Còn đối với việc của Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, trước khi Tỉnh ủy điều tra, nhất định sẽ trưng cầu ý kiến của Thành ủy Tần Đường, ý kiến của hắn và Chương Quốc Vĩ sẽ có tính quyết định cuối cùng cho sự việc này, có giá trị tham khảo rất lớn.
Quả nhiên, Chương Quốc Vĩ ngay lập tức tức giận nói một cách bất bình:
– Bí thư Hạ, chuyện của anh để sau hẵng nói, đồng chí Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ…đã thật không ra gì rồi. Hiện nay có rất nhiều công ty đều cấm việc nhân viên trong công ty yêu nhau, huống hồ là cơ quan Thành ủy? Ảnh hưởng rất lớn, tôi có ý kiến là để đồng chí Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ tạm đình chỉ công tác, tiếp nhận điều tra.
Được thôi, Chương Quốc Vĩ quả thật trước ủng hộ sau áp chế, ngoài mặt lúc đầu nâng hắn lên một chút, sau đó lại châm biếm tồi tệ Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ. Không thể không thừa nhận một điểm là, đấu tranh chỉ trị nếu sĩ diện hóa, thì mâu thuẫn sẽ càng gay gắt.
Hạ Tưởng không nói gì, chỉ nhìn Chương Quốc Vĩ một cách đầy thâm ý.
Lúc mới đầu, Chương Quốc Vĩ dường như có chút chắc chắn, nhưng dưới ánh mặt ôn hòa, thản nhiên nhưng có vẻ không tin của Hạ Tưởng, y dần dần thoái lui, cuối cùng vẫn không tình nguyện mà thu hồi lại ánh mắt đó.
Chương Quốc Vĩ trong lòng rất thất vọng, vẫn là vầng hào quang của người có quyền lực, y đành phải tự an ủi bản thân, thực ra y thôi không nhìn nữa không phải vì sợ Hạ Tưởng, mà là thể hiện sự tôn trọng đối với Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng dùng ánh mắt để đánh bại Chương Quốc Vĩ, thực ra cũng là một loại chiến thuật tâm lý, mặc dù hắn biết, bước tiếp theo, không những gay cấn mà còn vô cùng khó khăn, thậm chí còn có khả năng sẽ thất bại.
Bởi vì chuyện của Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ là có vấn đề!
Tình cảm giữa Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ phát triển đến đâu
Hạ Tưởng cũng không rõ, nhưng hắn biết, giữa hai người nhất định có chuyện. Những động tác nhỏ và ánh mắt qua lại giữa Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ không qua nổi tầm mắt của hắn, bởi vì hai người đó cũng không ở với người nhà, hơn nữa trước kia cũng từng có thời gian qua lại, bây giờ tình cũ không rủ cũng tới, nhất định sẽ không kiềm chế được.
Hắn cũng đã từng kín đáo nhắc nhở Lương Thu Duệ, đừng vì chuyện nhỏ mà đánh mất chuyện lớn, Lương Thu Duệ còn nói rất hay ho, nhưng vừa quay người lại chứng nào tật nấy.
Cũng không phải nói sức hấp dẫn của Nam Hân Vũ quả thực đã làm điêu đứng bao nhiêu người, mà là Lương Thu Duệ vẫn rất mê muội không thể thoát ra được. Hạ Tưởng cũng không có cách nào khác với anh ta, hắn là cấp trên, cấp trên không thể quan tâm cả chuyện đời tư cá nhân của cấp dưới được. Lương Thu Duệ cũng không phải Tiêu Ngũ, chuyện riêng của Tiêu Ngũ, Hạ Tưởng cũng không cần e dè mà trực tiếp xử lý, Lương Thu Duệ dù sao cũng đường đường là Trưởng ban thư kí Thành ủy, hơn nữa quan hệ giữa hắn và y, hoàn toàn không thể coi là thân thiết và ăn ý được.
Cho dù năm đó Từ Tử Kỳ và Vương Lệ Hà đã thân thiết với nhau quá mức, Hạ Tưởng cũng không nói gì, làm lãnh đạo, nếu suy nghĩ quá vụn vặt cũng sẽ không thể nhìn nhận được đại cục.
Chỉ là không ngờ, Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ đã quá bất cẩn, để cho người khác nắm được điểm yếu của mình.
Rõ ràng là nhằm vào Lương Thu Duệ, nhưng thực chất là nhằm vào hắn, dù sao Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ là hai Ủy viên thường vụ sớm có ý dựa vào hắn nhất khi hắn mới đến Tần Đường. Nếu cả hai người đều bị ngã ngựa, sẽ là một đòn đả kích lớn đối với uy tín cá nhân của hắn, đối với quyền lực của hắn ở Tần Đường.
Đồng thời, một phần do bản thân hắn cũng đang bị gièm pha trong tác phong sinh hoạt, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao có thể bảo vệ được Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ? Không thể không thừa nhận, Chương Quốc Vĩ cũng là một người từng trải trong chốn quan trường, việc lựa chọn thời cơ, cách ra tay nặng nhẹ và nắm chắc thời cuộc, tất cả đều rất hợp lí.
Hạ Tưởng bất giác nhìn Chương Quốc Vĩ một cái, thấy vẻ mặt y có vẻ rất oán hận, dường như là vô cùng đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn lấp lánh, lộ ra thực sự trong lòng ông ta đang mừng thầm, trong lòng không khỏi có chút xem thường.
Thật ra, sau khi hắn đến Tần Đường, tất cả mọi chuyện đều có dính đến Chương Quốc Vĩ, chỉ có điều Chương Quốc Vĩ không ra mặt, không lộ ra chút điểm yếu nào, kỳ thực chính y chính là đối thủ khó đối phó nhất mà hắn từng gặp.
Ngay cả hiện tại, hắn còn không nắm được bất kỳ vấn đề gì dù là về kinh tế hay tác phong sinh hoạt của Chương Quốc Vĩ, dường như Chương Quốc Vĩ trong sạch như một tờ giấy trắng vậy.
Đương nhiên, Chương Quốc Vĩ không thể là tờ giấy trắng được, đã là người trong quan trường, nếu là một tờ giấy trắng thì không thể ngồi được vào vị trí Thị trưởng, mà Chương Quốc Vĩ ở Tần Đường mười mấy năm nay không bị đánh đổ, nếu y mà là tờ giấy trắng, chắc cả nước phải cười mất.
Chương Quốc Vĩ đúng là một con cáo già lươn lẹo, bất kể là thủ đoạn chính diện hay phản diện đều hơn người khác, Hạ Tưởng không thể không âm thầm mà khâm phục đối thủ của mình.
Chương Quốc Vĩ càng hùng mạnh, càng không chê vào đâu được, lại càng kích thích ý chí của Hạ Tưởng, suốt quãng đường làm quan của hắn , dời núi lấp biển, trải qua vô số sóng gió, có sợ ai? Chỉ có san bằng những chỗ gập ghềnh mới có thể trở thành đường được, không thể tin rằng vừa mới thăng chức lên Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy đã bị Chương Quốc Vĩ lật đổ được.
Sắc mặt Hạ Tưởng biến đổi thất thường, rồi lại lấy lại vẻ thản nhiên nói:
– Quốc Vĩ, giữa Thu Duệ và Hân Vũ, chẳng qua là vì lí do công việc nên tình cảm có chút thân thiết hơn, có những lời đồn ra tán vào cũng có thể hiểu được, trước khi có kết luận chính thức, Thành ủy cũng không thể thừa nhận Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ có quan hệ nam nữ được.
Sắc mặt Chương Quốc Vĩ có chút thay đổi, nói một cách rất cứng rắn:
– Tôi vừa nhận được điện thoại của Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, Phó chủ nhiệm có chỉ thị muốn cho Ủy ban kỷ luật thành phố Tần Đường trước tiên phải tự điều tra Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, nếu đó là sự thật, thì báo cáo lên Ủy ban kỷ luật Tỉnh để tiếp tục thẩm tra.
Hạ Tưởng cuối cùng cũng cười một cách rất vui mừng, hắn cười vì cuối cùng Chương Quốc Vĩ cũng lộ rõ một phần bộ mặt thật, một khi Chương Quốc Vĩ khí thế bừng bừng như vậy, không định thần, điều đó chứng tỏ y đang rất nóng vội, tâm trí rối loạn, hơn nữa không thể chờ đợi được nữa.
