Bất kể là đối với việc định ra vòng tròn Bắc Kinh – Thiên Tân – thành phố Yến, hay là sự phát triển kinh tế của vùng Bột Hải, Tần Đường tất nhiên sẽ tham dự vào. Nhưng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật, Tần Đường tất nhiên phải tiến bước mạnh mẽ từ công nghiệp truyền thống hướng đến công nghiệp hiện đại, từ hình thức tăng trưởng kinh tế khoanh vùng sang hình thức tăng trưởng tuần hoàn, một sự chuyển biến về kinh tế trang bị kỹ thuật công nghệ cao.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-11-full/
Từ Tử Kỳ thấy Bí thư Hạ vẫn cúi đầu không nói, biết lãnh đạo đang suy nghĩ chuyện gì, y cũng không dám nói gì, yên lặng theo sát ở phía sau lãnh đạo, trong lòng cân nhắc nên mở miệng nói như thế nào về việc đổi chỗ ở, nếu không chờ xảy ra chuyện thì cũng đã muộn. Đi tới đi lui, vừa ngẩng đầu đã thấy một quán cơm phía trước, có tên là “Thiên kháchlai”, xem chừng quy mô và cấp bậc cũng tạm được, y liền khẽ gọi Hạ Tưởng lại.
– Bí thư Hạ, anh đi đã nửa ngày rồi, có cần ăn một chút cơm hay không?
Hạ Tưởng bất chợt bừng tỉnh khỏi mạch suy nghĩ, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một quán cơm trước mắt, không lớn không nhỏ, rất thích hợp, liền gật đầu nói:
– Được, vào đây luôn.
Vừa nói vừa đi vào trong, vừa rồi suy nghĩ rất nhiều, mạch suy nghĩ còn chưa dứt, bởi vì hắn vừa mới nghĩ tới việc phát hiện ra một mỏ dầu khổng lồ một mỏ dầu lớn nhất khu vực Đông Nam ở một nơi cách nội thành không đến 100 km, chỉ bằng một mỏ dầu này, tương lai trong vài năm tới sẽ có 20 triệu mạnh mẽ tiến vào, đây mới chỉ là đầu tư về phương diện khí đốt, chưa bao gồm thiết bị phụ trợ, chẳng khác nào là chỉ ngồi chờ trong nhà, sẽ có mấy trăm triệu đầu tư từ trên trời rớt xuống.
Tần Đường không giàu mới là lạ.
Càng đánh giá triển vọng của Tần Đường, Hạ Tưởng suy nghĩ đến mức xuất thần, lúc vào cửa không cẩn thận mà khẽ đụng phải một người. Đối phương vóc dáng cao lớn, tuổi không lớn, cùng lắm là ngoài 20 tuổi, dáng vẻ khá nhã nhặn, tuy nhiên ánh mặt lại không thân thiện lắm, toàn thân mặc đồ hiệu, trong tay cầm một chuỗi ngọc sáng lấp lánh. Vừa nhìn đúng là vàng nguyên chất đánh ra, ít nhất cũng đáng giá trên dưới 2 trăm ngàn tệ.
Cũng may y chỉ nghiêng người liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, mắng một câu:
– Không có mắt à? Người lớn như vậy, đến đường cũng đi không tốt.
Từ Tử Kỳ lập tức chắn ở trước mặt Hạ Tưởng, định nói gì đó, Hạ Tưởng chỉ nhẹ nhàng vỗ vai của y, y liền hiểu nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lời nói tới cửa miệng lại nuốt trở vào.
Kết quả bởi vì đến muộn, không còn chỗ, với lại Hạ Tưởng cũng không quá so đo. Nếu đổi lại bất kỳ một Bí thư Thành ủy nào khác, đường đường là nhân vật đệ nhất thành phố Tần Đường, chắc chắn sẽ không yên vị ăn cơm ở phòng khách. Hạ Tưởng lại cho rằngcũng chẳng sao hết, dù sao cũng không có mấy người biết hắn, trước hết ăn đã rồi nói sau.
Hắn vừa tới Tần Đường không bao lâu, cũng chưa lên bản tin gì nhiều.
Hạ Tưởng liền cùng với Từ Tử Kỳ ngồi ở một chỗ sát cửa sổ, tùy ý chọn vài món ăn, rồi bắt đầu ăn cơm.
Lúc ăn cơm, suy nghĩ của Hạ Tưởng vẫn không hề ngừng vận động, cho rằng Tần Đường có ưu thế địa lý và điều kiện thiên nhiên, sau khi hoàn thành việc sắp xếp các ngành công nghiệp nặng, theo lý phải phát triển một nền kinh tế công nghệ cao, thương mại điện tử hẳn phải nhiều đất dụng võ. Với tính tình của Vệ Tân, người mà cô đã thích khó lòng đi được, việc cô đã quyết cũng khó lòng thay đổi được, nên để cô đến Tần Đường triển khai thương mại điện tử là được.
Cho cô một công việc, cũng khiến cô yên tâm.
Lại nói chuyện trong chốc lát với Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ thấy cơ hội thích hợp, đã nói ra cảnh ngộ của mình ở khách sạn. Hạ Tưởng nghe xong, hơi trầm tư nói:
– Lương Thu Duệ có một phòng trống, cậu xem qua đấy ở cũng được.
Từ Tử Kỳ trên mặt vẻ khó xử:
– Phòng của Trưởng ban thư ký, tôi làm sao lại không biết xấu hổ mà ở được? Lãnh đạo, có phải rất không thích hợp hay không?
– Bảo cậu ở thì cậu cứ đến ở là được rồi, không có gì là không thích hợp.
Hạ Tưởng cười mắng một câu, vốn lúc đầu Lương Thu Duệ nói tới chuyện này, hắn còn muốn từ từ nói sau. Giờ sự tình lại đúng dịp, Từ Tử Kỳ là bị người cố ý hãm hại cũng tốt, hoặc chính là nhân viên phục vụ muốn trèo cao cũng thế, tóm lại được dịp mượn cơ hội này để có thể kết nối quan hệ với Lương Thu Duệ.
Chỗ ở sẽ là một cầu nối, Từ Tử Kỳ chính là sợi dây nối.
Ăn uống xong xuôi, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ, nhìn qua kính ra phía ngoài thì thấy, một đám người vây quanh một chỗ, không ai nhường ai, đẩy đẩy kéo kéo, đang ầm ĩ không ngừng. Phỏng chừng lại là mấy thanh niên uống rượu say sinh chuyện, Hạ Tưởng không muốn can thiệp, liền chuẩn bị cùng Từ Tử Kỳ đi khỏi.
Đi tới cổng mới phát hiện, cánh cổng bị người ta vây chật kín, không đi được. Hạ Tưởng ngẩng đầu nhìn, người thanh niên trẻ tuổi dáng vẻ bệ vệ ngút trời đứng giữa sân đúng là Kim Thủ Liên vừa rồi đụng phải hắn. Kim Thủ Liên vênh váo tự đắc đang giằng co với một người trẻ tuổi khoảng trên dưới 20 tuổi, người trẻ tuổi đeo một chiếc kinh đen, rất khí thế mà đứng mặt đối mặt với Kim Thủ Liên ở cùng một chỗ.
– Cái xe Ferrari quái quỷ của cậu cản đường của tôi.
Kim Thủ Liên khí khí thế mà nói.
– Là chiếc xe Porsche mục nát của cậu cản đường của tôi mới đúng.
Kính đen không chịu yếu thế.
– Cậu có biết bố tôi là ai không?
Kim Thủ Liên cười lạnh một tiếng,
– Bố tôi là Kim Cương.
– Kim Cương thì là cái gì? Cậu có biết chú của tôi là ai không?
Kính đen khẽ cười một tiếng,
– Chú tôi là Lý Hữu Quốc.
Hóa ra là hai gã con nhà giàu mới nổi bất lương so bố ai to hơn, Hạ Tưởng không nói gì, lắc đầu, chuẩn bị cùng Từ Tử Kỳ rời khỏi, đối với loại đấu đá không vô ý nghĩa loại này, hắn nhìn cũng chẳng muốn liếc mắt nhìn một cái.
Không ngờ còn chưa bước chân, đã có chuyện không ngờ xảy ra, bởi vì hắn nghe được trong đám người có người nhắc tới Chu Minh Hoành…
Hạ Tưởng liền dừng bước, dự định im lặng xem tình thế phát triển.
Từ Tử Kỳ thấy Hạ Tưởng dừng chân, cũng đứng lại, y không nghe thấy cái gì, không rõ Hạ Tưởng là có ý tứ gì. Nhưng có một số việc không thể hỏi, y liền chăm chú đứng ở bên cạnh Hạ Tưởng, sẵn sàng bảo vệ cho sự an toàn của lãnh đạo.
Làm cho Từ Tử Kỳ lo lắng chính là, Tiêu Ngũ vẫn chưa đến Tần Đường. Y cũng biết Tiêu Ngũ thân thủ rất cao, là vệ sĩ bên người Bí thư Hạ, y cũng không có bản lĩnh của Tiêu Ngũ, bởi vậy liền đặc biệt lo lắng Hạ Tưởng bị đám người hỗn loạn tấn công.
Từ Tử Kỳ chưa tận mắt thấy qua thân thủ của Hạ Tưởng…
Chợt nghe Kim Thủ Liên và kính đen tiếp tục chọi gà.
– Lý Hữu Quốc thì có gì đặc biệt hơn người? Bố tôi và Thị trưởng Chu quan hệ rất tốt, ông ấy chỉ cần gọi một cú điện thoại, Thị trưởng Chu phải lập tức lại đây.
Kim Thủ Liên bước một bước về phía trước, làm cho kính đen lui về phía sau một bước.
Kính đen hiển nhiên không phục, cũng bước một bước về phía trước, dính chặt cùng một chỗ với Kim Thủ Liên:
– Thị trưởng Chu? Thị trưởng Chu cũng không quản được Cục trưởng Hoàng. Kim Cương càng không có gì trọng đại, chú tôi gọi một cú điện thoại, Cục trưởng Hoàng cũng phải khẩn trương lại đây.
Cục trưởng Hoàng là ai, Hạ Tưởng trong lòng hiểu rõ, chính là Bí thư Đảng ủy Ủy ban nhân dân thành phố Tần Đường kiêm Công an Hoàng Đắc Ích.
Được lắm, một va chạm nho nhỏ, liền liên lụy tới hai nhân vật trọng yếu của Thành ủy, một Phó thị trưởng thường trực Chu Minh Hoành, một trưởng công an Hoàng Đắc Ích. Thành phố Tần Đường thật đúng là một địa phương ngọa hổ tàng long, một sự việc nhỏ cũng có thể kéo cán bộ chính phủ vào?
Đương nhiên, có lẽ có yếu tố phóng đại, nhưng có một điểm không thừa nhận cũng không được là, cũng quả thật là có khả năng Chu Minh Hoành và Hoàng Đắc Ích có liên quan về lợi ích với hai người đang có mặt.
Hạ Tưởng ngay từ đầu đã nghĩ hai người xung đột là bởi vì phụ nữ, đối với một số ít con nhà giàu mới nổi mà nói, tranh giành tình nhân là chuyện thường, nhưng ở trong tầm mắt của hắn, chú ý tới ở một bên còn có một người đang khoanh tay đứng nhìn, bị bao vây ở bên trong đám người giống như các vì sao vây quanh mặt trăng vậy.
Người này ngoài 30 tuổi, tóc rẽ ngôi, ánh mắt không lớn, khóe mắt cụp xuống, diện mạo rất là cổ quái, trên khóe miệng còn có một nốt ruồi, có thể dùng từ dung mạo xấu xí để hình dung, tuy nhiên quần áo gọn gàng ngăn nắp, vẻ mặt sáng sủa, toàn thân cũng tất cả đều là hàng hiệu, đứng ở giữa mọi người, dáng vẻ thiên hạ đệ nhất, vẻ mặt đầy châm biếm đang nhìn Kim Thủ Liên và kính đen bật lại nhau.
Anh ta là ai?
Hạ Tưởng bình tĩnh quan sát tình thế phát triển, lúc đang do dự có cần thiết phải xem tiếp không, sự tình lại đột nhiên thay đổi.
Vốn Kim Thủ Liên và kính đen hai người đang người này đẩy người kia xô, ngoài mặt vô cùng tức giận, trên thực tế đều là phô trương thanh thế, bởi vì hai người giằng co cả buổi, không ai dám đánh ra cước đầu tiên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |