Còn may, giọng ông cụ khá bình thản, không quá lên xuống.
– Diệp Thiên Nam là một nhân vật thủ đoạn rất cao.
Tâm trạng Hạ Tưởng bỗng chốc nhẹ nhàng đi nhiều, không kìm nổi cười, lúc trước cảm xúc bị kéo xuống do hành động từ chức của Diệp Thiên Nam, làm mê muội tầm mắt, khiến cho suy nghĩ bỗng chốc không rõ ràng lắm, thật sự là không nên.
Tuy nhiên có thể khiến ông cụ Ngô mở miệng khen ngợi một câu, Diệp Thiên Nam cũng nên mỉm cười vui mừng, tầm mắt của ông cụ rất cao, không dễ gì khen ngợi thủ đoạn chính trị của một người.
Hiểu được điều ông cụ Ngô quan tâm ở đâu, Hạ Tưởng tự trách sự thất thường ban nãy trước, rồi lại cười nói:
– Cháu biết, cháu cũng không ngờ, chủ yếu là Diệp Thiên Nam nhất định đề cử cháu, cháu cũng không có cách nào.
– Cháu và anh ta, kết thù lớn rồi.
Ông cụ Ngô cười ha ha.
– Kết quả anh ta làm ra thủ đoạn lấy ơn báo oán, đem cháu lên lửa nướng, cháu còn giả làm người câm ăn hoàng liên ao, cháu định làm thế nào đây?
Được, ông cụ còn có tâm trạng đùa giỡn, còn muốn thử hắn, đừng nói, Hạ Tưởng bây giờ thật không có cách nào:
– Cháu có thể làm gì được? Chỉ có thể ngồi đợi. Chứ không thể ngăn chặn được Diệp Thiên Nam, không để anh ta từ chức, càng không thể tỏ rõ thái độ với Trung ương, không muốn đảm nhiệm chức Phó bí thư Tỉnh ủy, cháu vờ không biết là được rồi, dù sao đi nữa sự việc phải qua hai cửa lớn.
– Cháu nói xem xem, đơn từ chức của Diệp Thiên Nam có thể nhận được phê chuẩn không?
Ông cụ Ngô dường như muốn Hạ Tưởng không thể không nói ra một đáp án rõ ràng vậy.
– …
Câu hỏi khó này thật sự vô cùng thử thách trí tuệ chính trị của một người, với cấp bậc hiện tại của Hạ Tưởng, tuy quan hệ với Tổng bí thư gần gũi hơn một bước so với trước kia, nhưng vẫn còn xa chưa đến bước có thể trực tiếp nói chuyện. Cho dù có thể nói chuyện trực tiếp, lại không thể hỏi thẳng Tổng bí thư xem xét như thế nào về việc Diệp Thiên Nam chủ động đề xuất từ chức.
Thái độ của Tổng bí thư tuy rằng không thể một lời mà quyết định được Diệp Thiên Nam đi hay ở, nhưng cũng chiếm tỉ lệ không nhỏ.
Nhưng vì Diệp Thiên Nam là người thuộc hàng ngũ của Thủ tướng, bởi vậy, quyền quyết định lớn nhất vẫn ở tay Thủ tướng, là đi hay là ở, Tổng bí thư cũng vậy, Chủ tịch Quốc hội cũng thế, về cơ bản đều công nhận ý kiến của Thủ tướng.
Mà cách suy xét vấn đề và phong cách quan niệm của Thủ tướng, lại là sự thay đổi mà Hạ Tưởng khó nắm bắt nhất, bởi vậy, câu hỏi khó của ông cụ Ngô thật sự là làm khó Hạ Tưởng.
Nhưng bất luận Hạ Tưởng cho rằng hắn không hiểu Thủ tướng được bao nhiêu, nhưng phân tích từ sự bảo vệ và lòng yêu thương của Thủ tướng đối với Diệp Thiên Nam, Thủ tướng sẽ không đồng ý ngay cho Diệp Thiên Nam từ chức.
Lại sẽ không trực tiếp phủ quyết, bởi vì gần như có thể khẳng định một điểm là, trước khi đệ trình đơn từ chức, Diệp Thiên Nam có lẽ đã báo cho Thủ tướng biết rồi. Việc lớn như vậy nếu Diệp Thiên Nam tự làm một mình, y không phải là không có biểu hiện của trí tuệ chính trị, mà là ngốc nghếch.
Hạ Tưởng không hề biết Thủ tướng sẽ phối hợp với Diệp Thiên Nam như thế nào để diễn tiếp vở bi kịch khốn khổ cũng được mà vở kịch đau buồn cũng được này. Nhưng có một điểm có thể chắc chắn, bất luận Trung ương đồng ý hay không đồng ý, chắc chắn sẽ không nhanh chóng trả lời.
– Phỏng chừng phải kéo dài cái đã, sau đó bác bỏ, sau đó Diệp Thiên Nam lại xin từ chức, sau đó…thì không biết rồi.
Hạ Tưởng muốn đùa giỡn, hắn bây giờ biết chuyện này sở dĩ kinh động ông cụ Ngô, là bởi vì sự việc chẳng những thay đổi phức tạp, hơn nữa còn rất thú vị.
– Ông ạ, cháu đang muốn thỉnh giáo ông, bước tiếp theo nên làm thế nào?
Ông cụ Ngô cười ha ha:
– Đừng chơi láu cá, đừng muốn nhàn hạ, tự mình suy nghĩ làm thế nào. Ta chỉ nhắc nhở cháu một điều, đảm nhiệm chức Phó bí thư ở tỉnh Tương, không phù hợp kế sách lâu dài. Được rồi, ta phải đi chơi với Liên Hạ rồi.
Ông cụ cũng đủ xỏ lá, lấy Liên Hạ ra làm cớ, chỉ quan tâm chuyện ra đề, không để ý chuyện giải đáp.
Liên Hạ và Hạ Đông đều dần dần trưởng thành rồi, vốn dĩ theo suy nghĩ của Hạ Tưởng, có ý để Liên Hạ và Hạ Đông cùng lớn lên, cùng đi học, nhưng sau đó dưới sự cố ý sắp xếp của ông cụ Ngô, đã tách hai đứa ra.
Ngoại trừ việc ông cụ muốn thêm chút thời gian ở cùng Liên Hạ, Hạ Tưởng cũng rõ một điều, ông cụ Ngô muốn ra sức bồi dưỡng Liên Hạ trở thành lực lượng đời thứ tư của nhà họ Ngô, thậm chí là…người nối nghiệp.
Hạ Tưởng lúc đầu còn có tâm lý bài xích, cho rằng không nên để ông cụ Ngô trù tính con đường đời cho Liên Hạ, nên để Liên Hạ và Hạ Đông tự lựa chọn cuộc sống mà mình mong muốn. Nhưng sau đó hắn phát hiện, cùng với sự lớn lên của tuổi tác, tính cách của Liên Hạ và Hạ Đông thể hiện ra rõ sự khác nhau, Hạ Đông rất có nhân duyên, rất biết cùng các bạn nhỏ kết thành một khối, dường như đi đến đâu cũng là trung tâm của đám đông.
Nếu không phải quan hệ giữa thằng bé và cháu gái của Tổng bí thư không phải loại thường, thì làm sao ngay cả Tổng bí thư cũng rất thích thằng bé?
Liên Hạ thì khác, so với Hạ Đông thích nói thích cười, thì cậu bé thường trầm mặc ít nói hơn một chút, thường một mình đi lại, nhưng có một điều, các bạn nhỏ đều rất nghe lời của nó. Nhưng khác với Hạ Đông rất được mọi người hoan nghênh là, các bạn nhỏ cũng rất thích Liên Hạ, nhưng càng phục tùng hơn, mà không phải là hoà mình thành một khối.
Liên Hạ tuổi còn nhỏ xíu đã biểu hiện ra tố chất lãnh tụ, chả trách ông cụ Ngô muốn ra sức bồi dưỡng nó trở thành lực lượng đời thứ tư của nhà họ Ngô, bởi vì Liên Hạ họ Ngô.
Ngay đến Tào Thù Lê cũng từng nói riêng rằng, tính cách của Hạ Đông sau này nói không chừng sẽ trở thành người thành công, còn Liên Hạ càng phù hợp với chính trị. Nếu cô bé Lê chỉ nói đơn giản như vậy thì không nói, Hạ Tưởng nhiều nhất chỉ cười trừ, bởi vì tuy nói có câu nhìn ba tuổi đoán được khi lớn, nhìn bảy tuổi đoán được khi già, nhưng con đường nhân sinh sau này rất nhiều biến hóa, ai cũng không dám đưa ra kết luận với đứa bé bây giờ mới mấy tuổi.
Nhưng cô bé Lê sau đó lại nói, Hạ Đông rõ ràng là một phiên bản của Hạ Tưởng, có tí tuổi đầu đã có rất nhiều bạn gái cùng lớp thích rồi, lớn lên khỏi phải nói đây? Giống như Hạ Tưởng, sau này cũng là một tên đa tình.
Hạ Tưởng rất không phục phản bác lại, bảo hắn đối nhân xử thế ngay thẳng, không gần nữ sắc, chưa từng làm bậy, thấy con gái là đỏ mặt, từ trước đến nay đều là phía chịu hại, còn có một hai người con gái có ý với hắn, cũng không liên quan đến hình tượng quang minh chính đại của hắn, bởi vì trên đời tất nhiên là có si tình, cái hận này không liên quan đến trăng với gió.
Một loạt lời nói chính nghĩa nói ra, làm Tào Thù Lê cười ngặt nghẽo.
Cười thì cười, nhưng Hạ Tưởng cũng hiểu, phán đoán của Tào Thù Lê đối với Hạ Đông và Liên Hạ, cơ bản cũng hợp với suy nghĩ của hắn. Nhưng hắn vẫn tự nhắc nhở mình, để Hạ Đông và Liên Hạ tự lựa chọn con đường đời cho chính mình, bất luận chúng muốn làm ngành nghề gì, là chính trị, là kinh doanh, hoặc muốn nghiên cứu học vấn, hoàn toàn do sở thích hứng thú của chúng.
Chỉ có một điều, phải đi con đường đúng đắn.
Đối với Tiếu Hạ và Mai Đình – tuy hắn không quan tâm nhiều đến hai đứa con gái, hoàn toàn không phải hắn trọng nam khinh nữ, thật sự là thiếu thuật phân thân, chăm sóc không xuể – hắn cũng sẽ không can thiệp đến con đường nhân sinh của chúng. Chỉ có một yêu cầu, không được đặt chân vào giới giải trí.
Trong xương cốt Hạ Tưởng vẫn là một người đàn ông truyền thống, hắn không muốn gia đình mình dính líu đến giới giải trí đầy thị phi. Trong giới giải trí ngoài danh lợi ra, hầu như là chẳng có gì cả, không phải là tầng lớp cao mà con người theo đuổi.
Ngay trước khi sự việc từ chức của Diệp Thiên Nam còn chưa lên men, do quân khu tỉnh Tương buôn lậu dầu mỏ gây ra truy sát, do sự hỗn loạn của việc truy sát gây ra xáo động, do xáo động dẫn đến điều chỉnh trong cấp cao của quân đội, tiến vào giai đoạn hai của đấu sức.
Tô Trị Kiều mới đến quân khu Dương Thành không bao lâu đã bị bắt, điều này đã gây ra phản ứng dây chuyền, quân khu Dương Thành lại có mấy nhân vật cỡ quan trọng xuống ngựa, sau đó nhanh chóng bị người tiếp nhận thay thế, hoàn thành đợt thay thế mới.
Sau đó, quân khu Dương Thành hoàn thành điều chỉnh, qua quân khu Dương Thành báo lên và được phê chuẩn của quân ủy, quân khu tỉnh Tương lại có tổ chức nhân sự trong phạm vi nhỏ. Phạm vi tuy nhỏ, nhưng người sáng mắt chỉ liếc mắt là nhìn ra manh mối, uy quyền của Trương Hiểu được tăng mạnh thêm một bước.
Quân khu tỉnh Sở theo sát sau đó, rập khuôn theo quân khu tỉnh Tương, sau khi tẩy trừ hơn mười mấy quan quân cả binh lẫn lính truy sát Hạ Tưởng, lại có mấy vị quan trong quân đội biết được nội tình liền bị đẩy quân đến những nơi gian khổ, hơn nữa cấp cao nhất của quân khu tỉnh Sở cũng tiến hành điều chỉnh nhỏ, phạm vi tuy không lớn bằng quân khu Dương Thành và quân khu tỉnh Tương, nhưng rõ ràng là lực lượng một phe chiếm thế thượng phong, thế lực một phe khác chịu đè nén.
Mà tư lệnh quân khu tỉnh Dự trực tiếp bị thay thế, điều đến quân khu thành phố Lỗ để đó không dùng, giống hệt như điều động của Tô Trị Kiều lúc đó. Nhưng y vẫn xem như còn may mắn, sau khi đến quân khu thành phố Lỗ không lâu, liền lấy lí do đau bệnh về hưu trước, mới thoát khỏi kết cục bị người khác đánh rớt xuống nước như chó.
Điều thu hút người khác chú ý là điều chỉnh của quân khu thành phố Lỗ, cũng là cục diện khiến Hạ Tưởng chú ý nhất. Bởi vì quân khu thành phố Lỗ là phạm vi thế lực của Tổng bí thư, điều chỉnh như thế nào, đấu sức như thế nào, đều có ý nghĩa là thu hoạch của Tổng bí thư trong ván này và niềm tin của lực lượng trong quân.
Chỉ có điều…sau điều chỉnh của quân khu tỉnh Dự, tiếp đó chính là rối loạn của quân khu tỉnh Yến – là phạm vi thế lực truyền thống của Lão Cổ. Quân khu tỉnh Yến gần như điều chỉnh trên một nửa lực lượng, một bộ phận trung tầng bị điều về quân khu Thủ đô, sau đó bộ phận quân khu Thủ đô sẽ trực tiếp tiếp nhận đại đa số công việc ở quân khu tỉnh Yến. Cũng như nói rằng, lão Cổ từ nắm giữ hơn một nửa quân khu tỉnh Yến như trước đây, đến bây giờ gần như đã nắm giữ hơn hai phần ba.
Hơn nữa, đến Học viện lục quân thành phố Yến có tên gọi trường quân sự Tây Điểm của Trung Quốc, cũng bị lão Cổ nắm lấy!
Là Học viện lục quân bồi dưỡng lực lượng cấp cao chuẩn bị chiến đấu cho quân đội trong nước, là cái nôi của tướng lĩnh trung cao cấp quân đội sau này, ai tiếp quản, là đồng nghĩa với việc mở ra cánh cửa lớn sau này không ngừng bồi dưỡng thế lực của bản thân trong quân.
Hạ Tưởng biết, hành động này, một mình lão Cổ tuyệt đối không thể nuốt một miệng, đằng sau chắc chắn có sự ra tay của nhà họ Ngô, thậm chí có sự đồng ý ngầm của Tổng bí thư hay không, không thể biết được.
Việc điều chỉnh của quân khu thành phố Lỗ tạm thời gác lại, không biết đang chờ đợi một thời cơ gì…
Điều không thể thiếu nhất trên quan trường chính là nhân tài, chính là người thay thế, nói một câu khó nghe, nếu lật đổ hết nhân vật số một số hai của các thành phố trong cả nước, không quá ba ngày, sẽ có lực lượng hậu bị thay thế toàn bộ, sẽ không xuất hiện sự khó xử kiểu có chỗ mà thiếu người thay thế.
Xa ai thì Trái đất cũng xoay như vậy, quan trường thiếu ai cũng đều có thể hoạt động vững vàng có trình tự. Bởi vậy, sau khi sự việc Diệp Thiên Nam từ chức gây ồn ào huyên náo lúc đầu, tỉnh Tương liền rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, người nào chức nấy, mạnh ai nấy làm, đương nhiên, còn rất nhiều biến động khéo léo âm thầm, không để ai biết.
Rất nhiều người đều dán mắt vào ngai vàng Phó bí thư Tỉnh ủy sau khi Diệp Thiên Nam đi, suy cho cùng ngai vàng Phó bí thư Tỉnh ủy chạm vào bỏng tay, mà có tư cách làm người thay thế, riêng ở tỉnh Tương đã có nhiều người.
Không khí chính trị tỉnh Tương, trước khi việc rời đi của Diệp Thiên Nam còn chưa quyết định, lại có chiều hướng mới, bởi vì Diệp Thiên Nam lại ra tay rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/12/2017 12:36 (GMT+7) |