay với Tần Khản một chút.
Lưu Nhất Lâm đã nhận ra suy nghĩ sâu xa của Hạ Tưởng, mở miệng nói:
– Phó Bí thư Hạ, cho dù bí thư Lý thẩm tra bằng chứng đất xây dựng có vài lần qua tay, nếu là người sang tay hiện tại cũng tìm không thấy, vẫn là không thể xử lý ổn thỏa cái khoản hồ đồ này
Hạ Tưởng khoát tay:
– Trên thế giới không có khoản hồ đồ, chỉ có người hồ đồ. Hơn nữa trong quan trường, làm sao có người hồ đồ? Đều là giả bộ hồ đồ mà thôi. Chỉ cần giấy tờ của bí thư Lý rõ ràng, người sang tay… một người cũng chạy không được.
Lưu Nhất Lâm không nói nữa, trong lòng lại không ủng hộ lời nói của Hạ Tưởng, sự việc hai ba năm trước, rồi lật lại các khoản trước đây, thực có ý nghĩa? Theo suy nghĩ của cô, cách giải quyết tranh chấp quyền chủ nợ, đơn giản là trên tỉnh nắm đầu to, ở thành phố nắm đầu nhỏ, cuối cùng cấp phát tài chính để bình ổn
Đang suy nghĩ thấy khó hiểu, điện thoại Hạ Tưởng vang lên. Thấy Hạ Tưởng tiện tay tiếp điện thoại, chỉ nói vài câu liền cúp, Lưu Nhất Lâm thầm nghĩ, chỉ sợ sự việc không thành.
Không ngờ Hạ Tưởng khẽ mỉm cười:
– Bí thư Lý làm việc năng suất rất cao đấy, 3 vụ giao dịch đất xây dựng, đều đã điều tra rõ người sang tay, họ đều còn tại thành phố Lỗ…
Lưu Nhất Lâm đầu tiên là cả kinh, không thể tin được thật sự còn có thể tra được người sang tay, sau đó lại vui vẻ, phó Bí thư Hạ thật ảnh hưởng không nhỏ đến Lý Đồng, tuy nhiên lại vừa nghĩ, chỉ sợ cũng chỉ tra được người sang tay, cũng không giải quyết được vấn đề, dù sao sự việc cũng đã trôi qua rất lâu, khoản phí trước kia, ai mà nhận chứ?
Ai ngờ Hạ Tưởng còn nói:
– Chúng ta kiên nhẫn chờ trong chốc lát, ba người sang tay, đang tới.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-17-full/
Lưu Nhất Lâm không biết nên diễn tả tâm tình của cô như thế nào, Hạ Tưởng cũng quá thần bí, chẳng những tìm được nguồn gốc vấn đề, còn có thể khiến đối phương ngoan ngoãn mà xuất hiện, hắn dùng cách gì hay thế? Đừng nói hắn là Phó bí thư tỉnh ủy, dù là Bí thư Tỉnh ủy cũng không thể chỉ một câu nói, người khác liền lập tức phụng mệnh đến đây.
Bởi Bí thư Tỉnh ủy đối với đối phương cũng không có quyền lực gì.
Sự tình càng làm cho Lưu Nhất Lâm khiếp sợ còn đang phía sau.
Không bao lâu sau, ba người sang tay gần như đồng thời xuất hiện.
Nói ra thì, bọn họ mới là người chịu trách nhiệm trực tiếp trong việc tranh chấp đất xây dựng, bởi chính họ nhiều lần sang tay đất xây dựng, từ đó kiếm lấy lợi lớn, cầm đi tiền vốn hơn trăm người, hơn nữa còn không chịu trách nhiệm mà phủi mông đi mất, mới tạo thành cục diện hỗn loạn hôm nay. Nhưng nếu đã kiếm tiền bỏ đi rồi, ai còn chịu nhận khoản nợ này nữa?
Trốn còn chưa kịp.
Cho nên đó là nguyên nhân khiến Lưu Nhất Lâm cực kì khó hiểu và chấn động
Càng làm cho cô giật mình chính là, ba người sau khi đến, đối với Hạ Tưởng vô cùng kính cẩn, cúi đầu khom lưng chào hỏi Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại vô cùng tự cao, tiện tay chỉ, để ba người họ ngồi xuống, sau đó liền như mở hội nghị bí mật gì đó, âm thanh vừa phải mà nói với ba người mấy câu.
Sắc mặt ba người hoàn toàn biến đổi.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều nhìn ra sự kinh ngạc và hoảng sợ từ trong mắt đối phương, đại khái không đến nửa phút, một người trong đó nói trước:
– Phó Bí thư Hạ, sự kiện góp vốn, quả thực là tôi làm không đúng, tôi nguyện bồi thường cho tất cả chủ nợ.
Người thứ hai lập tức nói:
– Nên chia phần của tôi, phần tôi cũng không ít. Chiếu theo lợi tức ngân hàng, không thiếu một xu mà hoàn lại cho mọi người.
Người thứ ba cũng lên tiếng:
– Tôi cũng vậy. Nếu có sai sót, xin phó Bí thư Hạ góp ý cho chúng tôi, chúng tôi nhất định kịp thời sửa chữa.
Xưa nay thương nhân coi trọng lợi tức, cùng ai thương lượng đều tìm mọi cách cò kè mặc cả, Lưu Nhất Lâm còn chưa thấy qua thương nhân trước mắt cán bộ chính phủ lại ngoan ngoãn như thế này, mấu chốt vẫn là, đối phương trốn tránh lâu như vậy, sự tình trở nên náo loạn hơn, cũng không có dính dán đến bọn họ, kết quả sau một cuộc điện thoại của phó Bí thư Hạ, bọn họ liền chủ động chạy tới, mọi người tranh nhau mà đáp lại nguyện ý ói ra khoản góp vốn trước kia, mỗi người đều là Lôi Phong sống
Nói thật, Lưu Nhất Lâm cũng coi như chìm nổi trong quan trường nhiều năm, thật đúng là chưa thấy gặp qua Lôi Phong sống ở trong giới chính trị và giới kinh doanh
Hạ Tưởng đứng dậy, biểu thị lời nói kết thúc, hắn giơ tay và bắt tay mấy người đó, mặt tươi cười:
– Tôi thay mặt Tỉnh phủ Tỉnh ủy, cảm ơn các anh đã mạnh mẽ ủng hộ công tác của chúng tôi, riêng cá nhân tôi, đối với tổng giám đốc Vương, Giám đốc Lý và tổng giám đốc Lưu bày tỏ lòng cảm ơn. Tiếp sau, sẽ sắp xếp một Phó chủ tịch tỉnh chuyên môn phụ trách việc này. Nếu không ngoài dự liệu, Phó chủ tịch tỉnh này các anh cũng có thể quen biết, là đồng chí Chu Vu Uyên.
Trước đây có Triệu Khuông Dận dùng rượu tước binh quyền, hôm nay có phó Bí thư Hạ tười cười hòa giải tranh chấp, kinh nghiệm nhiều năm của Lưu Nhất Lâm trong chốn quan trường đã không có tác dụng, cô gần như sợ ngây người.
Đợi một tí, Hạ Tưởng còn nói Chu Vu Uyên sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh sao? Sao cô trước đó không nghe đến một chút tin tức gì?
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 17 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-17-full/
Dường như là để phối hợp khí thế của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng vừa mới bắt tay mấy người đó xong, liền nhận được tin tức, Khâu Nhân Lễ từ Bắc Kinh trở về thành phố Lỗ, cùng đi với y, còn có Phó trưởng ban tổ chức Trung Ương Tạ Tín Tài.
Tỉnh Tề, tiếp nối việc Hạ Tưởng giải quyết tranh chấp trong dự án nguồn năng lượng mới, tiếp nối việc Khâu Nhân Lễ trở về, đã tiến vào lượt tiếp theo, đúng là liên tục không ngừng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/01/2018 08:36 (GMT+7) |