Hà Giang Hải vẻ mặt không vui, không cách nào che giấu vẻ bất mãn,
– Đồng chí Tần Khản nói hơi duy tâm, ban Tổ chức cán bộ đều có chương trình công tác của ban Tổ chức cán bộ, khi đề cử để chọn người, chắc chắn có một bộ điều lệ chế độ chọn lựa cán bộ, hơn nữa đồng chí Liêu Đắc Ích ở ban Tổ chức công tác đã nhiều năm, kinh nghiệm công tác phong phú, chưa từng có sai sót gì lớn.
Lời Hà Giang Hải nói là đúng, Tần Khản không phản bác chút nào, nhưng có một chút ngụ ý chính là châm chọc Tần Khản. Đầu tiên, y thân là Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh kiêm Giám đốc sở, theo trình tự mà nói, đúng là có quyền xem xét Ngũ Nhạc, tiếp theo, ám chỉ Tần Khản thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, không có bất luận lý do và tư cách gì để chỉ trích công tác của ban Tổ chức cán bộ.
Lời Hà Giang Hải nói không thể không sắc bén, nghĩ là Tần Khản sẽ giận mà phản bác, không ngờ Tần Khản chỉ phất tay cười:
– Sao phải khẩn trương vậy, tôi cũng không có nói anh, anh căng thẳng cái gì?
Sau khi nói xong, lại hướng mặt về toàn bộ hội trường,
– Thái độ của tôi là, đồng chí Ôn Tử Ki kiêm nhiệm cục trưởng là tốt nhất.
Thái độ của Tần Khản khiến không ít người không ngờ, bởi vì cho tới nay Tần Khản ở Tỉnh ủy lập trường ba phải, dường như ông ta ở tỉnh Tề muốn gây sóng gió một lần rồi lui ra đứng ngoài, thể hiện không còn giữ lập trường trung lập.
Thậm chí trước khi tham gia hội nghị thường vụ, ông ta cũng tỏ thái độ đứng ngoài mọi sự tình, nhưng hôm nay, chẳng những ngoài dự đoán của mọi người là sẽ ủng hộ đề cử của Khâu Nhân Lễ, còn hiếm thấy mà công kích Liêu Đắc Ích, khiến không ít người ngoài dự kiến, thế cục tỉnh Tề sau này, càng trở nên khó đoán.
Kỳ thật sau Tần Khản, đúng ra là Chu Hồng Cơ lên tiếng, nhưng Hà Giang Hải lại đoạt trước, Chu Hồng Cơ kiềm chế không tồi, không hề tỏ ra bất mãn, nói:
– Vấn đề nhân sự này tôi vốn chú ý không nhiều lắm, lại bởi vì các đồng chí tranh luận khá kịch liệt, tôi sẽ không phát biểu ý kiến gì cả.
Mọi người đều nghĩ Tần Khản sẽ bỏ quyền như mọi lần, không ai nghĩ tới, Chu Hồng Cơ lại bỏ quyền, khiến cho rất nhiều người cũng không bảo nhau mà cùng mở to hai mắt.
Người khác kinh ngạc vì Chu Hồng Cơ bỏ quyền, Tôn Tập Dân và Hà Giang Hải lại liếc nhau, trong lòng vô cùng chua xót. Mà Hạ Tưởng cũng chỉ âm thầm cười, nghĩ thầm rằng ông anh Hồng Cơ thật sự là càng ngày càng có lý lẽ, lúc khi ở vấn đề của Tập đoàn Đạt Tài, thể hiện lập trường ở giữa, lại đến sự tình của Lý Đinh Sơn, áp dụng thái độ lảng tránh, hiện tại trong việc tranh luận về điều chỉnh nhân sự, thì bỏ quyền.
Chu Hồng Cơ thật sự có một âm mưu, Hạ Tưởng hiếm khi thấy con ngươi ở mắt anh ta, trong lúc vô ý nhìn thoáng qua Chu Hồng Cơ, thấy vẻ mặt anh ta tự nhiên, dường như bỏ quyền cũng là việc đúng lý hợp tình.
Thế cục hội nghị thường vụ bắt đầu từ Khâu Nhân Lễ, đến Chu Hồng Cơ mới thôi, trên cơ bản tình thế còn ở trong dự liệu, tuy có chút dao động, nhưng vẫn còn trong phạm vi, cho nên khi kinh ngạc qua đi, đại bộ phận lại hướng ánh mắt về phía Liêu Đắc Ích.
Đều rõ ràng là, Liêu Đắc Ích gần đây không ổn lắm, bị Khâu Nhân Lễ chèn ép, bị Hạ Tưởng lạnh nhạt, thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ mất đi ủng hộ của hai nhân vật mấu chốt, ở Tỉnh ủy hiện giờ khá khổ sở.
Liêu Đắc Ích đã bị Bí thư Tỉnh ủy đập ngoài sáng đánh trong tối cùng với sau khi bị Tần Khản gọi ra một cách thích đáng, sẽ đáp trả như thế nào, là vấn đề mà lúc này tất cả mọi người đều quan tâm.
Trên cơ bản có hai loại khả năng, một là thấy tình thế không ổn, bỏ quyền để tự bảo vệ mình. Hai là ngoan cố đến cùng, không chịu cúi đầu, tiếp tục biện bạch vì sao không đề xuất Ôn Tử Ki kiêm nhiệm Cục trưởng Cục Công an thành phố. Để xem lập trường của Liêu Đắc Ích có đủ kiên định hay không, đối nhân xử thế có tức giận hay không.
Vô số người ánh mắt đều như đèn pha, thẳng tắp phóng tới Liêu Đắc Ích, Liêu Đắc Ích như có mũi nhọn ở lưng, gần như đứng ngồi không yên. Ông ta không mạnh mẽ, cứng rắn giống như Hà Giang Hải, cũng không dẻo dai như Chu Hồng Cơ, ông ta thầm nghĩ làm thật tốt mỗi công tác, nhưng vì sao không thể được như ước nguyện?
Ước chừng chần chừ đến nửa phút, sự tình liên tiếp khiến Liêu Đắc Ích cuối cùng chịu không nổi áp lực, ông ta thỏa hiệp :
– Trải qua thêm một lần lĩnh hội tinh thần nói chuyện của Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng, một lần nữa nghiên cứu sơ yếu lý lịch của đồng chí Ôn Tử Ki, ban Tổ chức cán bộ cho rằng, đồng chí Ôn Tử Ki đồng thời kiêm nhiệm Cục trưởng, phù hợp điều lệ về đề bạt cán bộ, phù hợp yêu cầu công tác của thành ủy Ngũ Nhạc. Bởi vậy, tôi đại diện cho ban Tổ chức cán bộ bổ sung đề cử đồng chí Ôn Tử Ki làm Cục trưởng Cục Công an thành phố Ngũ Nhạc!
Chợt như tảng đá bị ném vào giếng sâu, Liêu Đắc Ích thay đổi chiến thuật, nói giọng nặng nề mà ngân nga biến chuyển phá vỡ sự yên lặng của hội nghị thường vụ, không phải ném một tảng đá tạo nên nghìn tầng sóng, mà là vô số ánh mắt khiếp sợ và quái dị.
Liêu Đắc Ích thân là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, trước mặt mọi người tự bạt tai, tư lợi bội ước, chẳng những khiến Hà Giang Hải trợn mắt há hốc mồm, cũng khiến Tôn Tập Dân thất kinh, càng làm cho Chu Hồng Cơ vẻ mặt vốn trấn tĩnh tự nhiên, lập tức lâm vào bị kiềm hãm.
Chu Hồng Cơ trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý niệm, hay cho một Khâu Nhân Lễ, hay cho một Hạ Tưởng, trải qua liên kết và áp chế, rốt cục khiến Liêu Đắc Ích trước mặt mọi người thần phục và quy thuận, như đánh vào Hà Giang Hải một cái bạt tai. Chả trách khẩn cấp mời dự họp hội nghị thường vụ, hoá ra không chỉ bức lui dụng ý bên trong của Tôn Tập Dân, mà còn thu phục được dụng tâm sâu xa của Liêu Đắc Ích, cao, thật sự là cao.
Chu Hồng Cơ đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác, ánh mắt đảo qua, gặp Hà Giang Hải quả nhiên sắc mặt xanh mét, chỉ thiếu chút nữa là bùng nổ rồi, trong lòng mơ hồ đắc ý, mắt thấy Hà Giang Hải sẽ bị đánh cho tán loạn, và lại cùng cháy với sự việc của Cục nghề muối, không lo Hà Giang Hải không cúi đầu nhận thua, để cho anh ta sử dụng!
Thật sự là một hội nghị thường vụ đầy thâm ý, Chu Hồng Cơ theo thói quen tính nheo mắt lại, lỗ hổng được tạo ra khi Ủy ban Kỷ luật Trung ương và Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến cùng đến tỉnh Tề, Khâu Nhân Lễ đột nhiên chớp lấy liền có kịch hay, đúng là có tác dụng làm kinh sợ, đồng thời, lại vì muốn âm thầm mật báo với Ủy ban Kỷ luật Trung ương, có một số kẻ không an phận, cảnh cáo bọn họ, Liêu Đắc Ích còn bị trị, huống chi bọn họ?
Như vậy có thể phỏng đoán, ở tương lai không xa, tỉnh Tề sẽ do anh ta và Hạ Tưởng đi lên làm diễn viên chính trên sân khấu, mà thế lực địa phương Hà Giang Hải, Liêu Đắc Ích liệu có hạ màn che xuống hay không?
Hội nghị thường vụ diễn ra một hồi, mỗi người một tâm tư khác nhau, tuy không cùng ý nghĩ, nhưng lại có nhận thức giống nhau, chính là việc Liêu Đắc Ích nhận thua, toàn bộ tình thế liền chuyển tiếp đột ngột. Nói đúng hơn là, Tôn Tập Dân cũng thế, mà Hà Giang Hải cũng vậy, hoàn toàn mất đi quyền khống chế tiết tấu đúng nghĩa đối với hội nghị thường vụ.
Quả nhiên, sau khi Liêu Đắc Ích đề cử bổ sung, gần như không có bất luận điều gì trì hoãn liền thông qua biểu quyết!
Mặc dù đề cử Ôn Tử Ki làm Cục trưởng Cục Công an thành phố, còn phải qua Sở Công an tỉnh theo trình tự, nhưng Hà Giang Hải cũng không đề xuất ý kiến phản đối trước mặt mọi người, nói cách khác, mọi người đều nhìn ra Hà Giang Hải vô cùng bất mãn, lại nhẫn nhịn, cam chịu bổ nhiệm Ôn Tử Ki. Tin rằng với cấp bậc của y, cũng không đến mức sẽ âm thầm gian lận.
Lần này tạm thời mời họp hội nghị bổ nhiệm nhân sự Ngũ Nhạc, hội nghị kết thúc bằng việc Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng được toàn thắng. Ngoài ra, có ý nghĩa ảnh hưởng sâu xa là Liêu Đắc Ích hoàn toàn đảo hướng, phe Hà Giang Hải lại mất đi một viên Đại tướng!
Tin tức sau khi truyền đi, thế lực địa phương tỉnh Tề tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, đều liên hệ với Hà Giang Hải, yêu cầu đánh trả, không thể để Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng tùy ý tiếp tục phát triển an toàn, nếu không, thế lực địa phương sẽ gặp phải nguy cơ sụp đổ.
Hà Giang Hải lại bàng quan, khuyên bảo mọi người an tâm một chút, chớ nóng nảy, sự tình còn đang nằm trong vòng kiểm soát.
Hà Giang Hải còn chuẩn bị thứ gì ở phía sau, người khác đều không thể hiểu hết, nhưng đều tin tưởng Hà Giang Hải sẽ không ngồi chờ chết.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không tin.
Sau đó, Hạ Tưởng và Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến Trần Lập Bản gặp mặt ở văn phòng, giải quyết chút việc chung, công tư trọn vẹn đôi đường, nói chuyện với nhau hơn mười phút, liền đưa Trần Lập Bản ra ngoài. Dù sao Trần Lập Bản vốn ở trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật, Hạ Tưởng cũng không thoải mái mà nói thêm điều gì.
Trần Lập Bản vừa mới đi, điện thoại reo lên, là số di động cá nhân, Vệ Tân gọi tới , chỉ nói một câu:
– Đã lên mạng, dự đoán lên muộn sẽ có hiệu quả.
Hạ Tưởng không trả lời, chỉ lặng lẽ tắt điện thoại, sau đó đang ngồi yên vị thì lấy tay đập mặt bàn, trên mặt chậm rãi cười hiện ra một tia đầy thâm ý. Bắt đầu rồi, từ Liêu Đắc Ích bắt đầu lâm trận, đến Vệ Tân đốt lửa kéo dài, rồi lại tới Ủy ban Kỷ luật tỉnh Yến đến tỉnh Tề mà nâng cao, còn Ủy ban Kỷ luật Trung ương đã đến, nhiều lắm chẳng qua là nhạc đệm.
Chỉ mong nhạc đệm không ảnh hưởng thì giọng chính mới tốt, Hạ Tưởng có lòng tin làm cho ảnh hưởng của nhạc đệm rơi xuống thấp nhất!
Buổi chiều, Ôn Tử Tuyền đi vào phòng làm việc, uyển chuyển tỏ vẻ cảm ơn Hạ Tưởng, đồng thời lại báo cáo một tiến triển của sự tình.
Cũng buổi chiều ấy, Chu Hồng Cơ thản nhiên rảo bước tiến đến văn phòng Tôn Tập Dân, đàm đạo với Tôn Tập Dân nửa giờ, rồi lại đóng cửa nói chuyện với Trần Lập Bản ước chừng gần hai giờ.
Chu Hồng Cơ và Tôn Tập Dân đã nói những gì, không ai biết. Anh ta và Trần Lập Bản đã thống nhất những gì, trao đổi cái gì, cũng không ai rõ, nhưng có một chút thay đổi trong mắt không ít người, chính là sau khi gặp Chu Hồng Cơ, Tôn Tập Dân mời họp hội nghị chính phủ phạm vi hẹp, chỉ có Tần Khản và Lý Đinh Sơn tham gia.
Mà sau khi Trần Lập Bản và Chu Hồng Cơ hội đàm, đầu tiên là gọi một cuộc điện thoại về tỉnh Yến, sau đó gặp mặt Hạ Tưởng.
Nhưng đều chú ý tới một điều là, tuy rằng di chuyển thường xuyên, một hiện tượng cũng lạ, Chu Hồng Cơ cũng tốt, Trần Lập Bản cũng ổn, từ đầu đến cuối đều không chạm mặt nhân viên của Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Trần Lập Bản không gặp mặt còn nói được, Chu Hồng Cơ vẫn trốn tránh mà không gặp mặt, khiến cho rất nhiều người suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp.
Lại càng làm cho người ta khó hiểu chính là, Chu Hồng Cơ thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh bất hòa với người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương tới, còn Hà Giang Hải lại vô cùng tích cực chủ động tiếp xúc người của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, trong đó có gì huyền bí sao?
Tỉnh ủy Tỉnh Tề thật đúng là gây tiếng vang lớn, nhưng đồng thời, lại như một mảng sương mù, làm cho người ta không tìm được phương hướng.
Đừng lo không thấy rõ phương hướng, bởi vì sắp châm lửa rồi!
Lúc tan tầm, Hạ Tưởng lại nhận được Ngô Thiên Tiếu xin chỉ thị, và Hòa Cải Lợi lại đề xuất phải báo cáo xin chỉ thị… Chuyện gì cấp bách thế này? Hạ Tưởng hiện tại thật sự không có cách nào phân thân, bởi vì hắn phải chăm chú để ý động tác của Ủy ban Kỷ luật Trung ương để kế tiếp sắp dấy lên ngọn lửa lớn.
Ngẫm nghĩ một chút, quyết định bảo Ngô Thiên Tiếu ra mặt trước tiếp xúc với Hòa Cải Lợi. Ngô Thiên Tiếu nhận được trọng trách, tự nhiên vui vẻ mà đồng ý.
Hạ Tưởng tuy nói có chuyện quan trọng, nhưng vẫn theo lẽ thường về nhà, ăn cơm chiều, hắn ngồi vào thư phòng, mở máy tính, sau đó lên mạng, sau khi vào trang mạng của một người, gặp được một cảnh tượng chờ mong, lại nhìn thấy các trang web lớn đăng lên ngọn lửa, hắn vui vẻ mỉm cười… Bắt đầu rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |