Khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy làm người ta thấy xót xa, không còn chút thần thái gì của Tiểu ma nữ, như một con mèo nhỏ cuộn mình trong chăn, hai mắt vô hồn, môi khô nứt nẻ.
Hạ Tưởng rót nước cho cô, đưa nước cho cô uống, thấy trên mặt đất để một đống thuốc, không khỏi oán trách:
– Đi viện khám hoặc mời bác sĩ đến khám đều được, sao em phải tự hành hạ mình như vậy?
Phó Tiên Tiên ở trong văn phòng xây dựng tạm thời của xưởng may mặc Phân Đạt Kì, điều kiện tàm tạm, mà trong phòng cũng chẳng bày biện trang hoàng gì, càng không được tỉ mỉ dọn dẹp, với tính cách của cô mà sạch sẽ gọn gàng được thì mới là kì lạ, một đống bừa bãi, không giống nơi có phụ nữ ở chút nào.
Phó Tiên Tiên bĩu môi, không biết là đang giận dỗi ai:
– Không cần anh phải lo, dù sao em thích ốm thì ốm, muốn chết thì chết, không ai thương không ai xót, em ốm chết cho xong.
Nói xong nước mắt cứ tuôn rơi.
Phụ nữ cho dù mạnh mồm đến đâu thì trái tim cũng vẫn yếu mềm. Hạ Tưởng biết, Phó Tiên Tiên vẫn còn oán trách hắn lạnh nhạt với cô.
Không có gì để nói, quả thật là vẫn làm chưa đủ, hắn bèn tiến lên sờ trán cô, lại cảm thấy dùng tay thử nhiệt độ không được chính xác lắm, hắn liền dùng môi chạm vào, ai dè vừa đưa môi ra trước, Phó Tiên Tiên lại giở trò trêu ghẹo, ngẩng đầu lên…
Kết quả là, môi của Hạ Tưởng vừa vặn chạm vào môi của Phó Tiên Tiên.
Phó Tiên Tiên ôm lấy cổ Hạ Tưởng, dùng sức hôn thật mạnh, trong lúc Hạ Tưởng chưa kịp trở tay thì Phó Tiên Tiên đã buông hắn ra, còn đẩy hắn sang một bên, cười khanh khách:
– Đừng tưởng bở, em không phải là hôn anh đâu, em muốn truyền bệnh cúm cho anh thôi. Hại chết anh đi, cái con người không có lương tâm này.
Hạ Tưởng không biết nói gì, sờ lên chỗ nước miếng ở trên miệng mình, lau cũng không được, không lau cũng không xong, đành bối rối cầm ly nước uống.
Tuy nhiên sau khi trêu chọc Hạ Tưởng thì tinh thần của Phó Tiên Tiên tốt hơn rất nhiều, cô đã chịu nói chuyện với Hạ Tưởng.
Phó Tiên Tiên ôm chân ngồi trên giường, cô mặc một bộ đồ mùa thu bó sát người, chăn rơi qua một bên, để lộ ra các đường cong, phải nói là dáng người Phó Tiên Tiên quá đẹp, đẹp mà cân đối, bụng phẳng, bắp chân nhỏ, đùi thon, mông tròn, ngực đầy, phát huy được đến tối đa sự hấp dẫn của một người phụ nữ.
Cô hoàn toàn không biết gì, cũng có thể trong mắt cô, trước mặt Hạ Tưởng không cần phải phòng vệ gì nên líu lo nói về chuyện Phó Tiên Phong nổi giận.
Phó Tiên Phong giận dữ vì chuyện lần trước Mã Vân gây rối.
Nhưng cũng may sau đó Mã Vân chết đi, vốn Phó Tiên Phong cứ nghĩ Mã Vân chết là do mình ngầm ra tay, nhưng sau đó âm thầm điều tra, thì ra vẫn còn một người nữa muốn Mã Vân phải chết, kết quả là Mã Vân bất hạnh trúng hai loại thuốc, hai loại thuốc này lại bất ngờ có tác dụng trung hòa lẫn nhau, chết thì chết rồi, nhưng nguyên nhân cái chết thì không thể điều tra ra được.
Vì vậy, Phó Tiên Phong cũng không dám chắc là Mã Vân chết bởi tay ai, anh ta vẫn còn thấy khó chịu.
Lại giận lây sang Ngưu Lâm Quảng.
Phó Tiên Phong đã mấy lần nói với Phó Tiên Tiên, bảo cô ở lại Tần Đường cứ yên tâm mà làm việc, không phải sợ, chỉ cần anh ta còn thì không ai dám động đến một ngón tay của cô. Mặc dù Ngưu Lâm Quảng có ô dù to, nhưng nếu dám làm anh ta tức giận thì anh ta cũng dám đập tan cỗ xe thiết giáp của Ngưu Lâm Quảng.
Phó Tiên Tiên học được mấy câu nói của Phó Tiên Phong, vừa cười vừa nói cho Hạ Tưởng, cô thì coi đó như trò đùa, nhưng Hạ Tưởng thì lại thầm lắc đầu, con người Phó Tiên Phong tâm địa hẹp hòi, chỉ e là đã kết thù oán với Ngưu Lâm Quảng rồi.
Ngưu Lâm Quảng cũng đừng chọc vào Phó Tiên Phong, nếu không Phó Tiên Phong tức giận lên thì tất có đổ máu.
Lại nói chuyện một lúc, sắc mặt của Phó Tiên Tiên rõ ràng là khá hơn nhiều, mặt cũng hồng hào hơn, ánh mắt có thần hơn, sau đó Phó Tiên Tiên kêu đói, muốn Hạ Tưởng đi ăn cùng cô.
Hạ Tưởng xem giờ, Cổ Ngọc sắp tới, phải làm sao? Bỏ lại Phó Tiên Tiên để đi gặp Cổ Ngọc cũng không được, nhưng không đi đón Cổ Ngọc mà ở lại với Phó Tiên Tiên thì cũng không được.
Hạ Tưởng lần đầu tiên buồn rầu vì không biết thuật phân thân.
Phó Tiên Tiên hóa ra hiểu Hạ Tưởng hơn tưởng tượng, cô thấy hắn bất an bèn giơ tay véo tai hắn:
– Nói thật ra đi, có phải là hẹn gặp mặt người đẹp nào rồi không?
Hạ Tưởng nghĩ đường đường là một Ủy viên Thường vụ mà trước mặt Phó Tiên Tiên cũng phải cởi bỏ lớp ngụy trang, lại bị cô véo tai, bèn hiên ngang mà nói:
– Bị em đoán trúng rồi, tối nay Cổ Ngọc đến Tần Đường, sắp đến nơi rồi.
Phó Tiên Tiên buông tai Hạ Tưởng ra, rộng lượng nói:
– Em không ngại phải ăn cơm cùng chị ấy đâu, không biết chị ấy có gan ngồi ăn cùng em không thôi?
Lời này nói ra cứ như Cổ Ngọc là người hẹp hòi lắm, Hạ Tưởng bèn gọi cho Cổ Ngọc, không ngoài dự đoán, Cổ Ngọc lập tức nhận lời ăn cơm cùng Phó Tiên Tiên, không có chút ý kiến gì.
Nếu nói trong mấy người phụ nữ, ai là người làm Hạ Tưởng yên tâm nhất, cũng là người mà hắn có thể hiểu nhất, thì Cổ Ngọc là người đứng đầu.
Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên cùng đi đón Cổ Ngọc, nhưng phụ nữ thật là rắc rối, Phó Tiên Tiên đòi đi tắm trước, sau đó lại thay quần áo, trang điểm, Hạ Tưởng đợi cô đến nửa tiếng, đợi sau khi người đẹp xong xuôi đứng trước mặt hắn, hắn bất giác thấy đôi mắt sáng ngời.
Phó Tiên Tiên quả là một người đẹp, đừng có nhìn vừa nãy không có thần sắc gì, giờ chỉ mới sửa soạn lại qua loa mà lập tức trở nên sáng ngời, khiến cho đôi mắt người nhìn cũng phải sáng lên.
Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên vai sánh vai ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến một chiếc xe đỗ trong bóng tối, Gia Cát Phách Đạo – bọc kĩ như một cái bánh chưng, đã đợi từ lâu.
Đợi đến khi Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên lên xe, Gia Cát Phách Đạo mới cho người lái xe đi theo đằng sau. Trực giác mách bảo y rằng, hôm nay y sẽ có thu hoạch lớn. Y kìm nén lại ý nghĩ nhảy nhót trong lòng, vừa ngầm chụp ảnh không ngừng vừa gọi điện cho Ngưu Lâm Quảng.
Đúng, với cấp bậc của Hạ Tưởng bây giờ, vấn đề phụ nữ đã không còn có thể lật đổ hắn được nữa, nhưng có một điểm, ít ra có thể gây rắc rối cho Hạ Tưởng, đồng thời có thể coi đó là cơ hội để lần ra những sơ hở khác của Hạ Tưởng.
Ngưu Lâm Quảng cũng là nhân vật có nhiều tai mắt, ở Bắc Kinh cũng có ô dù. Suy cho cùng Hạ Tưởng vừa mới nhận chức Ủy viên Thường vụ Tỉnh, cái gốc vẫn chưa vững, vả lại những tiếng nói phản đối ở Trung ương cũng nhiều. Giờ lại có chuyện phụ nữ, cho dù không lật đổ được hắn nhưng ít nhất cũng có thể bôi nhọ hắn, để cho các lãnh đạo Trung ương không thích hắn, có thể mượn cớ công kích.
Ngưu Lâm Quảng nhận được điện thoại của Gia Cát Phách Đạo, cũng mừng thầm:
– Tiếp tục theo dõi, đừng để mất dấu, cũng đừng để Hạ Tưởng phát hiện, nếu sau cùng mà bọn họ thuê phòng thì nghĩ cách bắt quả tang tại hiện trường…
Còn dùng cách gì, không cần Ngưu Lâm Quảng nói, Gia Cát Phách Đạo cũng có cách. Y quỷ kế đa đoan, nháy mắt một cái là có ngay một chủ ý không tốt đẹp gì. Nếu Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên thuê phòng, hắn sẽ tìm mấy người giả vờ là khách say rượu, đi nhầm phòng, bắt quả tang Hạ Tưởng và Phó Tiên Tiên trên giường, nếu còn chụp được ảnh khỏa thân nữa thì đúng là thuận lợi.
Đường đường là Ủy viên Thường vụ Tỉnh mà lại dính vào ảnh khỏa thân, haha, tung lên mạng, thì đúng là mất mặt với cả nước, còn không chịu từ chức, lẽ nào đứng trên cao để người ta chiêm ngưỡng? Gia Cát Phách Đạo cúp điện thoại của Ngưu Lâm Quảng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe đua của Phó Tiên Tiên ở đằng trước, ánh mắt từ lạnh lùng bỗng trở nên đầy kỳ vọng.
Hạ Tưởng đích thân lái xe cho Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Tiên bèn yên tâm thoải mái ngồi ở ghế phụ, gương mặt đầy hạnh phúc nhìn trộm Hạ Tưởng. Nhìn trộm một lúc, đột nhiên nhớ ra điều gì bèn hỏi:
– Haiz, em hỏi anh, anh với Cổ Ngọc phải chăng đã…
Nói được một nửa, mặt đã đỏ cả lên.
Hạ Tưởng hùng hồn trả lời:
– Em thật sự nghĩ là anh là người ai gặp cũng phải yêu hết à?
Phó Tiên Tiên hừ một tiếng:
– Anh là người đụng phải thì gặp xui xẻo!
Hai người vừa nói vừa cười, không hề phát hiện ra chiếc xe taxi theo sau mình, cũng đúng, trên đường nhiều taxi như vậy, ai mà để ý đến cái đuôi là một chiếc taxi? Không thể không nói là Gia Cát Phách Đạo cũng có chỗ hơn người.
Cổ Ngọc cũng lái xe đến Tần Đường, khi đến đón cô đã là hơn 7h tối rồi.
Từ xa Gia Cát Phách Đạo thấy Hạ Tưởng lại đón thêm một người đẹp nữa, trong lòng trước tiên là ngưỡng mộ ghen ghét, sau lại thấy có chút trống rỗng cô đơn, Hạ Tưởng đúng là có phúc, một người có đến hai người đẹp đi cùng, lẽ nào buổi tối định chơi trò song phi.
Đúng, chơi song phi là hay nhất, Ủy viên Thường vụ tỉnh, Bí thư Thành ủy chơi song phi bị chụp ảnh, nhất định sẽ là tin chấn động cả nước, Bí thư Hạ còn không chịu xuống nữa thì không thể chấp nhận được.
Gia Cát Phách Đạo lại phấn khích thêm một lần nữa, cảm giác đêm nay sẽ có một bước đột phá trọng đại.
Hạ Tưởng hoàn toàn không biết trong bóng tối Gia Cát Phách Đạo đang giương to đôi mắt như chó sói của mình, nhìn Hạ Tưởng và Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên, nhìn hắn giới thiệu Cổ Ngọc với Phó Tiên Tiên, mặc dù hai người sớm đã biết nhau, nhưng vẫn phải giới thiệu lại một lần.
Cổ Ngọc rất tự nhiên thoải mái bắt tay với Phó Tiên Tiên trước, Phó Tiên Tiên đương nhiên cũng không chịu kém hơn, cũng rất đoan trang nhã nhặn mà bắt tay với Cổ Ngọc, trước mặt Hạ Tưởng, hai người đẹp đang đánh giá nhau.
Cổ Ngọc đơn giản, Phó Tiên Tiên buông thả, Hạ Tưởng bất đắc dĩ, sắp có trò hay để xem rồi.Thật ra hắn cũng không muốn để hai người đẹp gặp nhau, nhưng chuyện hôm nay cũng thật không may, một người bị bệnh phải ở cạnh, một người đến Tần Đường phải đi đón, hắn còn biết làm sao?
Nếu hắn biết sau lưng còn có một Gia Cát Phách Đạo nữa thì có lẽ càng hết chỗ nói nữa, sao tất cả các rắc rối lại cứ tập trung vào một chỗ thế?
Đâu chỉ có vậy, Hạ Tưởng sao có thể biết được, rắc rối mới chỉ vừa bắt đầu!
Sau khi đón được Cổ Ngọc, bọn họ liền đi ăn cơm. Cũng không biết sao Cổ Ngọc lại nghe nói đến quán ăn Trần Gia Câu, đề nghị đến Trần Gia Câu. Cổ Ngọc vừa mở miệng, Phó Tiên Tiên lập tức phụ họa theo, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý, Hạ Tưởng muốn phản đối nhưng lại sợ thêm phiền toái nên cũng chỉ còn cách đồng ý.
Quán ăn Trần Gia Câu là sản nghiệp của Trần Nga Ni, Hoa nhài Bạc chắc không còn ở đó nữa chứ? Hôm nay đã đủ náo nhiệt rồi, đừng có đùa nữa.
Điều mà Hạ Tưởng không ngờ tới là, cái gì mà mình không mong muốn nhất thì lại hay đến nhất, vừa tới quán ăn Trần Gia Câu, người bước ra tiếp đón, không phải là Hoa Nhài Bạc thì còn ai vào đây nữa!
Hoa Nhài Vàng Bạc xuất hiện không đồng thời, hiệu quả chấn động cũng khác nhau nhiều, Hoa Nhài Bạc dù có xinh đẹp hơn nữa cũng chỉ có thể thu hút được vài ánh mắt… vẫn còn may, Hạ Tưởng thầm nghĩ may mà Hoa Nhài Vàng Bạc không cùng xuất hiện.
Phó Tiên Tiên biết Hoa Nhài Bạc, vui vẻ cầm tay Hoa Nhài Bạc mà nói chuyện, Cổ Ngọc không bước tới mà ở cạnh Hạ Tưởng nói thầm một câu:
– Cẩn thận chơi với lửa có ngày tự thiêu đấy. Nếu chẳng may anh có bị lửa cháy lên người tôi cũng không giúp anh dập lửa đâu.
Hạ Tưởng chỉ coi như Cổ Ngọc đang ghen, không ngờ, lời nói của Cổ Ngọc như lời tiên tri, có người mang ảnh của hắn, Cổ Ngọc, Phó Tiên Tiên ở cùng nhau ra để nói, mà còn chút nữa thì biến thành trò chính trị khôi hài, cũng từ đó mà dẫn đến cuộc chiến giữa nước và lửa ở Tần Đường, chính là vụ việc mà người ta vẫn ca tụng là nước ngập Tần Đường, lửa cháy Ngưu Lâm Quảng!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |