Yên bình cũng chỉ là sự yên bình tương đối, bởi vì việc Diệp Thiên Nam từ chức, theo thời gian trôi qua, bên trong trụ sở Tỉnh ủy, ngày càng có nhiều người biết chuyện Diệp Thiên Nam từ chức, mọi ý kiến bàn luận liên tiếp diễn ra.
Tỉnh ủy Tỉnh Tương rất thụ động, chẳng những thụ động, còn hết sức căm tức, bởi vì theo thông tin nội bộ, việc Diệp Thiên Nam xin từ chức vẫn chưa nhận được sự phê chuẩn của Trung ương, cũng không biết ai để lộ ra bí mật này, sự việc huyên náo khiến ai cũng biết, tạo thành cơn sóng.
Giới quan chức cấp trên sợ nhất chính là để lộ ra bí mật, bởi vì sự huyên náo sẽ phá vỡ hết trật tự thể chế vốn có của Tỉnh. Xa không nói, cách đây không lâu tại tỉnh Yến có một nhóm phụ nữ Bí thư thành Đoàn làm giả bằng cấp để được thăng chức, sự việc này bị phơi bày trên mạng, khiến cho Tỉnh ủy tỉnh Yến rất bị động, toàn bộ trụ sở của Tỉnh ủy loạn cả lên, Văn phòng Tỉnh ủy và liên hiệp văn phòng Ủy ban Tỉnh ra thông báo, yêu cầu tất cả cán bộ Đảng viên lên mạng xóa bài.
Hạ Tưởng rời khỏi tỉnh Yến mới một năm, mà đã xảy ra hàng loạt sự kiện trên mạng, từ nữ Bí thư thành Đoàn nhận cha, đến ba của cô là Lý Cương, hàng loạt sự kiện trên internet khiến Phạm Duệ Hằng cực kỳ căm tức, mệt mỏi ứng phó, bởi vì y không có kinh nghiện ứng phó với những phong ba trên internet. Hơn nữa cơ chế của tỉnh Yến luôn luôn bảo thủ và cổ xưa, chỉ biết gặp chuyện ứng phó một cách thụ động, không có lập ra một cơ chế ứng phó lâu dài và hữu hiệu.
Việc ở tỉnh Yến, Hạ Tưởng chỉ nghe nói, nhưng không hề chú ý, nhưng làn sóng của Tỉnh ủy tỉnh Tương, hắn phải thường xuyên chú ý.
Bởi vì nhất cử nhất động của Diệp Thiên Nam đều có dụng ý, không phải đang tạo uy thế, mà là đang gây ra rắc rối.
Theo cách nghĩ của người bình thường, việc Diệp Thiên Nam xin từ chức chưa nhận được phê chuẩn, thì nên thuận nước đẩy thuyền bày tỏ cảm ơn đối với Trung ương, sau đó đợi lúc thuận lợi thì thu hồi quyết định của mình, bởi vì dù sao mục đích của Diệp Thiên Nam muốn bảo toàn Diệp Địa Bắc đã đạt được … Sau khi Diệp Địa Bắc được thả, vụ án bốn cậu ấm của tỉnh Tương kết thúc mà không có nguyên nhân. Nhìn thì có vẻ tình hình bên trong rất ồn ào, nhưng người bên ngoài biết chuyện cũng không nhiều, thu hoạch lớn nhất chính là vụ án của Lâm Tiểu Viễn có dự kiến kết án, Lâm Hoa Kiện cũng có kết cục không tốt lắm … các giới nhân sĩ cho rằng, Diệp Thiên Nam chỉ có một lựa chọn, ở lại.
Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong cũng không cho rằng Diệp Thiên Nam sẽ ở lại, bởi vì thế lực của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương đã sụp đổ, y ở lại tỉnh Tương, hoàn toàn không có ý nghĩa. Tuy nhiên về vấn đề Diệp Thiên Nam sẽ trả lời như thế nào, suy nghĩ của Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong không giống nhau.
Trịnh Thịnh cho rằng, Diệp Thiên Nam hẳn là muốn từ chức thực sự, có lẽ sẽ yên lặng trong vài năm, chờ mong một thời cơ Đông Sơn lại bật dậy. Phó Tiên Phong lại cho rằng Diệp Thiên Nam còn làm dáng, giả đề xuất xin từ chức, sau đó đợi Thủ tướng ra mặt giữ lại, mới tuỳ cơ ứng biến.
Trong lòng Phó Tiên Phong đương nhiên biết, thời cơ mà Diệp Thiên Nam chờ đợi đã đến, ghế trống ở tỉnh Ninh lập tức sẽ được trình lên cục Chính trị thảo luận, thời cơ không đợi người, nhiều lắm cũng hòa hoãn khoảng trong một tháng nữa.
Không ngờ Diệp Thiên Nam còn chưa bàn bạc với Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong, đã trực tiếp trả lời Trung ương, trước tiên là cảm ơn Trung ương đã quan tâm đến y, sau đó là thái độ thành khẩn, giọng điệu uyển chuyển, lấy lý do y không phù hợp đảm nhiệm chức vụ ở tỉnh Tương, đưa ra lời thỉnh cầu rời khỏi tỉnh Tương, cũng đưa ra điều kiện hy vọng điều đến các tỉnh khắc nghiệt, y sẽ vì nơi lạc hậu đó mà cống hiến tâm huyết, cho dù mệt cũng sẽ không hối tiếc.
Nếu để cho Hạ Tưởng tận mắt nhìn thấy báo cáo của Diệp Thiên Nam, nhất định sẽ tán thưởng Diệp Thiên Nam có tài văn chương, ví như dốc hết tâm huyết, cúc cung tận tụy cho đến chết, ví như chỉ cần có lợi cho đất nước, cho dù hy sinh bản thân mình cũng cam lòng, tuyệt đối không vì sợ gặp tai họa mà trốn tránh, báo hiếu cho đất nước, không phụ lòng dân, vv..v… Vô số lời nói hùng hồn đầy nhiệt huyết bừng bừng trên báo, làm cho hình tượng hào quang của Diệp Thiên Nam vì nước vì dân sôi nổi trên báo, khiến cho mọi người thấy, chỉ có thở dài, bóp cổ tay lại thở ngắn than dài, sau đó lại thẳng thắn thừa nhận bái phục cách làm của y.
Cái gọi là tinh thần tận lực tận trung cho Tổ Quốc, dấn thân cho cách mạng, năm trăm năm trước năm trăm năm sau, còn không kiếm được một người như Diệp Thiên Nam.
Quả thật tài năng!
Sau khi bài báo của Diệp Thiên Nam đăng lên báo Trung ương, lập tức ở tỉnh Tương lại có ý kiến bàn luận. Bị sốc, khó hiểu, nghi hoặc, còn có đủ loại phán đoán.
Rất nhiều người hoàn toàn không biết tỉnh Ninh sắp có ghế trống không tệ, thậm chí ngay cả tỉnh Thiểm Tây thay đổi nhân sự, bên trong cũng giữ bí mật, cho nên Diệp Thiên Nam chủ động đề xuất muốn tới nơi gian khổ để cống hiến hết sức lực cho đất nước, thật đúng là làm không ít người cảm động, có không ít cán bộ không biết rõ chân tướng sự thật, đều cho rằng Diệp Thiên Nam là một cán bộ dũng cảm đảm đương gánh vác trách nhiệm, đáng tán thưởng.
Trịnh Thịnh cũng không phải là không biết gì, mà là đối nhân xử thế có chút ngay thẳng, vừa không bằng Hạ Tưởng ánh mắt nhạy bén nhiều suy nghĩ, so ra cũng kém hơn Phó Tiên Phong tâm tư chìm nổi mà đa nghi, mặc dù y cũng biết tỉnh Ninh và tỉnh Thiểm Tây sắp điều chỉnh thay đổi nhân sự, nhưng chưa hề nghĩ đến việc Diệp Thiên Nam từ chức có liên quan với nhau, đợi sau khi Diệp Thiên Nam lần thứ hai báo cáo đề xuất, y mới bừng tỉnh, mới ý thức được Diệp Thiên Nam ra đòn giả bộ, ngấm ngầm ra bài bi ai, hóa ra trong tâm đã trù tính kế hoạch cho sự thay đổi vị trí.
Trịnh Thịnh liên tục cười gằn, y quả là kẻ vô liêm sỉ, tự cho làm việc nghiêm chỉnh, rốt cuộc không kìm nổi châm chọc một câu:
– Diệp Thiên Nam, đã bao nhiêu năm, tôi mới nhìn rõ chân tướng vốn có của anh, là một cán bộ vô liêm sỉ trơ tráo bậc nhất.
Kỳ thật Trịnh Thịnh đánh giá Diệp Thiên Nam là tên tiểu nhân vô liêm sỉ, còn gọi là văn minh, Phó Tiên Phong sau khi biết được tin tức cũng ha hả cười, đập bàn nói:
– Vô liêm sỉ, nhỏ nhen, đồ hạ lưu, đê tiện.
Phó Tiên Phong giận giữ là có nguyên nhân, bởi vì y từ trước đến nay tự cho mình là người đầu cơ bậc nhất, là người bãn lĩnh không có một chút sơ hở, nhưng Diệp Thiên Nam thủ đoạn từ chức lần này so với thủ đoạn của y ngày trước cao hơn một cấp, khiến y không phục. Vốn dĩ y tiếp nhận thế lực của Diệp Thiên Nam, tự mình cảm thấy rất tốt, hiện tại có cảm giác đang bị lấy ra làm một trò chơi.
Khiến cho Phó Tiên Phong hơi khó chịu.
Thái độ của Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong đối với việc Diệp Thiên Nam xin rời khỏi tỉnh Tương tuy rằng hơi có chút khác biệt, nhưng hai người lại làm một việc giống nhau, cầm lấy điện thoại gọi điện thẳng đến Bắc Kinh.
Sau khi trò chuyện, hai người không hẹn mà gặp đều gọi điện đến cho đối phương, thảo luận đối sách, phải xác định quan điểm chính của Tỉnh ủy tỉnh Tương.
Cùng Trịnh Thịnh và Phó Tiên Phong phản ứng khác nhau rất lớn chính là, Dương Hằng Dịch và Hồ Định sau khi nghe được tin tức, tuy rằng cũng mơ hồ đoán được Diệp Thiên Nam cố ý mưu đồ làm Chủ tịch tỉnh Ninh, hai người ngược lại không có kinh ngạc, cũng không có hành động gì khác thường, giả vờ như không thấy thủ đoạn của Diệp Thiên Nam, dường như quen với việc Diệp Thiên Nam đưa ra động thái ngoài dự đoán của mọi người.
Kỳ thật Dương Hằng Dịch và Hồ Định ngoài mặt vờ như bình tĩnh, hai người cũng chạm trán riêng nhiều lần, đối với thủ đoạn chính trị của Diệp Thiên Nam ngoại trừ tán thưởng, cũng không phải là không có ý khinh miệt, đều hy vọng Trung ương có người thông minh biết được ý đồ của y, không để cho âm mưu của Diệp Thiên Nam được thực hiện. Hồ Định còn được, đối với Diệp Thiên Nam ít nhiều cũng có một chút ân tình cũ, Dương Hằng Dịch thì rất oán giận, mắng Diệp Thiên Nam không ra cái gì, người giống chó, cũng không biết như thế nào lại lọt vào mắt của Thủ tướng, khiến Thủ tướng thích y đến như vậy, đâu đâu cũng bảo vệ y đã đành, Trung ương còn bênh vực che chở cho y.
Rất rõ ràng, không có sự phối hợp của Ủy ban, vở kịch của Diệp Thiên Nam chẳng những diễn không xong, e rằng sớm đã thân bại danh liệt.
Tuy nhiên Dương Hằng Dịch và Hồ Định tức cũng chỉ là tức, còn chưa dám đề xuất ý kiến phản đối lên Trung Ương.
So sánh một chút, hành động của Lương Hạ Ninh còn có điểm làm cho người ta kính nể, y theo con đường riêng biết được hàng loạt thủ đoạn ngấm ngầm của Diệp Thiên Nam, sau khi mưu đồ ngai vàng Chủ tịch tỉnh Yến thất bại, còn có ý mưu cầu chức Chủ tịch tỉnh tỉnh Ninh. Lại nghĩ đến Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương đã làm những gì, trong lòng càng thêm giận dữ, Diệp Thiên Nam chẳng biết xấu hổ còn làm ra dáng bộ thanh cao và lừa người đời vô cùng trơ trẽn, lúc này y tự mình gọi điện cho Thủ tướng.
Lương Hạ Ninh là người của Thủ tướng, muốn nói chuyện với Thủ tướng, cũng không khó.
– Thủ tướng, cá nhân tôi cho rằng, Diệp Thiên Nam nên có trách nhiệm trong việc của Diệp Địa Bắc, nên từ chức về tỉnh.
Lương Hạ Ninh dưới sự giận dữ, quẫn trí, phẫn nộ, liền có chút thiếu suy nghĩ, bởi vì y cho rằng Thủ tướng đã bị Diệp Thiên Nam che mắt.
Giọng điệu Thủ tướng thản nhiên nói:
– Hạ Ninh, đánh giá một cán bộ, phải khách quan công chính, không nên để tình cảm riêng tư xen vào. Thiên Nam và cậu có lẽ trong công tác có chút khác biệt, nhưng điểm xuất phát đều là vì công tác, cậu nên học tính bao dung của y.
Một câu nói đã đè ép câu nói tiếp theo của Hạ Ninh, nếu y lại chỉ trích Diệp Thiên Nam không đúng, thì giống như y đang đố kỵ, là biểu hiện sự không rộng lượng bao dung. Nếu Lương Hạ Ninh lúc này còn nhìn không ra Thủ tướng đang hết lòng bảo vệ cho Diệp Thiên Nam như thế nào, y đã phí công lăn lộn trong chốn quan trường rồi.
Tuy nhiên Lương Hạ Ninh vẫn không cam lòng lại nói:
– Bằng chứng Diệp Địa Bắc phạm tội, rất rõ ràng khách quan, đồng chí Diệp Thiên Nam…
– Đồng chí Hạ Ninh!
Thủ tướng chặn ngang lời của Lương Hạ Ninh, lại cao giọng,
– Hiện tại là thời đại pháp chế, vấn đề của con trai là của con trai, hơn nữa chẳng phải đã kết án rồi sao? Cũng không phải tội liên đới, Thiên Nam cũng đã nhận ra sai lầm của mình, chủ động đưa đơn từ chức, thái độ khá rõ ràng. Thái độ… thái độ quyết định tất cả.
Điện thoại của Thủ tướng đã cắt, cuối cùng là một câu nói đầy thâm ý văng vẳng bên tai, Lương Hạ Ninh sau một lúc ngây người, mới chậm rãi buông điện thoại, trong lòng vô cùng thất vọng.
Lương Hạ Ninh lặng im hồi lâu, lại từ từ cầm lấy điện thoại, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị, bấm một dãy số, nhưng lại tắt máy. Buông điện thoại y trong lòng còn buồn bực, Hạ Tưởng đến Bắc Kinh làm cái gì vậy, tại sao lại tắt máy?
Cùng Tổng bí thư gặp mặt không tắt điện thoại di động, nếu chẳng may thời điểm hội đàm điện thoại lại vang lên, rất không biết quy tắc. Hạ Tưởng vẫn duy trì trạng thái tinh thần tốt đẹp, vừa ra khỏi cửa đã tắt điện thoại, trước ba tiếng chạy đến nơi đã định.
Không tới trước không được, ở Bắc Kinh ngày ngày đều kẹt xe, ra khỏi cửa phải ước lượng … trải qua những dòng xe như trèo non lội suối, rốt cục đã đến chỗ hẹn trước thời gian đã định.
Tại nơi công trường ở vùng ngoại ô, Tổng bí thư đầu đội nón bảo hộ, đang đi cùng với rất nhiều người, kiểm tra tiến trình công việc.
Hạ Tưởng lại đợi hơn nữa tiếng, Tổng bí thư cuối cùng mới có thời gian rãnh, trong một gian phòng nghỉ tạm, tiếp hắn.
Cổ Thu Thật cũng không ở đây… cũng có thể hiểu được, không nằm trong phạm vi công việc của Cổ Thu Thật, nếu y ở đây, không phù hợp quy định … Tổng bí thư và Hạ Tưởng hai người, trong một căn phòng đơn giản nhưng rõ ràng đã trải qua sự dày công bố trí của sở chỉ huy công trường thi công, bắt đầu một cuộc nói chuyện bất ngờ mà Hạ Tưởng chưa hề chuẩn bị.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/12/2017 12:36 (GMT+7) |