Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, một nguyện đánh một nguyện bị đánh mà thôi, chỉ cần quảng cáo tốt, thị trường xác định tốt, thành công trong việc giả mạo thương hiệu, cũng là một cách hiệu quả.
– Phó chủ nhiệm Phó còn có chỉ thị gì không?
Hạ Tưởng liền hỏi, hắn biết với việc kinh doanh cùng Phó Tiên Phong, thì mọi nhu cầu quan điểm của mình cứ đặt ngửa lên bàn là tốt nhất, đỡ phải sau này lại không thể đồng ý thì lại khó chịu nổi.
– Nếu không, anh tự mình hỏi ông ấy?
Phó Tiên Tiên rút ra di động, ra hiệu bảo Hạ Tưởng gọi điện cho Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng khoát tay
– Không cần, anh ta chắc chắn nhắn cho cô, cô nói là được, cần gì phiền toái?
Phó Tiên Tiên bĩu môi:
– Tôi phiền nhất là sắc mặt con buôn không lợi thì không chịu làm trước giữa các anh, nhưng tôi lại phải đảm đương là ống loa giữa các anh, cũng khá vô vị…
Tuy nói như thế, cô vẫn nói lại lời của Phó Tiên Phong,
– Phải có chính sách ưu đãi miễn thuế, phải cấp 800 mẫu đất, phải ủng hộ cho vay.
Cừ thật, Phó Tiên Phong đúng là sư tử há miệng to, tính toán tay không đến Tần Đường bắt giặc, cũng đúng, kinh tế Tần Đường phát đạt, tùy ý chen chúc vắt bóp để xây nhà máy sản xuất trang phục, sau đó đến ngân hàng làm thủ tục vay, mục đích là không tiêu tốn một xu mà làm thành đại sự, trên thực tế, với quyền lực Bí thư Thành ủy của hắn, giúp Phó Tiên Phong đạt thành tâm nguyện, thật đúng là không phải việc khó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lực ảnh hưởng của hắn trong bộ máy chính trị vẫn còn có hạn, hiện tại chỉ một mình Nam Hân Vũ là nghe hắn chỉ huy, hơn nữa quyền phát ngôn của Nam Hân Vũ trong bộ máy chính quyền thật sự không lớn, hắn lại không thể tự mình ra mặt thay Phó Tiên Phong để thúc đẩy việc này, đây thật ra cũng là một vấn đề khó.
Quả thật, Bí thư Thành ủy tự mình chỉ thị xuống, tất sẽ có người nguyện ý chạy tới chạy lui, chỉ có điều Hạ Tưởng luôn luôn làm việc cẩn thận, không muốn trở thành cái đích chỉ người khác soi mói, nhất là dưới tình huống bị Chương Quốc Vĩ trừng to con ngươi tìm sơ hở của hắn. Khó phân tích thì không sao, khi phân tích ra thật đúng là một việc đau đầu.
Bí thư là người chủ trì toàn bộ công tác không sai, nhưng cụ thể về vấn đề kinh tế, cũng có mặt bị kiềm chế, dù sao việc kinh tế thuộc về chính quyền quản lý, mấu chốt vẫn là Thị trưởng là một Thị trưởng cường thế, một lòng chèn ép hắn rời đi để được thăng chức tại chỗ.
Nhưng nếu không đáp ứng điều kiện của Phó Tiên Phong, việc nâng cấp khu công nghiệp kỹ thuật cao lại không được thông qua, quả thật là một việc khó xử cả hai bên. Bình tĩnh suy nghĩ, Phó Tiên Phong yêu cầu cũng không phải quá đáng, bởi vì Hạ Tưởng gần như có thể khẳng định nhà máy may trang phục nhà họ Phó sẽ kiếm được tiền, nói cách khác, việc cho vay cũng không thành vấn đề, hơn nữa, tốc độ tăng trưởng kinh tế Tần Đường cực nhanh, các ngân hàng lớn chỉ mong có những khoản tiền cho vay ra ngoài.
Vấn đề nan giải ở đây chủ yếu là phê duyệt đất, nếu Chương Quốc Vĩ cứ bóp chặt không buông, ông ta là nhân vật số một, cũng không tiện trực tiếp mở miệng thúc giục, chẳng những ngại nhúng tay vào công việc của chính quyền, cũng không muốn trở thành việc để Chương Quốc Vĩ mượn cớ này nọ. Nếu tâm tính Chương Quốc Vĩ bình thường thì không sao, mấu chốt là y vẫn luôn muốn chèn ép để hắn rời đi, thật không dễ dàng.
Hạ Tưởng do dự một lát, cuối cùng vẫn gọi điện cho Phó Tiên Phong.
– Phó chủ nhiệm Phó, tôi có thế nào nói thế ấy, vấn đề ngân hàng cho vay, phỏng chừng không có khó khăn gì, nhưng về phương diện đất, không phải tôi không chịu xuất lực, mà tình hình Tần Đường cụ thể thế nào ngài cũng đã rõ, tôi không tiện nhúng tay vào công việc của chính quyền.
Nói chuyện với Phó Tiên Phong càng trực tiếp càng tốt, bởi vì giữa hắn và Phó Tiên Phong, thật sự không có gì khách sáo.
Phó Tiên Phong cười ha hả
– Bí thư Hạ, một chút khó khăn nhỏ không làm khó cậu, tôi tin tưởng cậu có thể giải quyết thuận lợi. Không nói tới vấn đề đất nữa, nói xem chừng nào cậu đến Bắc Kinh, lúc đó tôi trực tiếp đên công văn phê duyệt cho cậu?
Được, phong cách điển hình của Phó Tiên Phong, ý tứ là mặc kệ anh dùng phương pháp gì, dù sao cũng do anh đến giải quyết, hơn nữa anh ta cũng rất thành ý, trước tiên thông qua phê duyệt, Hạ Tưởng liền biết, quả cầu đã bị đá tới chân hắn rồi, hắn không tiếp cũng phải tiếp:
– Nếu Phó chủ tịch Phó có thành ý như vậy, tôi cũng chỉ biết cảm tạ. Vậy sau một hai ngày nữa tôi sẽ bớt thời gian tới Bắc Kinh một chuyến.
Trước tiên không đề cập tới vấn đề nan giải trong việc tiếp nhận điều kiện Phó Tiên Phong đưa ra, đơn giản nói về công văn phê chuẩn một chút, Tỉnh ủy sẽ vì khu công nghiệp kỹ thuật cao mà tăng thêm hai chức Phó giám đốc sở, chính là một lần thay đổi nhân sự trọng đại, là chủ nhiệm Ban quản lý lên chức tại chỗ, và còn điều động đi nơi khác, lại sắp là một lần đọ sức kịch liệt.
Tất cả sự biến động nhân sự đều là vấn đề lớn tác động tới ánh mắt của các nơi, hơn nữa Trần Thiên Thu từ chức vì bệnh nặng, cần thiết phải nói, Tần Đường sắp nghênh đón một lần điều chỉnh nhân sự trọng đại, mọi sự điều chỉnh nhân sự, chính là lúc xảy ra xung đột lợi ích kịch liệt nhất, người trong quan trường, cực khổ cả đời, là vì cái gì? Không phải là thăng chức, thì là nắm quyền.
Cục diện Tần Đường, lại một lần nữa nghênh đón sự rung chuyển ở phạm vi lớn, một là vị trí Ủy viên thường vụ, hai ngai vàng Phó giám đốc sở, mọi cán bộ cấp Cục trưởng, chắc chắn đều sẽ nghĩ cách, đều muốn được ngồi lên cao.
Hơn nữa vị trí Cục trưởng cục Giáo dục Tần Đường lúc này, sắp gặp phải một loạt điều chỉnh nhân sự, cũng là lần sự khiêu chiến chính diện đầu tiên từ khi Hạ Tưởng nhận chức Bí thư tới nay, là kỳ ngộ quan trọng hắn có thể trải qua một trận chiến mà đứng vững chân ở Tần Đường.
Cũng có thể nói, sau khi Hạ Tưởng nhận chức đây là ngọn lửa đầu tiên.
Sau khi ăn xong, Hạ Tưởng định đưa Phó Tiên Tiên trở về phòng, Phó tiên Tiên lại tâm huyết dâng trào, muốn Hạ Tưởng dẫn cô đi dạo phố, nói Bí thư Hạ đã lâu không có cùng phụ nữ dạo trên phố rồi, từ sau khi đảm nhiệm Phó thị trưởng, đã không có thói quen cùng phụ nữ dạo phố, lại nề hà ma nữ Phó Tiên Tiên phát tác thủ đoạn, vừa nhảy nhót lại vừa gây rối, Hạ Tưởng đành phải chiều cô.
Ban đêm, ánh trăng như nước, đêm lạnh như nước, mùa đông Tần Đường, có một vẻ âm u lạnh lẽo. Phó Tiên Tiên mặc váy dài đi giày da, lại có thêm một chiếc áo khoác, còn cảm thấy rét lạnh, cô liền co rút hai vai, ánh mắt như nước nhìn về phía Hạ Tưởng
– Hơi lạnh.
Trong ánh mắt đều là sự chờ mong.
Hạ Tưởng làm bộ nghe không hiểu:
– Cái đó, trở về là tốt hơn, cẩn thận đông lạnh.
Phó Tiên Tiên rất bất mãn trừng mắt nhìn Hạ Tưởng:
– Mau xem, trên trời có một kẻ ngu ngốc.
Hạ Tưởng không kìm nổi cười:
– Người hướng lên trời xem mới là ngu ngốc. Trên trời không có kẻ ngốc, có kẻ ngốc cũng đã sớm rơi xuống mặt đất rồi.
Đi tới một chỗ không có người, Phó Tiên Tiên dứt khoát chơi xấu, rất nhanh chui vào ngực Hạ Tưởng:
– Ngực của anh cũng thật quý báu, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, ôm tôi một cái dường như anh phải thiệt thòi nhiều lắm.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ đành phải kéo Phó Tiên Tiên vào trong ngực
– Không phải sợ chịu thiệt, là sợ sau khi ôm rồi, thì sẽ ỷ lại không chịu đi.
– Anh yên tâm, tôi không phải phụ nữ yếu đuối khóc sướt mướt, anh cũng đừng lo, nếu chẳng may anh cảm thấy thiệt, tôi sẽ có trách nhiệm với anh tới cuối cùng.
– …
Hạ Tưởng hết chỗ nói rồi, Phó Tiên Tiên dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, hắn thật đúng không còn cách nào với cô ấy.
Lại nói Hạ Tưởng đã lâu rồi không có một người phụ nữ nào gắn bó cùng đi dạo bước, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Phó Tiên Tiên, cảm thấy thân hình mềm mại của cô và thấm đầy hương thơm trên người, cùng với nhiệt độ cơ thể ấm áp, trong lòng không ngờ bốc lên một cảm xúc ấm áp lâu nay không có. Người phụ nữ này, bề ngoài không cố theo đuổi, trên thực tế cô cũng một phần động lòng, cũng có phần cố chấp. Cô biết hắn thời gian không ngắn, và quan hệ với hắn lúc xa lúc gần, nhưng cô đối với hắn tình nghĩa thủy chung không thay đổi.
Thay là người khác còn dễ lý giải, ví như Vệ Tân, Vệ Tân yêu nhiệt liệt và dẳng dai. Ví như Cổ Ngọc, Cổ Ngọc yêu đơn giản mà chân thật. Ví như Nghiêm Tiểu Thì, Nghiêm Tiểu Thì yêu như nước mà xa xôi, nhưng Phó Tiên Tiên vốn là tiểu ma nữ không kiêng kỵ gì, với tính cách của cô, thích làm theo ý mình, yêu ai là yêu, lại một lòng nhào trên người hắn, chưa bao giờ rời xa.
Nói không cảm động là gạt người, Hạ Tưởng cũng xúc động bùi ngùi, hồng trần cuồn cuộn, khoản nợ tình cảm khiến người ta không thể hoàn lại, cũng là trầm trọng nhất.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, Phó Tiên Tiên cũng thấy mệt, bảo Hạ Tưởng đưa cô trở về, tới dưới lầu, cô không cho Hạ Tưởng lên lầu:
– Dừng ở đây là được rồi, tôi không muốn lại một lần nữa thất vọng.
Hạ Tưởng nhìn bóng dáng thướt tha của Phó Tiên Tiên biến mất ở đại sảnh, mới im lặng xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, Hạ Tưởng liền lên đường tới thành phố Yến, đến Tỉnh ủy báo cáo công tác. Mặc kệ thế nào, phải giữ quan hệ chặt chẽ với Tỉnh ủy, không có Tỉnh ủy ủng hộ, vị trí Bí thư Thành ủy ngồi cũng không xong.
Lần này đến, việc thứ nhất là báo cáo công tác, thứ hai cũng vì chiếc ghế trống sau khi Trần Thiên Thu rời chức.
Hạ Tưởng vừa tới Tỉnh ủy, trước hết gặp mặt Mai Thái Bình. Mai Thái Bình gần đây tâm trạng không tồi, bộ dáng rạng rỡ, hiển nhiên, có chuyện tốt tới cửa. Lại ra trong bốn người Phó Tiên Phong, Khâu Tự Phong, Ngô Tài Dương cùng Mai Thái Bình, cấp bậc Mai Thái Bình không phải thấp nhất, nhưng tốc độ lên chức mấy năm nay cũng là chậm nhất, ông ta trước kia không muốn lại được, bây giờ có ý tưởng, sẽ không tránh khỏi có chút nóng lòng.
Nếu nói Mai Thái Bình tiến thêm một bước nữa, một bước nhỏ, là Chủ tịch tỉnh, một bước lớn, là Bí thư Tỉnh ủy.
Quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình cũng xem như mật thiết, đương nhiên không cần khách sáo, vừa gặp liền cười:
– Xem ra Bí thư Mai có hi vọng chuyển đi, cái đích mà mọi người hướng tới, trước tiên xin chúc mừng Bí thư Mai được lên chức.
– Trước tiên đừng có vui mừng quá sớm, trước khi lĩnh được giấy đăng ký kết hôn, mọi luyến ái đều là đùa giỡn lưu manh.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Ít nhất là có đối tượng luyến ái, nếu không ngay cả lưu manh cũng chưa được đùa giỡn.
Mai Thái Bình cũng vui vẻ:
– Không sợ lưu manh đùa giỡn, chỉ sợ vui mừng quá sớm.
Ông ta ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống, lại châm một điếu thuốc, thong thả nói,
– Thị trưởng Trần kinh nghiêm, lý lịch cũng đủ rồi, ông ta cũng có thể được thăng chức.
Trần Phong sớm đã có dấu hiệu di chuyển, chỉ có điều vẫn chưa có xác định cụ thể, cũng có thể là về vấn đề hướng đi, không cùng chung ý nghĩ, Mai Thái Bình không ngờ nhắc tới Trần Phong, chẳng lẽ…
– Thị trưởng Trần có khả năng phải đến tỉnh Sở đảm nhiệm Bí thư.
Mai Thái Bình liếc mắt nhìn Hạ Tưởng đầy thâm ý, bỗng nhiên chuyển hướng đề tài nói:
– Tôi bỗng nhiên phát hiện, người cậu quen biết quả thật là nhiều. Hai ngày trước, nói chuyện điện thoại với hiệu trưởng Quan, ông ta đột nhiên hỏi cậu một câu, nói là cậu ở trường Đảng trung ương biểu hiện khá tốt, còn hỏi tình hình cậu ở Tần Đường.
Hạ Tưởng ngừng thở một chút, có thể được Quan Viễn Khúc chú ý, đối với hắn sau này mà nói, vô cùng có lợi. Tới cấp bậc trung ương rồi, sự phân kỳ trong quan niệm chính trị sẽ không còn là trò chơi, phải có ý chí và lòng dạ lớn lao, phải có lý niệm cố tìm cái chung, gác lại ý kiến bất đồng gác lại cái bất đồng, mới có thể dần dần mở rộng lý niệm chấp chính của mình. Mặc kệ hắn thuộc thế lực bình dân hay thế lực gia tộc, có thể lọt vào mắt người nối nghiệp tương lai, cũng là kỳ ngộ khó có được. Tuy nhiên Hạ Tưởng biểu hiện vẫn xem như bình thường:
– Hiệu trưởng Quan quá khen, tôi ở trường Đảng Trung ương thời gian không lâu, biểu hiện lúc đó chỉ có thể xem là tạm được. Nhưng thật ra tôi thấy thật lạ lùng, Bí thư Mai và hiệu trưởng Quan dường như quan hệ tốt lắm?
Mai Thái Bình không trả lời Hạ Tưởng, khoát tay nói:
– Nói tới Thị trưởng Trần, về sau không chừng có chuyện cần cậu ra mặt.
Hạ Tưởng liền rất nhanh đoán được đại khái, hay là Trần Phong phải tới tỉnh Sở đảm nhiệm Bí thư Tỉnh ủy, mà Mai Thái Bình có khả năng ra đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh và nhập bọn cùng Trần Phong? Mai Thái Bình quan hệ bình thường với Trần Phong, nếu nói hai người họ thật sự nhập bọn với nhau, hắn ở giữa giật dây, vẫn là ứng cử viên lo việc nghĩ không thể chểnh mảng.
Nếu Mai Thái Bình không vạch trần ra, Hạ Tưởng cũng không nói rõ, chỉ đáp ứng, lại đưa ra những đề nghị khác.
Nói chuyện phiếm trong chốc lát, Mai Thái Bình lại đề xuất thêm chuyện Mai Hiếu Lâm, Mai Đình, Hạ Tưởng đành phải mỉm cười đáp lại, còn nói tới Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương Giang Trịnh Thịnh, Hạ Tưởng cũng biết rõ, giữa bốn gia tộc, đường tưởng nhà họ Mai thực lực không phải mạnh nhất, nhưng nhà họ Mai ngầm có mối quan hệ tốt khắp nơi, tầm nhìn lâu dài.
Sau đó, Mai Thái Bình vẻ mặt cười yếu ớt, nói một câu khiến Hạ Tưởng kinh ngạc:
– Cậu cùng tôi nói mai phục cả buổi, là vì sự tình của Trần Thiên Thu?
Hạ Tưởng vẻ mặt kinh ngạc:
– Tôi còn tưởng sự tình được giấu kín, hóa ra ở tỉnh đều biết.
– Không phải
Mai Thái Bình lắc đầu, mỉm cười,
– Là Chu Minh Hoành hỏi thăm tin tức ở tỉnh, trùng hợp, tôi trong lúc vô ý nghe được. Thực tế, sự tình thật sự không mấy người biết được.
Hạ Tưởng sửng sốt:
– Chu Minh Hoành cũng muốn quấy trộn thế cục Tần Đường?
– Thế cục Tần Đường, ai cũng muốn khuấy lên, đâu chỉ Chu Minh Hoành.
Mai Thái Bình vô cùng xúc động mà than thở nói:
– Điều cậu đi Tần Đường, nhìn bề ngoài không tồi, kỳ thật rất phiền toái. Bí thư Tống cho cậu một vấn đề nan giải lớn bằng trời rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |