Hoàng Đắc Ích cũng biết khuyết điểm của y chính là do dự, không quyết đoán, mới dẫn đến hiện nay không nắm rõ tình hình thành phố, một câu nói của Hạ Tưởng liền đánh động đến tâm trạng của y:
– Vâng, tôi sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!
Thực ra Hoàng Đắc Ích nhắc đến Chương Quốc vĩ, không phải xuất phát từ tôn trọng Chương Quốc Vĩ, mà bởi vì mấy Phó cục trưởng Cục công an thành phố khác đều bị Chương Quốc Vĩ nắm giữ, sai đâu đánh đó, y chỉ huy không nổi!
Hiện tại nghĩ lại, Bí thư Hạ đã là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, nắm giữ quyền lực lớn ở Tần Đường, ai mà dám chống lại lời nói của Bí thư Hạ, không phải là tự tìm đến phiền phức sao?
Bí thư Hạ đến Tần Đường đã nửa năm, đã đến lúc phải có sự điều chỉnh nhân sự trong phạm vi nhỏ rồi.
Hoàng Đắc ích vừa mới nghĩ tới điểm này, Hạ Tưởng liền hàm súc mà nói:
– Sắp tới thành ủy sẽ có một biến động lớn, trong lòng anh biết như vậy là được rồi… Những Phó cục trưởng nào cần phải thay đổi, anh hãy đưa ra một danh sách trước đi.
Sau khi điểm vào đề xong lại nói:
– Đêm nay hành động, cái muốn chính là rung cây dọa khỉ. Phải làm cho những khu vui chơi giải trí lớn kiềm chế đi vài phần, nếu cảm thấy không được thì tiếp tục hành động với quy mô lớn hơn, phải trừng trị nghiêm, mục đích chính của lần này là Ngưu Lâm Quảng, gã đi đến đâu, ta theo sau đấy, không thể làm cho gã thấy thoải mái, đi theo hắn gã một tuần để cho gã tận hưởng cảm giác có người chăm sóc đặc biệt.
Hoàng Đắc Ích nhận lệnh đi ra, trong lòng chất đầy hào khí, Hạ Tưởng là muốn tuyên chiến với Ngưu Lâm Quảng?
Hơn nữa còn muốn điều chỉnh nhân sự với phạm vi nhỏ ở Tần Đường – Tần Đường, quả thật là thay đổi toàn bộ.
Vừa nghĩ tới những Phó cục trưởng không nghe lời sẽ bị luân chuyển, Hoàng Đắc Ích trong lòng rất mong chờ, ngày mà y sẽ nắm giữ toàn bộ Cục công an thành phố không còn xa nữa, ai lại không muốn trên địa bàn của mình, một lời nói có thể nặng ngàn cân? Vẫn là nên cảm ơn sự chiếu cố của Bí thư Hạ.
Hoàng Đắc Ích tuy rằng không hoàn toàn hiểu được mục đích của lần hành động này, nhưng hắn biết rằng phải chấp hành mệnh lệnh của Bí thư Hạ, nhất là theo dõi sát sao Ngưu Lâm Quảng, hai là phải kiểm tra nghiêm nơi vui chơi giải trí, điều tra rõ giữa Ngưu Lâm Quảng và nơi vui chơi giải trí, có phải là còn có quan hệ gì hay không?
Đúng rồi, cấp dưới của Ngưu Lâm Quảng đều đàn hát thâu đêm suốt sáng, ngày ngày trà trộn vào các nơi vui chơi giải trí.
Hiểu rồi, Hoàng Đắc Ích bừng tỉnh ngộ, trong quá trình điều tra, thận trọng theo dõi thuộc hạ của Ngưu Lâm Quảng, bắt thì nên bắt, đánh thì nên đánh, không được nương tay.
Được, làm theo thôi!
Vào lúc Hạ Tưởng ra tay đánh động đến Ngưu Lâm Quảng thì Nga Ni Trần cũng bắt đầu âm thầm bố trí hành động, các ngõ ngách đều bố trí người tìm kiếm tin tức của Hoa Nhài Bạc.
Lão Tặc, Tiêu Lương, Tiêu Ngũ đều đích thân ra quân, tìm khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở Tần Đường, lo lắng tìm kiếm tung tích của Hoa Nhài Bạc. Khắp thành phố Tần Đường bị bao trùm bởi màn đêm, dường như rất tĩnh lặng.
Trên thực tế là một mạch nước ngầm một chính một phản đang rất dữ dội, khắp các ngõ ngách và nơi vui chơi giải trí ở Tần Đường đều bị lục tung lên.
Giống như gió đến trong đêm xuân, cây cối đâm chồi nở hoa… Tần Đường, bỗng một cơn gió to thổi đến, dự báo trời đất sắp thực sự thay đổi, gió giục mây vần.
Chỉ có điều ngoài dự đoán của mọi người đó là, cho dù Hoàng Đắc Ích ra quân công khai hay Nga Ni Trần hoạt động âm thầm. Hoa Nhài Bạc dường như vẫn biến mất không căn cứ, tìm suốt đêm vẫn không thấy bóng dáng đâu.
May mắn sao, Hoàng Đắc Ích nhận lệnh đã theo dõi sát được Ngưu Lâm Quảng, gã đi đến đâu, cảnh sát đều đi theo đó.
Cuối cùng, gã đành phải quay trở về Thực nghiệp Trung Thiên, đóng cửa, không ra ngoài.
Chỉ cần Ngưu Lâm Quảng ngồi yên ở đó, Hoa Nhài Bạc tạm thời được an toàn. Đây cũng là chỗ cao minh của Hạ Tưởng.
Sáng hôm sau, Chương Quốc Vĩ mới biết về hành động tối hôm trước, không ngờ là trước đó không hề báo cáo với y, vô cùng tức giận. Y với tay lấy điện thoại gọi, giáo huấn Hoàng Đắc Ích mấy câu.
Hoàng Đắc Ích rất tức giận, nhưng ai bảo y là Thị trưởng? Nên chỉ giống như bị đau răng, lầm bầm ứng phó, dù sao mọi việc cũng làm rồi, giờ có nói gì cũng vô ích.
Chương Quốc Vĩ tức giận, đi tìm Hạ Tưởng cãi lý, không ngờ Hạ Tưởng không gặp cũng không phải là trốn tránh không gặp mà là Hạ Tưởng đang bận!
Bí thư Hạ đang ủ rượu cho một cơn gió lốc.
Chương Quốc Vĩ lần đầu tiên trước mặt Hạ Tưởng thấy mất mặt như vậy.
Vốn dĩ Chương Quốc Vĩ định tìm Hạ Tưởng để ăn năn hối lỗi, không ngờ bị Từ Tử Kỳ chắn ở bên ngoài, nói rằng bí thư Hạ đang tiếp khách, tạm thời không có thời gian, mời thị trưởng Chương đợi một chút. Bí thư đúng là bí thư, có thể để cho thị trưởng chờ, còn thị trưởng không có tư cách gì để có thể bắt bí thư chờ.
Quy định trên quan trường là như vậy, nếu không phục cũng không có cách nào khác. Trưởng lớp phải quản lý lớp phó, huống chi trưởng lớp và lớp phó hiện nay, hơn kém nhau một bậc.
Quan to một bậc đè người chết..
Tuy nhiên nghĩ đến những lợi lộc mà tối hôm qua y có được, sự phẫn nộ của Chương Quốc Vĩ cũng giảm đi không ít, trong lòng đắc ý nghĩ, Hạ Tưởng, anh hiện tại gió xuân đắc chí, cẩn thận lại bị cảm bởi cái rét tháng ba. Cảm cúm chỉ là bệnh nhỏ, nhưng có thể làm cho người sa sút trong khoảng thời gian ngắn, nếu bị trong khoảng thời gian dài sẽ ảnh hưởng đến tinh thần. Không phải là mới thăng chức lên ủy viên thường vụ tỉnh ủy sao, kiêu ngạo gì chứ? Hãy đợi đấy, vào đúng lúc anh hoang mang, một ủy viên thường vụ tỉnh ủy, buổi tối có hai mỹ nhân, lại bị người chụp ảnh, quả thật là mất mặt. Đợi tin tức lan truyền đi, anh còn có thể huênh hoang, tự đắc ở Tần Đường nữa không?
Nếu anh không chết thì cũng xấu hổ vô cùng, cũng làm cho tiền đồ của anh tiêu tan.
Chương Quốc Vĩ tức giận trở về văn phòng của mình, goi điện báo Hoàng Đắc Ích đến, hắn muốn gây sức ép tới Hoàng Đắc Ích, yêu cầu Hoàng Đắc Ích báo cáo công việc, chỗ nào báo cáo không tốt, liền phê bình.
Chương Quốc Vĩ đang trong cơn thịnh nộ, nhưng không có hỏi Hạ Tưởng đang nói chuyện cùng ai. Đương nhiên, nếu y có hỏi, Từ Tử Kỳ cũng không nói cho y biết.
Bởi vì Hạ Tưởng đang nói chuyện với Nhâm Hải Phong.
Hạ Tưởng đích thân gọi điện cho Nhâm Hải Phong đến, biểu thị Hạ Tưởng rất tôn trọng Nhâm Hải Phong, lần này hắn quyết tâm điều chỉnh đội ngũ cán bộ lãnh đạo các quận, huyện ở Tần Đường, đây là lần điều chỉnh đầu tiên từ khi hắn nhậm chức ở Tần Đường đến nay. Tối qua hắn có nói qua với Hoàng Đắc Ích là chỉ điều chỉnh trong phạm vi nhỏ, thực ra là chỉ đánh tiếng với Hoàng Đắc Ích, nhưng lại sợ gã làm lộ tin tức, nên chỉ hé lộ một chút.
Trên thực tế, Hạ Tưởng muốn điều chỉnh trên quy mô lớn.
Mục đích chính là mượn việc điều chỉnh cán bộ lãnh đạo cấp quận, huyện để thu hút sự chú ý của Chương Quốc Vĩ, phân tán thế lực của Chương Quốc Vĩ, làm cho Chương Quốc Vĩ không có thời gian phối hợp hành động với Ngưu Lâm Quảng, từ đó sẽ công kích tới từng bộ phận.
Nhâm Hải Phong không hiểu mục đích của Hạ Tưởng muốn tìm anh ta để làm gì, trong lòng có chút bất an, bởi vì trong hội nghị thường vụ thành phố hiện nay, chỉ có anh ta với Chương Quốc Vĩ là cùng một tuyến chiến.
Quả thật Nhâm Hải Phong cũng không biết, Hạ Tưởng hoàn toàn không có ý lôi kéo anh ta, Hạ Tưởng biết rất rõ, hắn có quan hệ thân thiết với trưởng ban Tổ chức cán bộ, ngoài mặt thì ý đồ của hắn thực hiện rất dễ dàng, nhưng trên thực tế, lại sẽ khiến cho Tỉnh ủy cảnh giác.
Ở tỉnh không hy vọng bí thư Thành ủy hoàn toàn nắm ban Tổ chức cán bộ, nếu bí thư và ban Tổ chức cán bộ liên kết với nhau, thì cũng giống như kinh doanh mà gặp phải thùng sắt vậy, tỉnh ủy làm sao khống chế nổi? Đó là lý do tại sao Chương Quốc Vĩ vẫn không thể phù chính, cũng không bài trừ việc y và ban Tổ chức cán bộ quan hệ mật thiết với nhau.
Nhâm Hải Phong trong lòng hơi bồn chồn, bởi vì Hạ Tưởng hiện tại là ủy viên thường vụ Tỉnh, là quan chức cấp tỉnh, còn y chỉ là quan cấp sở mà thôi, chỉ trong nháy mắt mà đã lên tới núi cao mà người khác không thể với tới, y không thể không ngưỡng mộ, một chút tự tin cũng không còn nữa, không biết bí thư Hạ tìm y có chỉ thị gì.
Bởi vì bí thư Hạ ngày xưa không giống với bí thư Hạ ngày nay, không chừng sẽ sắp xếp công việc của y, bởi vì y không rõ bí thư sẽ dùng cương vị lãnh đạo tỉnh ủy hay là thành phố nói chuyện với y, Nhâm Hải Phong liền cẩn trọng hỏi:
– Bí thư Hạ có điều gì chỉ thị ạ?
Hạ Tưởng đứng dậy, rót một chén trà cho Nhâm Hải Phong:
– Hải Phong, mùa xuân của Tần Đường sắp đến rồi, mùa xuân trăm hoa đua nở, tâm trạng của con người cũng sẽ tốt hơn, anh có dự định ra ngoài thưởng thức cảnh mùa xuân không?
Nhâm Hải Phong vội đứng dậy, hai tay nhận chén trà:
– Cảm ơn bí thư Hạ, để tôi tự rót được rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |