Lời nói của Lục Hoa Thành như một khối đá lớn rơi xuống mặt nước, làm khơi ra cơn sóng gió động trời. Buổi tối Phan Bảo Hoa trốn đi, và sau khi bắt giữ Triệu Mẫu Đơn và Khuất Chính, y lợi dụng quyền lực của mình đem vấn đề của Chu Chấn Thành đã được kéo dài một thời gian, chính thức giao nộp lên Hội nghị bàn bạc công việc Bí thư. Dụng tâm sâu xa, sự chuẩn xác trong nắm bắt thời cơ, lập tức khiến lãnh đạo của Thành ủy có cách nhìn khác trước.
Lục Hoa Thành muốn lợi dụng cơ hội… không ít người cũng hiểu rõ hành động này của y là có mục đích chính trị, không khỏi trong lòng chấn động. Cũng đúng, Phan Bảo Hoa tuy chưa bị Trung ương ra lệnh lập án điều tra, nhưng người cũng đã bỏ trốn rồi, còn có thể bình an vô sự? Đang không có chuyện gì cũng trở thành có chuyện.
Phan Bảo Hoa sống hay chết cũng không quan trọng, quan trọng là, chức Phó chủ tịch của y đã bị trống. Là một Ủy viên thường vụ Thành ủy cấp Phó tỉnh, ngoài nhân vật số một và số hai ra, đều là Giám đốc Sở, cách ngai vàng vị trí của Phó chủ tịch tỉnh Phan, cũng chỉ còn một bước nữa.
Ai muốn tiến một bước xa, chỉ có lúc này, nói không chừng có thể chiếm được vị trí cao…
Đến lúc này, mọi người đều bừng tỉnh ngộ, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Lục Hoa Thành, nghĩ thầm trước đây sao lại không phát hiện y thông minh vậy, làm thế nào mà y tự nhiên lại tài giỏi vậy?
Tất nhiên ai cũng không thể biết rõ đằng sau vụ này đã xảy ra cái gì, cũng không có ai nghĩ tới. Dưới lời nói thuyết phục của Ngô Thiên Tiếu và Vương Trạch Nhân, Phan Bảo Hoa đã hạ quyết tâm như thế nào.
Lời nói của Lục Hoa Thành không những làm kinh động Viên Húc Cường, mà còn xúc động tới Lý Đồng.
Trong lòng Lý Đồng đã thấy lo sợ, trong đầu nghĩ nhanh chóng sắp xếp lại một lần nữa về thế cục tỉnh Tề. Từ tình thế căng thẳng, đến việc mâu thuẫn nội bộ bên trong cho đến việc tình thế căng thẳng được phá bỏ, lại xuất hiện thêm sự việc của Phan Bảo Hoa, y chỉ biết, đằng sau việc, nhất định có một vòng thế lực mới.
Ngay cả Lục Hoa Thành cũng kịp thời tỏ rõ thái độ của mình, y nghĩ không cần phải nói nữa, mà bày tỏ thái độ:
– Tôi đề nghị, tiếp theo cần xem xét lại vấn đề của đồng chí Chu Chấn Ba, Thành ủy hãy đưa ra ý kiến.
– Đồng ý với ý kiến của Thị trưởng Lý!
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Hà Cách Lợi lên tiếng ủng hộ đầu tiên, còn thêm vào đó:
– Theo căn cứ chính xác của Ủy ban Kỷ luật đang nắm giữ, hoàn toàn có thể dùng hình thức cưỡng chế với đồng chí Chu Chấn Ba, mời Bí Thư Viên và thị trưởng Lý phê duyệt chỉ thị.
Viên Húc Cường thấy đau đầu, hội nghị hôm nay vốn là hội nghị dự họp xoay quanh vụ án của Phan Bảo Hoa, tại sao họp mãi họp mãi lại thay đổi mất, bị Lục Thanh Hoa nhẹ nhàng chuyển một cái, đã thay đổi phương hướng, trở thành một hội nghị định tính cho vấn đề của Phan Bảo Hoa… Là do y không nắm vững được thế cục hay là cục diện biến hóa quá nhanh, khiến suy nghĩ của y không theo kịp?
Viên Húc Cường không nghĩ ra được cách nào ứng phó tốt, Phó Bí thư Thành ủy Hải Sùng Dương cũng nghe theo đề nghị của Lý Đồng.
Chỉ thấy y và Trưởng ban thư kí Thành ủy không tỏ thái độ, nhưng hiển nhiên nhân vật số một là y đã mất đi quyền điều khiển, mọi chuyện bây giờ nằm trong tay Lý Đồng. Viên Húc Cường thấy đã đánh mất đại cục, ngay từ đầu đã bị Lục Hoa Thành cưỡng ép, tới giờ thì lại bị Lý Đồng dồn tới bước đường cùng rất rõ ràng. Sự kiện của Phan Bảo Hoa không thể che đậy, lúc này y phải giữ vững lập trường của mình.
Lúc đó, sự việc của Chu Chấn Ba cũng không thể giữ nổi được nữa, y cũng phải tỏ ra thái độ phù hợp.
Viên Húc Cường hít sâu một hơi, nghĩ thầm rằng xin lỗi rồi Bí thư Hà, tình hình mạnh hơn người, Chu Chấn Ba là gieo gió gặp bão, cũng chẳng trách người khác chỉnh đốn y, bây giờ trên người y có quá nhiều lỗi, liền nói:
– Thành ủy trên nguyên tắc là đồng ý để Ủy Ban Kỷ luật áp dụng biện pháp kỷ luật với đồng chí Chu Chấn Ba. Đồng thời, mong đồng chí Lục Hoa Thành tiếp tục dốc sức giải quyết tốt vụ án của Triệu Mẫu Đơn và Khuất Chính, nếu có bất cứ tiến triển gì, kịp thời báo cáo lên Thành ủy.
Bởi vì sự việc của Bí thư Thành ủy Phan Bảo Hoa mà hội nghị kéo dài suốt đêm, có lẽ vì lập trường kiên định của Phan Bảo Hoa, hơn nữa vì Lý Đồng biết thời biết thế, mà biến hội nghị xoay quanh vấn đề của Chu Chấn Ba. Coi như đây là sự thay đổi hoàn toàn, đổi hướng hoàn toàn, tình thế đi theo một hướng hoàn toàn ngược lại. Mà phía sau toàn bộ sự việc này, Hạ Tưởng là người đứng sau thúc đẩy lớn nhất, lúc này hắn đã rất yên tâm ngủ một giấc ngon.
Bởi vì Hạ Tưởng biết rõ, sau khi Phan Bảo Hoa mất tích, Tỉnh ủy cũng không có bất cứ động tĩnh gì. Ngược lại Thành ủy suốt đêm họp hội nghị Bí thư khẩn cấp, vốn dĩ đã rất khác thường rồi, nhưng phía sau sự bất thường ấy, cũng có tính hợp lí nhất định.
Trước tiên, bất luận kết quả của buổi hội nghị ra sao, thì kết quả trên thực tế cũng không khác biệt nhiều so với dự tính của hắn, bởi vì sự thật trước mặt, ai cũng không dám mất đi chức vụ đang có để gánh vác một trách nhiệm không cần thiết. Chỉ cần Lục Hoa Thành và Hà Cải Lợi nói gì, những người khác nhất định sẽ thuận nước mà đẩy thuyền. Nguyên lý số đông thắng thế mãi mãi tồn tại, cho dù cuối cùng Hội nghị không có kết quả gì, Hạ Tưởng cũng nắm chắc mười phần, sau khi trời sáng, mới có tin tức quan trọng truyền ra.
Những gì Lục Hoa Thành đã làm… So với những gì mà Hạ Tưởng mong đợi cũng tích cực hơn nhiều, khiến hắn vô cùng vui mừng, trong đó cũng có công lao của Chu Hồng Cơ, bởi vì Chu Hồng Cơ trước mặt nhiều người đã đùa cợt với Đàm Cao Vận, khiến cho Đàm Cao Vận phải âm thầm rút lui, nghỉ hưu trước tuổi, giống như vang lên một tiếng sét cảnh báo tới Lục Hoa Thành!
Một mặt là dựa vào tình thế hiện tại, có khả năng y sẽ tiến thêm một bước, một mặt là vì sợ việc làm giả tuổi sẽ bị phát hiện, nếu rơi vào kết cục cuối cùng là thân bại danh liệt, vậy nên lựa chọn bên nào? Thăng trầm trong quan trường đã nhiều năm, lẽ nào Lục Hoa Thành còn không hiểu những chuyện như vậy? Huống hồ những gì y cần làm không phải là những việc phóng hỏa giết người vi phạm pháp luật, mà chỉ cần đứng ở cương vị chính trực, làm việc theo pháp luật mà thôi.
Tuy nói dựa vào khuyết điểm của người khác mà để thực hiện mục đích cá nhân, dường như không quang minh chính đại lắm, nhưng trong chính trị không thể hoàn toàn là quang minh chính đại, phát huy đôi chút thủ đoạn cũng là chuyện bình thường. Lại nói, cụ thể cũng không phaỉ là chính y phải làm.
Nếu phía Bắc Kinh đã có Tống Triêu Độ giúp đỡ, phía Thành ủy có Lý Đồng và Lục Hoa Thành là tay trong. Hắn ngoài việc đứng ngoài ung dung, còn có thể như thế nào nữa? Trên người cũng thấy có chút ít mệt mỏi và một chút chờ đợi, Hạ Tưởng đi vào một giấc ngủ thật sâu và say giấc.
Hạ Tưởng đã có thể ngủ rồi, trong khi có rất nhiều người không thể ngủ được, ngoài Hà Giang Hải ra, còn có Tôn Tập Dân…và cả Chu Hồng Cơ.
Hà Giang Hải không thể ngủ có thể lý giải, dù sao sự việc của Phan Bảo Hoa thuộc loại sự việc đột nhiên xảy ra, khiến y không kịp trở tay, ngay cả phía Thành ủy cũng mất khống chế..
Hà Giang Hải gần như phát điên lên.
Tôn Tập Dân mất ngủ là vì việc của Triệu Mẫu Đơn, vì quả thật gã cũng đã từng qua lại với cô ta, hơn nữa y vừa nghe nói, Triệu Mẫu Đơn đã phản bội Lý Đinh Sơn. Nhưng không biết có gì đó sai lầm, trước lúc bị Ủy Ban Ky luật Trung Ương khống chế, cô ta đã bị cục Công an thành phố bắt giữ, tình thế đã hoàn toàn khác với kế hoạch đặt ra.
Ủy ban Kỷ luật Trung Ương điều tra Phan Bảo Hoa, Tôn Tập Dân cũng chỉ tối hôm nay mới nghe loáng thoáng tin đồn, nhưng trước khi Ủy ban Kỷ Luật Trung Ương ra tay, Phan Bảo Hoa mất tích cũng không thể được xem như mất tích, bởi vì trước lúc Phan Bảo Hoa lên máy bay, gã đều có thể xuất hiện để phá hủy tất cả mọi tin đồn. Mà trước khi Ủy ban Kỷ Luật Trung Ương đưa ra kết luận, càng không thể suy đoán gã là người sợ tội mà ẩn trốn để Triệu Mẫu Đơn bị bắt, hai chuyện này là hai vấn đề khác nhau. Thứ nhất Phan Bảo Hoa có thông tin ngầm mà biết được tin tức Ủy ban Kỷ Luật Trung Ương muốn điều tra gã. Thứ hai, ở tỉnh Tề cũng có người biết nội tình Triệu Mẫu Đơn sẽ gây bất lợi cho Lý Đinh Sơn rồi.
Phan Bảo Hoa làm thế nào biết được tin tức trước một bước, Tôn Tập Dân không suy nghĩ, gã đưa ra nhận định là, Triệu Mẫu Đơn bị bắt là do sự sắp xếp của Hạ Tưởng. Càng Hạ Tưởng đóng vai gì bên trong sự việc này, nhưng còn một việc nữa, là ai đã báo trước cho Hạ Tưởng biết hành động tiếp theo của Ủy ban Kỷ Luật Trung Ương?
Chẳng lẽ…lại là Chu Hồng Cơ?
Quan hệ của Hạ Tưởng và Ủy ban Kỷ Luật Trung Ương không phải là bình thường, mà là rất kém. Hắn không thể nào biết được tin tức bên trong của Ủy ban Kỷ Luật Trung Ương được, nếu như thật sự là Chu Hồng Cơ làm, trong lòng Tôn Tập Dân sẽ thấy không thoải mái.
Gã mất ngủ cả đêm, cuối cùng đưa ra một quyết định quan trọng – muốn cho tên tay trong đó tự ra mặt, y phải ngồi cùng với Chu Hồng Cơ, nói chuyện cho thật rõ ràng.
Chu Hồng Cơ cũng cả đêm không ngủ.
Y đã đi ngủ rất sớm, nhưng sau đó lai bị một cuộc điện thoại đánh thức, thì không còn buồn ngủ nữa. Không những không thể ngủ tiếp mà còn có vẻ hung phấn quá mức, đừng nói là nằm ngủ, ngay cả việc ngồi yên cũng không được…
Chu Hồng Cơ không thể ngồi yên, y ở trong căn phòng tối ấy đi đi lại lại, người y đang trọng trạng thái sục sôi cao độ.
Không ngờ Phan Bảo Hoa đã xảy ra chuyện rồi…Chu Hồng Cơ và Phan Bảo Hoa đã từng tiếp xúc với nhau, ở Ủy ban Nhân dân tỉnh, Phan Bảo Hoa là một trong những số ít Phó chủ tịch ủng hộ Tôn Tập Dân, cho nên y ấn tượng sâu sắc với gã, hơn thế nữa y và Phan Bảo Hoa dưới sự giới thiệu của Hà Giang Hải, cùng nhau ăn một bữa cơm.
Phan Bảo Hoa xảy ra chuyện, Chu Hồng Cơ còn không có cảm giác gì, y chỉ có điều khiếp sợ đó là, Hạ Tưởng làm thế nào còn biết tin trước y một bước? Bởi vì sau đó Triệu Mẫu Đơn và Khuất Chính đều lần lượt bị Cục công an thành phố khống chế, nhất định là do sự sắp xếp của Hạ Tưởng. Sau khi nhận được tin Triệu Mẫu Đơn cố ý kéo Lý Đinh Sơn xuống nước, y liền biết, Hạ Tưởng khẳng định sẽ bắt đầu hành động.
Việc làm cho Chu Hồng Cơ vui sướng không phải là vì sự việc bất ngờ của Phan Bảo Hoa làm tỉnh Tề hỗn loạn, mà là trong vấn đề của Phan Bảo Hoa, những thủ đoạn của Hạ Tưởng không những rất kín đáo không kẽ hở, mà thời cơ còn nắm được rất đúng lúc, gần như đi trước người khác một bước, làm cho Hồ Giang Hải chậm mất một bước, khiến bước bước đều chậm.
Quả nhiên…Chu Hồng Cơ âm thầm gật đầu, Thủ tướng đã nói đúng, cần học tập những ưu điểm và điểm mạnh của Hạ Tưởng, đối với sự trưởng thành của y cũng rất có lợi.
Lúc đó y nghe còn có chút không quan tâm, bây giờ mới biết, so sánh với HạTưởng, thì trí tuệ chính trị và sắp xếp thủ đoạn của y vẫn còn kém xa.
Nhất định phải gắng sức đuổi kịp, Chu Hồng Cơ hạ quyết tâm, cần học hỏi sự hơn người ở Hạ Tưởng, khi cần thiết, thậm chí không tiếc mà tỏ ra thái độ nhượng bộ, cũng cần biết rõ cách đối nhân xử thế và cách thường dùng của Hạ Tưởng. Bất luận là được mất nhất thời, cũng phải lấy đại cục và sự sắp xếp lâu dài lên trên hết, vì vận mệnh của vài năm sau hoặc mấy chục năm nữa, mà xây dựng được một nền tảng thật tốt.
Trời sáng, Chu Hồng Cơ sớm thu thập mọi thứ sẵn sàng, đang lúc chuẩn bị tới Tỉnh ủy làm, thì lại nhận được hai cuộc điện thoại quan trọng. Cuộc gọi đầu tiên là của người trong nội bộ gọi tới nói có người đang khảo sát sự việc thực tế bên ngoài, ít nhất cũng ở lại tỉnh Tề một tuần, cử y ra làm người chỉ dẫn, mời y và Tôn Tập Dân cùng ngồi nói chuyện.
Chu Hồng Cơ hiểu rõ mục đích đích thực của người trong nội bộ này tới là gì, cũng hiểu được dụng ý trong mối quan hệ của anh ta và Tôn Tập Dân. Y còn chưa biết bước tiếp theo trong quan hệ giữa y và Tôn Tập Dân làm thế nào mới tốt, Hạ Tưởng đã gọi điện thoại đến.
– Chủ nhiệm Chu, có chuyện cần thông báo trước một chút, Ủy ban Kỷ Luật tỉnh Yến đang xác minh một số vấn đề cần thiết liên quan đến cục quản lý muối, đã nắm được một ít chứng cứ, hôm nay và ngày mai, sẽ phái người đến tỉnh Tề, hy vọng Ủy ban Kỷ luật phối hợp làm việc.
Chu Hồng Cơ thực sự thấy sốc, được, lại là một sát chiêu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 18/01/2018 22:36 (GMT+7) |