Bởi vì chuyện ngoài ý muốn của Lý Đinh Sơn, tâm tình của Hạ Tưởng chưa bao giờ giống như bây giờ, vì Lý Đinh Sơn làm xáo trộn kế hoạch của hắn, với kế hoạch của hắn, ít nhất phải ở tỉnh Tề trong vòng nửa năm, không nhúng tay vào chuyện đại sự của tỉnh Tề.
Nhưng Lý Đinh Sơn đã kéo bức màn đen đó ra, muốn đóng lại cũng không kịp, chỉ có thể hướng về phía trước, dũng cảm đối mặt.
Sở dĩ hắn bổ nhiệm Ngô Thiên Tiếu, chỉ là đang cần gấp một thư ký, bổ nhiệm chứ không phải là trọng dụng, bởi vì Ngô Thiên Tiếu để lại ấn tượng đầu tiên trong hắn quả thật không tốt, tật xấu nhiều chuyện, là khuyết điểm làm hắn đau đầu và phiền chán nhất.
Không ngờ câu nói đầu tiên của Ngô Thiên Tiếu sau khi chính thức trở thành thư ký, không đánh tự khai, thừa nhận y không những giáp mặt nói xấu, không ngờ còn có khuyết điểm đứng sau lưng tung tin đồn, tuy nhiên, khuyết điểm này Hạ Tưởng ít nhiều có thích chút ít.
Hạ Tưởng không nói, chỉ nhìn Ngô Thiên Tiếu tràn đầy ý vị.
Ngô Thiên Tiếu không hiểu chột dạ, đang nghĩ tại sao Phó bí thư Hạ bằng tuổi y lại ngồi ở vị trí cao như vậy, làm sao vừa nhìn thì nhìn thấu nội tâm của y, một chút thông minh của y trước mặt Hạ Tưởng, không những không có hiệu quả, ngược lại có thể làm hỏng chuyện.
Liền sau đó thì hiểu rõ, bí thư Hạ tuổi không lớn, nhưng kinh nghiệm phong phú, người tốt người xấu thế nào cũng đã từng gặp qua, trước mặt Bí thư Hạ, năng lực của y quả thật kém hơn không chỉ là phân nữa.
Ngô Thiên Tiếu lập tức cuối thấp trước mặt Hạ Tưởng:
– Chuyện này, từ trước đến giờ đều là mưu tính của tôi, hi vọng Bí thư Hạ có thể hiểu tôi là một lòng luôn huớng về vầng thái dương…
Sau đó, Ngô Thiên Tiếu đem toàn bộ suy nghĩ thật của y kể ra hết, không chút giấu diếm, vì y biết, ở trước mặt Hạ Tưởng càng thành khẩn, càng tạo được ấn tượng tốt.
Nghe xong bộc bạch cơ hồ có hiệu quả của Ngô Thiên Tiếu, Hạ Tưởng cũng không xem thường y, mà ngược lại vui mừng mỉm cười, người trong quan trường, tâm không vì lợi ích là không thể, chỉ cần lợi dụng hợp lý, chỉ cần có nguyên tắc và sự kiên trì, hắn chưa bao giờ sợ trọng dụng cấp dưới có lòng tham lợi.
Ngược lại, người thường xuyên hô hào khẩu hiệu lúc nào cũng hùng hồn, mới phải cảnh giác nhất, vì ngụy quân tử là những người ta khó phòng bị nhất.
Nhưng cũng phải thừa nhận, Ngô Thiên Tiếu cũng là một trong thư ký Hạ Tưởng bổ nhiệm, láu lỉnh nhất cũng có tâm cơ nhất, hơn nữa diện mạo tuy không kém bao nhiêu, nhưng tuyệt đối không nhỏ hơn Từ Tử Kỳ, chí ít trên vẻ mặt tươi cười của y, còn lộ ra sự giảo hoạt.
Là bổ nhiệm hay là trọng dụng? Trong lòng Hạ Tưởng nhất thời do dự không quyết định được, khi đối phó với người ác, quả thật cần phải lấy ác trị ác, ân tình lễ pháp hoàn toàn vô dụng, chỉ có ra sức đánh họ đến mức họ phải xin tha, bọn họ mới chịu dừng tay lại.
Dùng cách của Ngô Thiên Tiếu rất lợi hại, cố nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu sau khi Ngô Thiên Tiếu ngồi vào cái ghế lớn, cuối cùng quyền lực hơn lý trí, cũng có lẽ quyết định của hôm nay chính là nuôi hổ thành họa.
Ngô Thiên Tiếu nhìn mặt đoán lòng, cũng phát hiện ra do dự của Hạ Tưởng, vì tiền đồ, cũng vì đánh mất sự nghi ngờ của bí thư Hạ, y lại một lần nữa nói ra quyết tâm của mình:
– Ở bên cạnh bí thư Hạ, tôi là người tốt, ở trước mặt đối thủ, tôi là người xấu.
Nói tuy dễ hiểu, nhưng hàm ý rất phong phú, Hạ Tưởng trong nháy mắt hạ quyết tâm.
– Nếu tiểu sử của tôi anh cũng hiểu không ít, vậy con người của tôi anh cũng hiểu được không ít, tôi đối với yêu cầu của anh chỉ một câu nói, nói ít làm nhiều.
– Vâng!
Ngô Thiên Tiếu lập tức đứng thẳng người lên, không còn bộ dáng khiêm tốn hơi khom người, vẻ mặt trong nháy mắt tỏ ra rất trang nghiêm, hoàn toàn không giống như lúc nãy.
Nếu nói Ngô Thiên Tiếu lúc nãy là một hồ ly, thì y bây giờ là một con sói đang tùy thời xuất kích.
Hạ Tưởng cuối cùng cũng rõ một sự thật, Ngô Thiên Tiếu cũng được xem là một nhân tài, tại sao y vẫn luôn thất bại ở Tỉnh ủy? Vì bất cứ lãnh đạo nào cũng không muốn thư ký vừa là một con sói vừa là một con hổ bên cạnh mình, để tránh bị ngộ thương, nhiều chuyện của lãnh đạo thư ký đều biết, xuất phát từ suy nghĩ cẩn thận, tất cả lãnh đạo đều muốn thư ký bên cạnh mình là một người biết nghe lời, một người mù có năng lực hữu hạn.
Dù sao vào tỉnh Tề chính là bầy sói đang rình rập xung quanh, bên cạnh có thêm một con hồ ly cũng không đáng là gì, Hạ Tưởng có đủ lòng tin thu phục Ngô Thiên Tiếu, hồ ly dù có xảo quyệt nhiều thay đổi, hắn cũng là thợ săn cao minh nắm bắt đại cuộc.
– Thời gian ba ngày, đủ không?
Hạ Tưởng cười nhạt nhìn Ngô Thiên Tiếu.
– Xin bí thư Hạ hãy chờ.
Ngô Thiên Tiếu lập tức rơi vào trạng thái, nghe theo nguyên tắc nói ít làm nhiều, chỉ trả lời một câu, thì gật đầu đi ra.
Ngày đầu tiên giữ chức thư ký Phó bí thư Tỉnh ủy, Ngô Thiên Tiếu không có làm việc ở văn phòng Hạ Tưởng, mà âm thầm rời khỏi trụ sở Tỉnh ủy, không biết đi đâu.
Nói không chút khoa trương, sau khi Ngô Thiên Tiếu trở thành thư ký số ba của Tỉnh ủy việc đầu tiên không phải là bưng trà rót nước, mà là chấp hành nhiệm vụ bí mật, e là người độc nhất trong mấy chục thư ký của Phó bí thư Tỉnh ủy.
Suốt một ngày, không biết bao nhiêu chuyện xảy ra, mở một cuộc họp, tiếp kiến vài cấp dưới báo cáo công việc, lúc sắp hết giờ làm việc, Hạ Tưởng mới gõ cửa phòng của Khâu Nhân Lễ.
Khâu Nhân Lễ đứng dậy chào đón, rất nhiệt tình:
– Bí thư Hạ, tôi đang muốn tìm anh bàn chuyện công việc, thì đúng lúc anh lại đến đây.
Hạ Tưởng và Khân Nhân Lễ quen biết nhau nhiều năm, biết lời của Khâu Nhân Lễ không phải là thuận miệng nói khách sáo, nhất định thật có chuyện tìm hắn.
Ấn Tiểu Bạch vô cùng kính cẩn rót trà cho Hạ Tưởng, đang chuẩn bị đi ra, mắt chợt sáng lên, hỏi một câu với thâm ý sâu sắc:
– Bí thư Hạ thật là quyết định để Ngô Thiên Tiếu đảm nhiệm chức thư ký?
Câu này Ấn Tiểu Bạch không nên hỏi, cũng không có tư cách hỏi, nhưng sau khi y hỏi rồi, Khâu Nhân Lễ chỉ mỉm cười, không trách sự nhiều chuyện của Ấn Tiểu Bạch, Hạ Tưởng biết, Ấn Tiểu Bạch là hỏi thay cho Khâu Nhân Lễ.
Xem ra, Khâu Nhân Lễ cũng không hiểu hắn bổ nhiệm Ngô Thiên Tiếu, nhưng lại không trực tiếp can thiệp, chỉ mượn hàm ý của Ấn Tiểu Bạch nhắc nhở một chút.
Hạ Tưởng chỉ cười, nói sơ lược và khoát tay:
– Ngô Thiên Tiếu rõ ràng là có khuyết điểm, nhưng cũng có ưu điểm nhất định.
Ấn Tiểu Bạch không nói thêm, gật đầu ra hiệu, lẳng lặng đóng cửa đi ra.
Khâu Nhân Lễ liền chuyển đề tài, chắc hẳn y cũng biết quyết định của Hạ Tưởng, cũng không hỏi lại nhiều, mà chỉ nói:
– Thù Lê khi nào đến thành phố Lỗ, nghe nói cô ấy khá thích công việc ở Hội liên hiệp phụ nữ, vừa đúng lúc Hội liên hiệp phụ nữ vừa trống một ghế Phó chủ nhiệm…
Là phó chủ nhiệm chi nhánh nào, Hạ Tưởng hỏi cũng bằng thừa, vì Tào Thù Lê đối với chức vụ công việc gì cũng không hề quan tâm, hắn cũng giống vậy, nhưng hắn vẫn là quyết định thời gian đầu đón Tào Thù Lê đến, so với lõa quan đang lưu hành trong nước, thì hắn lại có một mặt tỏ ra cống hiện tận tâm tận lực.
Còn có một nguyên nhân, lúc hắn ở Tương Giang, vẫn luôn ở cùng với Tào Thù Lê, nói thật, một người đàn ông 35 tuổi, bên cạnh cần có một người phụ nữ chăm sóc, nếu không với tuổi tác và thân phận của hắn, sợ là lại có không ít người chuẩn bị đào hầm chôn hắn vì chuyện của phụ nữ.
Nhưng hắn tìm đến Khâu Nhân Lễ, cũng không phải vì chuyện của Tào Thù Lê mà đến, hắn cũng tin, Khâu Nhân Lễ nói là có chuyện, cũng sẽ không là chuyện của Tào Thù Lê.
– Cảm ơn quan tâm của Bí thư Khâu, tôi định mấy ngày nữa thì đến chỗ của Thù Lê.
Hạ Tưởng đáp lời.
Khâu Nhân Lễ sửng sốt, y vốn định lấy chuyện của Tào Thù Lê để dò xét từ nay về sau nhưng hành động của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề là vùng vẫy chân tay hay là từng bước cẩn thận. Bởi vì theo y, Tào Thù Lê không đến thành phố Lỗ, là chứng minh Hạ Tưởng sẽ buông tay, nếu muốn đón Tào Thu Lê đến, chẳng lẽ không phải nói là Hạ Tượng áp dụng lập trường bảo thủ sao?
Nhưng nghĩ tới Lý Đinh Sơn đã bị đâm chọc, Khâu Nhân Lễ cảm thấy cần phải lên tiếng nhắc nhở Hạ Tưởng.
– Anh vừa đến thành phố Lỗ, tình hình tỉnh Tề khá phức tạp, Tỉnh ủy cũng không yêu cầu rõ ràng về mỗi lãnh đạo nhất định phải an trí cho người nhà…
Với quan hệ giữa Hạ Tưởng và Khâu Nhân Lễ, hắn đương nhiên hiểu rõ ý nhắc nhở của Khấu Nhân Lễ là gì, cảm kích gật đầu:
– Trong lòng tôi đã biết, Bí thư Khâu.
Nói xong, lại nói về vấn đề chính,
– Tình hình của tỉnh Tề quả thật đặc biệt, người Tề trị Tề, các vùng trong nước đều rất hiếm thấy, hơn nữa ủy viên thường vụ địa phương của tỉnh Tề lại tập trung đến từ vùng Bán đảo…
– Có nguyên nhân lịch sử nhất định.
Khâu Nhân Lễ cũng nghĩ giống vậy gật đầu.
– Không cần truy cứu đã trở thành hiện trạng sự thật rồi, chỉ có thể triển khai mà làm, Hạ Tưởng, câu nói lúc nãy, tôi không tiện nói với Lý Đinh Sơn, cậu thay tôi chuyển lời cho anh ta…
Muốn biết Khâu Nhân Lễ nói gì, cũng chỉ có thể nhận lời.
– Có những chuyện trong lòng hiểu là được rồi, đừng huyên náo đến mức không được thoải mái. Đinh Sơn vừa đến tỉnh Tề, có một số chuyện nhìn không thấu, điểm xuất phát của anh ta là tốt, chính là cần chú ý cách làm.
Khâu Nhân Lễ nói đến đấy, dù sao cũng không nói thẳng cho Lý Đinh Sơn biết nên làm tốt công tác của Phó chủ tịch tỉnh như thế nào, cũng bởi vì quan hệ giữa Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng, đổi là Phó chủ tịch tỉnh khác, y mới không khách khí,
– Còn cậu, Hạ Tưởng, tình hình đặc thù của tỉnh Tề cậu cũng có thể nhìn thấy rõ hết, rất nhiều vấn đề tồn tại rất lâu, không thể dựa vào tình cảm thì có thể giải quyết được.
Nói xong, Khâu Nhân Lễ lại thở dài, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt hạ Tưởng, thành khẩn nói:
– Cậu và Tự Phong quan hệ không tệ, tôi từ trước đến giờ không xem anh là người ngoài, cũng muốn nói thêm nhiều điều, tình trạng kinh tế chính trị của tỉnh Tề, rất phức tạp so với biểu hiện bên ngoài, cậu ở tỉnh Tề lại là một nhiệm kỳ quan trọng, nhiều chuyện chi bằng ít chuyện, thăng chức chuyện lớn, chuyện khác đều phải nhượng bộ.
Sau khi Khâu Nhân Lễ đến tỉnh Tề, vẫn nổi tiếng là ôn hòa, nhớ đến năm đó đảm nhiệm chức Bộ trưởng An ninh Quốc phòng rất có tâm cơ và thủ đoạn, cũng bị khí hậu nửa lục địa nửa biển làm cho mềm hóa lập trường. Hạ Tưởng cũng biết Khâu Nhân Lễ phỏng chừng sẽ khuyên hắn ở tỉnh Tề lấy chuyện thăng chức làm trọng, không ngờ lời nói thấm thía như thế, hơn nữa còn trịnh trọng phó thác chuyện khác.
Chứng tỏ một điều, Khâu Nhân Lễ không muốn động tới lợi ích của thế lực địa phương của tỉnh Tề, cũng nói rõ một điểm, chuyện của ngành muối, Khâu Nhân Lễ sớm đã có dự tính, chỉ là giữ kín không nói ra mà thôi.
Vốn định cho Ngô Thiên Tiếu thời gian ba ngày điều tra tình hình của Trần Thu Đống, kết quả năng lực của Ngô Thiên Tiếu còn vượt xa hơn cả kỳ vọng, ngày thứ hai thì đã có tin báo về, hơn nữa còn là tin tức làm cho người nghe rất mới mẻ…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 15 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/01/2018 11:36 (GMT+7) |