Trịnh Thịnh cuối cùng trịnh trọng tuyên bố, thông qua sự đề cử của ban Tổ chức cán bộ, hội nghị thường vụ biểu quyết thông qua bổ nhiệm đồng chí Mai Hiểu Lâm trở phó Bí thư Thành ủy thành phố Tương Giang, cũng đề nghị Hội đồng nhân dân thành phố Tương Giang đề cử đồng chí Mai Hiểu Lâm lên chức Thị trưởng.
Đến đây, lực lượng các bên của tỉnh Tương đại duyệt binh, các nhân vật đều thể hiện ra lợi ích của bản thân mình. Tất cả đều bị Hạ Tưởng nhìn thấy, có sự bất ngờ, có niềm vui và cũng có nỗi lo âu.
Bất ngờ chính là thái độ Dương Hằng Dịch lại có ý vị sâu xa, người khác có thể sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng Hạ Tưởng thì khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện hoang đường giữa hắn và Dương Diêu Nhi. Chẳng lẽ lại là Dương Diêu Nhi bày mưu đặt kế để Dương Hằng Dịch cất nhắc hắn ở trên hội nghị thường vụ, bởi vì sợ hắn tung ra ảnh khỏa thân của cô ta?
Nếu thực là như vậy, cũng khiến cho Hạ Tưởng xấu hổ vô cùng. Hắn không có thói quen thưởng thức và giữ ảnh khỏa thân, càng không muốn tự hạ thân phận của mình xuống đi lấy ảnh khỏa thân để uy hiếp người khác.
Lúc đó chụp ảnh chỉ là có mục đích đùa Dương Diêu Nhi mà thôi, cũng là chuẩn bị cho việc trốn chạy.
Niềm vui bất ngờ chính là Trương Hiểu lại bất ngờ đem đến cho hắn cảm giác choáng như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy. Tuy nhiên lập tức tỉnh táo lại nhớ đến điều gì đó, thì lại thầm cười lắc đầu, nhiều bạn thì đường dễ đi, câu nói này thực chẳng sai.
Nhưng ngoại trừ sự bất ngờ và niềm vui ra thì nỗi lo càng nhiều hơn.
Mai Hiểu Lâm được thông qua bổ nhiệm. Hạ Tưởng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ Mai Hiểu Lâm một đoạn đường. Nhưng từ đó có thể thấy rõ được sau khi so sánh thế cục và lực lượng của tỉnh Tương, thì càng khiến cho hắn trong lòng bất an.
Lực lượng của hệ Diệp Thiên Nam quả thật là khổng lồ. Tuy nhiên không đến mức không khống chế được. Nhưng sau khi liên kết với Phó Tiên Phong thì cũng có được thực lực bức cung. Uy quyền của Bí thư tỉnh ủy Trịnh Thịnh không thể nói là nguy cơ nguy ngập, cũng chịu sự khiêu chiến chính diện và trực tiếp.
Mà thắng lợi ở hội nghị thường vụ lần này là một lần thắng hiểm. Nói cách khác quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy Trịnh Thịnh cũng không có áp chế được một số người thỏa hiệp với ông ta. Mà ngược lại nếu như không phải là hắn đột nhiên xuất chiêu thì thế cục hôm nay nói không chừng sẽ có kết quả là thất bại thảm hại.
Phó Tiên Phong không thể so với người khác. Ông ta có thế lực gia tộc hùng hậu chống đỡ, lại có sự liên hợp với Diệp Thiên Nam cầm đầu thế lực địa phương. Ông ta liền dám trực tiếp đưa ra sự uy hiếp. Thậm chí không tiếc việc bác bỏ thể diện của nhà họ Mai.
Phó Tiên Phong là điển hình của khách đầu cơ chính trị. Hạ Tưởng quả thật là rất hiểu về anh ta. Vì thế nên đối với việc thể diện của Mai Thái Bình mà Phó Tiên Phong cũng không quan tâm lần này, hiển nhiên là với Diệp Thiên Nam đã đạt đến một nhận thức chung rộng lớn.
Cũng gián tiếp chứng minh một điều, Phó Tiên Phong muốn gây nên làn sóng sức ép ở tỉnh Tương.
Nếu nói trước kia Phó Tiên Phong còn ít nhiều nể mặt hắn vài phần, sẽ ở vấn đề cầu đường tỉnh Tương, phối hợp thỏa đáng với hắn. Sau hội nghị thường vụ, Hạ Tưởng nhận rõ tình thế, giữa hắn và Phó Tiên Phong hoàn toàn là mỗi người đi một ngả.
Cầu đường tỉnh Tương từ nay về sau sẽ là chiến trường đầu tiên giữa hắn và Phó Tiên Phong.
Điều càng quan trọng hơn là ở hội nghị thường vụ nói ra vấn đề của Tất Bằng trước mọi người mới dẫn đến mối liên kết bị sụp đổ giữa Diệp Thiên Nam và Phó Tiên Phong. Tuy nhiên sự việc không chỉ là nêu ra mà thôi, mà cần có biện pháp về sau.
Đương nhiên, Hạ Tưởng cũng không phải cố ý làm mê hoặc. Chắc chắn là có sự chuẩn bị về sau, không thể nói năng tùy tiện được, nhất là ở một trường hợp trọng yếu như hội nghị thường vụ.
Hội nghị thường vụ hôm nay nói trong thời gian ngắn thì đã đặt xong mối liên hợp giữa Hạ Tưởng và Trịnh Thịnh, Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam. Thế cục chia đôi thiên hạ. Về lâu dài mà nói thì là “xoay quanh cuộc đấu tranh của cầu đường tỉnh Tương”, cùng với cuộc đọ sức với uy lực của Trịnh Thịnh và sự đọ sức tranh quyền của Phó Tiên Phong. Tỉnh Tương sẽ một lần nữa rơi vào một quá trình lâu dài và rối rắm của cuộc thanh trừ và ly hợp.
Từ nay về sau, tỉnh Tương chính thức đi vào thời kỳ giằng co của hai thế lực mạnh.
Cũng là từ hội nghị thường vụ này bắt đầu, Hạ Tưởng đã xác định quyền phát ngôn trên hội nghị thường vụ, trở thành một sự quật khởi của một lực lượng khác, nhìn thấy manh mối đầu tiên.
Sau khi tan họp, các ủy viên thường vụ túm năm tụm ba rời đi. Hạ Tưởng nói mấy câu với Lương Hạ Ninh, đứng dậy bước đi, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Trương Hiểu vẻ mặt tươi cười đứng ngay đằng sau.
– Chủ nhiệm Hạ, tối nay có thời gian không? Tôi mời anh một chén.
Trương Hiểu vừa rất nho nhã nhưng cũng có sự ngay thẳng của quân nhân.
– Tối nay…
Hạ Tưởng cũng có ấn tượng không tồi lắm với Trương Hiểu, chỉ nói nhỏ một câu đáp lại:
– Được, không vấn đề. Anh chọn thời gian và địa điểm đi. Tôi chắc chắn sẽ không đến muộn đâu.
– Được, rất thẳng thắn.
Trương Hiểu cười ha hả. Lúc này trong hội trường cơ bản mọi người đã đi về hết, nên anh ta nói chuyện cũng bớt e dè.
– Tướng quân Hứa không ngớt khen anh trước mặt tôi, nói anh là một người rất đáng làm bạn. Quả nhiên không sai.
Hạ Tưởng cũng cười thật sự vui vẻ:
– Lâu lắm rồi không liên hệ với Quan Hoa. Anh ta dạo này vẫn tốt chứ?
– Vẫn tốt, vẫn tốt.
Trương Hiểu lại bắt tay Hạ Tưởng, xác định rõ thời gian và địa điểm mời cơm rồi xoay người bước đi.
Nếu như là ủy viên thường vụ khác thì khi nói chuyện với Hạ Tưởng chắc chắn cần chú ý phù hợp, phải e dè thân phận của mình. Đừng thấy Trương Hiểu cũng là ủy viên thường vụ tỉnh ủy, nhưng về cơ bản thì ủy viên thường vụ quân đội không có hứng thú lắm với sự việc địa phương, cũng có rất ít quyền phát ngôn, chuyện phải hùa theo thì rất nhiều, nhưng hùa theo ai thì phải xem ai hấp dẫn hơn và quyền lực hơn.
Ít nhất thì Hạ Tưởng hiện tại ở hội nghị thường vụ, đã có một đồng minh không mật thiết lắm là Lương Hạ Ninh. Hiện tại lại có thêm một Trương Hiểu, hy vọng sẽ có mối liên hệ mật thiết. Hạ Tưởng ở tỉnh Tương cũng dần dần củng cố được địa vị.
Hội nghị thường vụ kết thúc rồi nhưng có một cuộc đọ sức vừa mới bắt đầu. Sau khi các ủy viên thường vụ quay trở về văn phòng thì hoặc là gọi điện thoại, hoặc là nói chuyện trong phòng về vấn đề bất ngờ trong hội nghị thường vụ hôm nay và cái kết thúc ngoài dự đoán của nó, bàn luận với nhau về đối sách và nghiên cứu quyết định hướng đi về sau.
Nhưng thật ra hai người Diệp Thiên Nam và Phó Tiên Phong, ai cũng đều đóng chặt cửa nên cũng không biết là đang nói điện thoại mưu đồ bí mật hay là làm những chuyện khác.
Hạ Tưởng cũng sẽ gặp mấy người. Nhưng đều không phải là ủy viên thường vụ mà là người của Ủy ban Kỷ luật: Lâm Hoa Kiện, Lý Tòng Đông, Thương Giang, Đào Hà Giang, thậm chí cả Tiêu Ngũ cũng được hắn gọi đến văn phòng đợi công tác.
Sau đó, Hạ Tưởng lại mời dự họp hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật, bố trí các trọng điểm công tác tiếp theo. Nhưng ở hội nghị này thì không nhắc đến Tất Bằng, chỉ là nhấn mạnh tăng cường việc thẩm tra xử lý đối với vụ án của Trần Công Phương, Thẩm Hà Dương cần phải kết án trong thời gian sắp tới.
Buổi tối sau khi nâng cốc uống rượu với Trương Hiểu, Hạ Tưởng liền nhận được điện thoại của Mai Hiểu Lâm.
– Cảm ơn anh, anh thực sự là một người đàn ông có trách nhiệm.
Giọng nói của Mai Hiểu Lâm dịu dàng lại rất có hương vị. Lần này cô nói hoàn toàn không phải là với tư cách là phó Thị trưởng mà với tư cách là một người phụ nữ tình thâm.
– Đừng khách khí thế, khách khí quá thì sẽ thấy xa cách.
Hạ Tưởng cười ha hả, tâm trạng của hắn khá tốt. Hắn ta nói chuyện khá ăn ý với Trương hiểu, lại thêm chuyện của Mai Hiểu Lâm được giải quyết trọn vẹn, nên không tránh khỏi vui quá uống vài chén.
Trương Hiểu không phải là người mà một mình lão Cổ đề bạt lên. Mối quan hệ giữa anh ta và Quan Hoa rất tốt. Hạ Tưởng từ đó có thêm chiếc cầu nối với Trương Hiểu. Hơn nữa cách đối nhân xử thế của hắn qua lời khen của Quan Hoa thì cũng khiến anh ta vô cùng khâm phục Hạ Tưởng. Điều này khiến cho việc gặp gỡ giữa anh ta và Hạ Tưởng có được thành công lớn.
Đối với Mai Hiểu Lâm, Hạ Tưởng vẫn là không muốn nhắc đến chuyện tình cảm, chỉ là bạn bè bình thường là được rồi. Lại thêm có chung lợi ích, giúp đỡ lẫn nhau thì cũng yên tâm thoải mái.
Mai Hiểu Lâm lại không nghĩ giống như Hạ Tưởng. Cô chần chừ một chút rồi cẩn thận hỏi một câu:
– Bây giờ anh sang đây có tiện không? Tôi có món quà muốn tặng anh.
– Hơi muộn rồi,
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối rồi.
– Ở Tương Giang, mười giờ tối là bắt đầu cuộc sống về đêm
Mai Hiểu Lâm đến phía Nam đã lâu, nên cũng thích ứng với cuộc sống về đêm phồn hoa ở phía Nam.
Hạ Tưởng không muốn mạnh mẽ cự tuyệt Mai Hiểu Lâm liền hỏi địa điểm và lái xe qua.
Địa điểm Mai Hiểu Lâm hẹn gặp Hạ Tưởng vẫn là Vườn Mai.
Vườn Mai vốn là một nhà hàng tư, thực ra là một trang viên đa công năng, vừa là nơi ăn cơm uống trà, vừa là nơi nghỉ ngơi tắm rửa.
Vừa là đầu hạ nên chưa đến đêm thì gió đã thổi rất mát. Sau khi Hạ Tưởng đến Vườn Mai thì cùng Mai Hiểu Lâm đến một sân vườn, gió lạnh thổi phơ phất. Ngồi trong sân đó uống trà cũng là một chuyện thật vui.
Mai Hiểu Lâm có chuyện vui nên tâm trạng vui vẻ, trang điểm nhẹ, mặc một chiếc quần bò tầm thường chắc chắn không dám mặc, để lộ ra nét mê hồn thành thục nhất của người phụ nữ thùy mị thướt tha.
Nghĩ lại cũng đúng, Mai Hiểu Lâm mới 36 tuổi, không nhiều bao hơn tuổi so với những cô gái vẫn ăn mặc thuần túy như trên tivi. Hơn nữa do cô biết cách chăm sóc bảo dưỡng nên nhìn ra chỉ cảm giác như ba mươi tuổi mà thôi.
Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng nhìn ra hôm nay Mai Hiểu Lâm tâm trạng hơi bất an. Tuy rằng cười nói vui vẻ đấy nhưng hiển nhiên là có tâm sự khác.
Uống một ngụm trà, nói chuyện rồi nhìn thấy trời đã về khuya, Hạ Tưởng liền trấn an cô vài câu, bảo cô đừng có nghĩ nhiều, người chủ trương cố gắng giúp cô chủ quản thành phố Tương Giang là Trịnh Thịnh chứ không phải là hắn.
Nói được một nửa, Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên đứng lên, lập tức liền sà vào lòng Hạ Tưởng.
– Đừng nói mấy câu vô ích này nữa. Tôi chỉ hỏi anh một câu, với tôi, anh không có chút ý gì sao?
Cơ thể Mai Hiểu Lâm toát ra mùi thành thục của phụ nữ. Và vì do xúc động nên cổ ửng đỏ khiến cho Hạ Tưởng có chút men say khó tránh khỏi say tình.
– Tôi hỏi anh câu cuối cùng, nếu như anh không có chút tình cảm gì với tôi, thì tôi sẽ quyết tâm, từ nay về sau không quấn lấy anh nữa.
Hạ Tưởng không muốn làm tổn thương một người phụ nữ đợi chờ tình yêu. Nhưng hắn cũng không thể lựa gạt chính con tim của mình. Giữa hắn và Mai Hiểu Lâm hoặc có lẽ là không đủ duyên phận, hoặc có lẽ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Dù sao thì cũng thiếu đi chút lửa.
Nên trả lời cô như thế nào đây? Hắn có thể ung dung đối mặt với Phó Tiên Phong. Nhưng trước mặt một phụ nữ với tình cảm như thế thì lại cảm thấy khó xử.
Cũng may tiếng chuông điện thoại vang lên, là của Nghiêm Tiểu Thì, đã giúp hắn giải vây.
– Đường Gia Thiếu đang chuẩn bị trong đêm thoát khỏi tỉnh Tương. Hạ Tưởng, anh nhất định phải bắt hắn lại.
Âm thanh giọng nói của Nghiêm Tiểu Thì rất gấp rút.
Muốn chạy trốn? Không dễ dàng vậy đâu! Tuy nhiên cũng minh chứng một điều, đối phương đã hoảng loạn rồi, chuẩn bị thí xe giữ tướng.
Đường Gia Thiếu không thể chạy được. Gã ta mà chạy rồi thì trò chơi cũng không còn hay.
Đồng thời cũng khiến Hạ Tưởng càng nhìn nhận rõ được thế cục. Ở bên trong Ủy ban Kỷ luật, hắn vẫn chưa để lộ ra chứng cứ để nắm lấy Đường Gia Thiếu, đang chuẩn bị tiến hành biện pháp cưỡng chế đối với Đường Gia Thiếu, thì lại thêm chuyện Đường Gia Thiếu vì nghe được thông tin nên tháo chạy. Có thể thấy bên trong Ủy ban Kỷ luật vẫn là rất cần kỷ luật nghiêm khắc, thắt chặt quyền, nếu không thì ý đồ của hắn khó mà thực hiện một cách toàn diện được.
Hạ Tưởng hiện tại vẫn chưa biết Đường Gia Thiếu có ý đồ bỏ trốn, không chỉ là bên trong Ủy ban Kỷ luật có người để lộ tin hay là vì có chuyện khác xảy ra!
Cũng một phần nữa là vì một chuyện không ngờ xảy ra mới khiến cho tiến trình thanh trừ của tỉnh Tương đột ngột đẩy nhanh, cũng đã làm loạn cả sự bố trí của Hạ Tưởng, đem đến tiến triển không thể biết trước được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/12/2017 11:36 (GMT+7) |