Đầu tiên là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trung ương Thôi Hướng gọi điện thoại cho y, sau đó lại có Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh Phó Nghĩa Nhất cũng gọi điệc thoại cho y, cả Ủy ban kỷ luật Trung ương và Ủy ban kỷ luật tỉnh đều đã ra tay, trên thực tế chỉ là bới lông tìm vết, rung cây dọa khỉ mà thôi.
Về Ủy ban kỷ luật Trung ương thì Hạ Tưởng chưa nắm rõ, nhưng về nhân viên của ủy ban và hệ thống mạng lưới quan hệ phía tỉnh, hắn lại không nắm rõ bằng Chương Quốc Vĩ ư? Phó Nghĩa Nhất chẳng qua là một tên Phó chủ nhiệm quèn trong Ủy ban kỷ luật Tỉnh, cũng chẳng có quyền phát ngôn gì trong Ủy ban kỷ luật Tỉnh, Chương Quốc Vĩ cũng lấy ra để nói, chỉ có thể chứng minh mối quan hệ của y rất ít.
Hơn nữa nếu Ủy ban kỷ luật Trung ương và Ủy ban Kỷ luật Tỉnh thật sự muốn ra tay, làm sao mà không báo trước cho hắn, đường đường là Bí thư thành ủy, Ủy viên thường vụ tỉnh cơ chứ? Hơn nữa cũng không nói trước gì với Thị trưởng Thành phố, mà lại thông qua Bí thư Thành ủy!
Sắc mặt Hạ Tưởng có chút thay đổi, nói:
– Phó chủ nhiệm Phó gọi điện ư? Chủ nhiệm Trương vẫn chưa có thông báo gì đến tôi, đồng chí Nghĩa Nhất có chút nóng vội rồi.
Lời nói của Hạ Tưởng vẫn còn có chút nể tình, nhưng vẫn khiến cho sắc mặt của Chương Quốc Vĩ tái đi, đúng thế, Phó Nghĩa Nhất là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh, nhưng cũng không nên quên, Hạ Tưởng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nếu xét theo cấp bậc thì Phó Nghĩa Nhất còn phải báo cáo công tác lên Hạ Tưởng.
Vì vậy Hạ Tưởng gọi đích danh một người, lại trực tiếp nhắc đến Trương Kiềm, khiến Chương Quốc Vĩ kinh sợ, không khỏi có chút thất vọng.
Cũng đúng, quan hệ giữa Trương Kiềm và Hạ Tưởng, những người có chút đầu óc chính trị đều biết rất rõ, Trương Kiềm vốn là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Tây, có mối quan hệ rất tốt với Tào Vĩnh Quốc, vừa mới đến tỉnh Yến đã nhanh chóng kết thân với Hạ Tưởng rồi.
Tuy nhiên…Chương Quốc Vĩ âm thầm cười một cách lạnh lùng, Hạ Tưởng, anh chớ vội đắc ý, muốn bảo vệ Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, không dễ dàng như vậy đâu.
Ngồi thêm một lát rồi Chương Quốc Vĩ đứng dậy xin phép ra về, vốn dĩ y còn định nhắc đến việc điều chỉnh nhân sự, nhưng sau khi bị Hạ Tưởng gây áp lực, liền cảm thấy mất hứng, nên không nhắc tới việc đó nữa. Dù sao về điều chỉnh nhân sự y cũng không gấp gáp gì, người gấp gáp chính là Hạ Tưởng.
Sau khi Chương Quốc Vĩ đi rồi, Hạ Tưởng ngồi một mình thêm chút nữa, liền lấy kéo đi tỉa cây Hải đường – cũng không biết lúc nào, trong văn phòng làm việc của hắn nhất định phải có cây Hải Đường, chẳng lẽ là thói quen từ khi ở thành phố Lang?
Bỏ qua những chuyện lặt vặt, Hạ Tưởng cũng không chủ động gọi điện cho Trương Kiềm mà ngồi đợi điện thoại của Trương Kiềm gọi đến.
– Bí thư Hạ, tôi muốn thông báo tới anh một việc như sau, Ủy ban kỷ luật tỉnh đã mở một cuộc họp trao đổi ý kiến về vấn đề của Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, đã có những nhận định bước đầu, chuẩn bị cử đồng chí Phó Nghĩa Nhất đến Tần Đường để điều tra thực tế lấy chứng cứ.
Hạ Tưởng có chút sửng sốt, sự việc diễn biến nhanh hơn so với hắn tưởng tượng, liền nói:
– Chủ nhiệm Trương, tôi rất tôn trọng quyết định của Ủy ban kỷ luật Tỉnh, nhưng cũng mong các đồng chí xuất phát từ việc yêu quý cán bộ mà triển khai công việc, đồng chí Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, năng lực nghiệp vụ và công việc đều rất tốt.
Hạ Tưởng là Ủy viên thường vụ tỉnh, những câu nói trên cho dù là chức vụ Ủy viên thường vụ Tỉnh hay là Bí thư thành phố Tần Đường, đều rất đúng đắn, Trương Kiềm cũng hiểu ý Hạ Tưởng muốn bảo vệ cho Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ, nhưng không phải chuyện gì muốn làm cho lắng xuống cũng có thể lắng xuống được, liền nói một cách đầy hàm súc:
– Tôi cũng sẽ bảo đồng chí Phó Nghĩa Nhất dựa trên tinh thần yêu quý cán bộ để đi điều tra, nhưng chắc anh cũng rõ, bí thư Hạ, mọi chứng cứ quá xác thực, mọi chuyện trở nên vô cùng lôi thôi…
Đúng là lôi thôi rồi? Hạ Tưởng cúp máy, liền cho Từ Tử Kỳ đến thông báo Lương Thu Duệ đến gặp hắn một chuyến.
Lương Thu Duệ vẻ mặt tái nhợt đi, đến văn phòng của Hạ Tưởng, cúi đầu, tinh thần vô cùng tồi tệ, sau khi vào, không nói gì, cũng không ngồi xuống, chỉ nhìn thôi cũng hiểu mọi chuyện trở nên rất phức tạp rồi.
Hạ Tưởng hơi giận, nếu sớm nghe theo lời khuyên bảo của hắn, liệu có ngày hôm nay không? Nhưng việc đã xảy ra rồi thì lời nói của Gia Cát Lượng cũng vô dụng, liền hỏi thẳng vào vấn đề:
– Bị nắm được nhược điểm gì?
Lương Thu Duệ không dám nhìn Hạ Tưởng, chỉ nhìn xuống chân mình, nói:
– Bị người ta chụp ảnh trộm…
Còn không nói hết câu, Hạ Tưởng rất giận Lương Thu Duệ ở điểm gặp chuyện gì cũng không dám thẳng thắn, nổi giận nói:
– Ảnh như thế nào? Nói hết một lần anh mệt lắm à?
Lương Thu Duệ sợ tới mức run cầm cập, không ngờ được rằng Bí thư Hạ cũng có lúc nổi giận như vậy, nhưng gã cũng hiểu vì Bí thư Hạ rất trọng dụng y, liền nói tiếp:
– Cùng ăn cơm, ôm nhau, cùng đi vào khách sạn với nhau…
Hạ Tưởng “bộp” một tiếng rồi quăng mạnh tờ báo trong tay xuống bàn,
– Thu Duệ, anh làm rất tốt!
Lương Thu Duệ như bừng tỉnh:
– Bí thư Hạ, tôi sai rồi, lúc đó tôi như bị ma xui quỷ khiến, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Tôi chỉ mong anh giúp một chuyện, tôi chấp nhận điều tra, tất cả để tôi chịu, chỉ hi sinh mình tôi thôi, xin anh hãy bảo vệ Hân Vũ, nhất định anh phải giúp tôi!
Một câu nói đã làm cho Hạ Tưởng nguôi giận, cũng còn được, coi như là đáng mặt nam nhân.
Hạ Tưởng lại chậm rãi trở lại ghế ngồi, bỗng nhiên mỉm cười:
– Muốn lợi dụng mối quan hệ nam nữ đã muốn kéo hai Phó giám đốc sở ngã ngựa, thật sự xem một Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy như tôi làm vật trang trí?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |