Hiện giờ Ngưu Lâm Quảng bị Hạ Tưởng dồn ép đến tình thế cấp bách, thiệt hại nặng nề. Gã đang trong cơn nóng giận, chắc chắn sẽ lọt vào cạm bẫy.
Quả nhiên, Ngưu Lâm Quảng vừa nghe liền hai mắt sáng rỡ:
– Ý kiến hay, cao tay à. Tôi cũng đang nghe nói phía trên đang điều tra chặt chẽ chuyện này, nếu như lật tẩy được món nợ cũ là vấn đề của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chẳng phải sẽ xui xẻo lắm sao?
Chương Quốc Vĩ nói gì, thì sẽ không nói hụyt toẹt ra, cười ha ha một cái:
– Hiện giờ Trung Ương thực hiện việc truy cứu trách nhiệm, phụ trách công trình trước kia, sau lại xuất hiện sự cố về chất lượng. Cũng sẽ phải truy cứu lãnh đạo chủ chốt phụ trách.
Ngưu Lâm Quảng nhấp miếng rượu, đột nhiên hỏi một câu ngoài lề:
– Lão Lưu dạo gần đây đòi kiến nghị lên cấp trên, Thị trưởng Chương có nghe nói chưa?
Sau khi Mã Quân chết, kết luận về nguyên nhân cái chết cũng rất là mơ hồ, Lưu Kiệt Huy không chịu để yên chuyện này, đòi Cục công an Thành Phố nói cho ra lẽ bằng được, Cục công an Thành Phố cũng rầm rộ sôi nổi đi điều tra các bác sĩ trong bệnh viên và cả cảnh sát canh gác, đến cuối cùng cũng không có một kết luận rõ ràng, chỉ nói là cơ quan nội tạng trong người Mã Quân bị tổn thương, dẫn đến cái chết ngoài ý muốn.
Lưu Kiệt Huy không cam tâm, lại đến Ủy Ban nhân dân thành phố làm loạn lên một phen. Cuối cùng bị người ta đẩy ra ngoài. Dù sao thì gã ta cũng đã nghỉ hưu rồi, bây giờ cũng không cần phải băn khoăn điều gì nữa, cứ bất chấp mà khiếu kiện lên cấp trên thôi.
Hôm trước đến tỉnh thành rồi, ai ngờ vừa đến thì đã bị cảnh sát vũ trang lấy cáng súng đập vào mặt, lập tức bị đánh đến cả mặt đầy máu. Cũng phải, thời cơ khiếu nại của gã ta không đúng lúc, hiện giờ ở tỉnh Yến đang khẩn trương xử lý sự cố lớn về vấn đề an toàn ở huyện An, đối xử đối đãi với tất cả những người khiếu nại, đều là dò xét kiểm tra nghiêm ngặt, hết thảy xử lý, tên Lưu Kiệt Huy tội nghiệp bị cho là người nhà của các công nhân bị tử vong, bởi vậy nên ngay cả nói cũng chưa kịp nói, thì đã bị kéo sang một bên đánh cho một trận tơi tả.
Lúc con người ta xui xẻo, uống ngụm nước cũng bị mắc kẹt kẽ răng, Lưu Kiệt Huy tức giận không thể hiểu được, cho rằng cả đời mình đều cống hiến hết mình cho Đảng và Tổ Quốc, lại rơi vào kết cục như vậy, gần như đau đến không sống nổi. Gã ta cũng không kiến nghị ở tỉnh nữa, trực tiếp đi thẳng lên thủ đô.
Chương Quốc Vĩ nắm rất rõ ràng hướng đi của Lưu Kiệt Huy, dựa theo quy định, ở thành phố hẳn là nên phái người theo dõi Lưu Kiệt Huy, không để gã ta chạy lung tung mang thêm phiền toái cho Ủy ban, nhưng người Lưu Kiệt Huy mang lại phiền toái lại là Hạ Tưởng, ông ta cũng phái người đi theo Lưu Kiệt Huy, nhưng chỉ đơn thuần là đi theo, mà không hề bắt Lưu Kiệt Huy mang về.
Cứ để Lưu Kiệt Huy phát huy sức lực cuối cùng đi, làm một con bọ ruồi cũng tốt. Bọ ruồi tuy rằng không đốt người như loài muỗi, nhưng thỉnh thỏang cứ ong ong bay tới bay lui, chí ít cũng khiến người ta cảm thấy phiền toái khó chịu.
Có thể khiến Hạ Tưởng thấy phiền toái khó chịu thì quá hay, nếu còn có thể quấy nhiễu được tầm nhìn của Hạ Tưởng, hoặc là ảnh hưởng đến sức phán đoán của hắn, thì càng tốt hơn nữa.
Việc suy tính như ý của Chương Quốc Vĩ đương nhiên là rất tinh tường, Lưu Kiệt Huy trước mặt đeo bám lấy Hạ Tưởng, không ngừng khởi kiện, không ngừng tạo ra áp lực, cũng có thể khiến Hạ Tưởng ứng phó mệt nhoài. Ngưu Lâm Quảng lại quấy rối từ sau lưng, nhất là âm thầm điều tra công trình đường Sơn Thủy, nói không chừng có thể thu được kết quả ngoài mong đợi, thậm chí làm cho Hạ Tưởng bị lật thuyền. Ông ta nấp ở phía sau cánh gà, đứng giữa thao túng hết thảy, lại lợi dụng quyền uy và thế lực của ông ta, trong công việc ông ta lại chống lại Hạ Tưởng với một lý do rõ ràng chính đáng, cả ba nơi ra tay cùng một lúc, không tin Hạ Tưởng còn có thể thong dong mà ứng phó được.
Hạ Tưởng còn muốn ngồi vào chức Ủy viên thường vụ tỉnh Ủy cơ à? Đến cuối cùng cũng chỉ là ôm mộng xuân thu mà thôi.
Nếu như lại đem vấn đề đường Sơn Thủy, quy hết trách nhiệm lên người Hạ Tưởng, sau đó để Tôn Tập Dân ung dung thoát nạn, trong bụng Chương Quốc Vĩ thầm nghĩ, đến lúc đó Chủ Tịch tỉnh họ Tôn không biết sẽ phải cảm tạ gã ta như thế nào mới được đây.
Tuyệt, tuyệt không tả nổi. Chương Quốc Vĩ gần như muốn lớn tiếng vỗ tay tán thưởng cho kế sách của gã ta.
Ngưu Lâm Quảng trầm lặng một cách hiếm thấy, dường như đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì, khoảng vài phút qua đi, gã mới ngẩng đầu lên:
– Kỳ thực Hạ Tưởng lần này mượn việc thanh tra khu giải trí, vẫn là muốn chặt đứt con đường phát tài của tôi, nhưng Ngưu Lâm Quảng tôi sóng gió lớn nhỏ đều trải qua hết rồi, lần này cũng không hại được tôi. Cùng lắm tôi làm ăn trễ một tháng, cũng không bị đói chết phải không?
Chương Quốc Vĩ vừa nghe thấy, sao ý của Ngưu Lâm Quảng lại không muốn đi điều tra đường Sơn Thủy của huyện An rồi?
Không ngờ Ngưu Lâm Quảng lại chuyển đề tài, lại nói:
– Vấn đề về đường Sơn Thủy để Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương ra mặt, ông thấy thế nào?
Chương Quốc Vĩ mỉm cười, một miếng mồi to lớn như vậy, nếu như không phải gã bị hạn chế về thân phận, cũng muốn đích thân đi điều tra, không tin là Ngưu Lâm Quảng không động lòng? Tuy nhiên cũng đừng nói, Ngưu Lâm Quảng cũng không đơn giản, để Gia Cát Phách Đạo và Lã Chấn Dương cùng lúc ra mặt, một tên thì quỷ kế đa đoan, một tên thì từng trải quan trường, hai người kết hợp, khẳng định là không thể sai sót.
Lại nghĩ, Lã Chấn Dương năm đó đường đường là Cục trưởng Cục giáo dục, bây giờ suy đồi đến độ bị Ngưu Lâm Quảng kêu đi quát về, cũng là bi thảm. Nhưng Chương Quốc Vĩ cũng không thể lo nghĩ thay cho Lã Chấn Dương được. Bây giờ Lã Chấn Dương đã hận Hạ Tưởng đến thấu xương, có thể có cơ hội vạch trần cái tẩy của Hạ Tưởng, gã ta chắc chắn không mong đợi gì hơn thế.
Lại uống một hồi rượu với Ngưu Lâm Quảng, sự việc bàn bạc cũng tương đối xong xui rồi, Chương Quốc Vĩ liền cáo từ về trước.
Ngưu Lâm Quảng lại chưa đi, mà xuống lầu muốn tìm Hoa Nhài Bạc nói chuyện, xuống lầu rồi mới phát hiện Hoa Nhài Bạc đã đi rồi, làm cho gã ta cảm thấy thất vọng tràn trề.
Hách Tư Vị chờ suốt ở dưới lầu nhìn mặt đoán lòng, hiểu ý của Ngưu Lâm Quảng, liền nói:
– Chủ tịch Ngưu, tôi vừa rồi đã phái người theo dõi Hoa Nhài Bạc rồi, phỏng chừng một tí nữa sẽ biết được cô ấy hiện đang ở đâu.
Ngưu Lâm Quảng cười ha hả:
– Người hiểu ta, chỉ mỗi Tư Vị, được rồi, sau này Tiểu Quỳ sẽ nhường cho cậu, tôi cũng không giành với cậu nữa.
Một câu nói làm cho Hách Tư Vị thất kinh hồn vía, gã vốn nghĩ rằng Ngưu Lâm Quảng không hiểu tâm tư của gã, không ngờ Ngưu Lâm Quảng trong sự thô kệch lại có cái tinh tế, lại hiểu thấu suy nghĩ của gã.
Gã lén lút lau mồ hôi lạnh, sau này ở bên cạnh Ngưu Lâm Quảng, phải càng thêm cẩn thận mới được.
Điều mà Hách Tư Vị không biết là, gã âm thầm giúp Ngưu Lâm Quảng theo dõi Hoa Nhài Bạc cũng đồng nghĩa với việc kích nổ một quả bom có uy lực khổng lồ, từ đó dẫn đến cuộc chạm trán đầu tiên giữa Ngưu Lâm Quảng và Nga Ni Trần.
Lúc Hoa Nhài Bạc về nhà, một hồi lâu cũng không phát hiện sau lưng có đuôi bám theo. Cho đến khi gần về đến nhà, có người ra đón cô ấy, mới phát hiện phía sau có người.
Phụ trách tiếp ứng Hoa Nhài Bạc là Tiêu Lương một tay đại tướng mà Nga Ni Trần vừa mới thu nạp.
Tiêu Lương và Tiêu Ngũ cùng họ, nhưng lại không hề quen biết với Tiêu Ngũ, cũng không có một chút quan hệ nào, nếu như nhất quyết phải nói đến điểm giống nhau giữa gã và Tiêu Ngũ thì, gã cũng xuất thân từ quân nhân chuyên nghiệp, công phu gã không thua kém gì Tiêu Ngũ.
Tiêu Lương đã sớm nghe danh của Nga Ni Trần, gã vốn tính tình đơn giản, chính là sùng bái Nga Ni Trần đến tột đỉnh. Do đó, khi nghe nói Nga Ni Trần tái xuất giang hồ đồng thời đang lúc chiêu binh mãi mã, thì lập tức đến đầu quân ngay.
Tiêu Lương và Hoa Nhài Bạc đảo một vòng, sau khi bỏ rơi cái đuôi bám theo đó, mới dẫn Hoa Nhài Bạc đến gặp Nga Ni Trần, đồng thời cũng nói rõ tình huống.
Sau khi Nga Ni Trần nghe xong, trên mặt lộ vẻ tức giận:
– Hoa Nhài Bạc, mấy ngày này con bớt lộ diện. Tiêu Lương, cậu gặp Tiêu Ngũ, hỏi ông ta cho rõ tình hình, điều tra xem có phải là người của Ngưu Lâm Quảng hay không.
Thế lực của Nga Ni Trần đang từng bước lớn mạnh, tuy rằng so với Ngưu Lâm Quảng, vẫn còn nhỏ bé, nhưng ông ta cả một đời tung hoành hai đạo hắc bạch mấy chục năm, ngoại trừ bị Hạ Tưởng đánh bại ra, quả thật chưa bao giờ thua ai.
Một tên Ngưu Lâm Quảng, thật đúng là không dọa được ông ta!
Dám có ý đồ với con gái ông ấy, thật đúng là ăn tim gấu gan báo mà. Thật ra nếu không phải vì phối hợp với Hạ Tưởng, Nga Ni Trần đã muốn chủ động ra tay từ sớm, phải đánh Ngưu Lâm Quảng mấy lần trước rồi nói sau. Tuy rằng ông ta dấng thân vào hắc đạo đã nhiều năm, nhưng thật sự vẫn không quen nhìn tính cách kiêu ngạo và hống hách đến không chịu được của Ngưu Lâm Quảng
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |