Tiểu Quỳ chảy máu khiến Trương Thần Phương bị kích động, nói được làm được, cầm lấy giày muốn đánh Tiểu Quỳ, lại đánh không trúng, chỉ đánh trúng vai Tiểu Quỳ, thời điểm ả tức giận muốn đánh thêm lần nữa thì lại xảy ra một chuyện bất ngờ…
Bên ngoài biệt thự truyền đến một tiếng nổ, một chiếc xe tải lớn trực tiếp đâm đổ cửa sắt biệt thự, gây ra một tiếng ầm rất lớn rồi tiến vào. Xe dừng lại, từ trên xe đi xuống một đám người, mỗi người cầm trong tay gậy sắt, mặc trang phục màu đen, mang kính râm giống nhau như đúc, đăng đằng sát khí phá cửa tiến vào.
Một người trực tiếp vọt tới trước mặt Trương Thần Phương, không nói lời nào đoạt lấy chiếc giầy trong tay Trương Thần Phương, hướng tay và mặt Trương Thần Phương, liên tiếp đánh xuống.
Vừa nhanh vừa độc, Trương Thần Phương không kịp phản ứng lại, ả đã vốn béo giờ đây trông lại càng giống đầu lợn.
Trương Thần Phương bị đánh hôn mê, sửng sốt ước chừng năm giây, đang muốn chất vấn đối phương là ai, người kia không nói một lời, giơ tay chặn lại, gọi hai người lại, một trái một phải lột quần áo của Trương Thần Phương ra – do đang là mùa đông nên bên trong còn có lớp quần áo mỏng nữa – ả sợ tới mức hô to:
– Cưỡng gian, giết người!
Vừa mới hô được một tiếng, liền bị nhét một mảnh vải vào miệng, sau đó hai tay bị trói ra sau lưng, lại tiếp tục bị người lột quần áo, đến khi chỉ còn lại đồ lót đỏ bên trong thì bị trói hai chân, hai tay, ném thẳng ra ngoài trời tuyết.
Tiếc là Trương Thần Phương béo như heo giữa trời tuyết, lại thêm đồ lót màu đỏ lại càng nổi bật trên tuyết trắng, thật đúng là khiến người ta rung động, chỉ có điều không có chút gợi cảm nào mà ngược lại, cái bộ dạng kia khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Có người đùa dai, còn sờ soạng ở trước ngực Trương Thần Phương, rồi lại cởi áo lót của ả ra, không ngờ cũng là màu đỏ. Sau đó, áo lại bị người ta ném lên cây, chiếc áo lót đỏ bây phấp phới trên cây.
Lã Chấn Dương cũng bị dọa si ngốc, y nhìn ra đối phương khẳng định không phải là cảnh sát, vừa định hỏi “Các người là ai?”, chưa kịp mở miệng, đã bị người ta dùng băng dính dán lại, sau đó lại bị thêm một quyền đánh trúng bụng, đau đến cong cả lưng, rồi lại bị người ta bịt mắt, trói chân tay, lột quần áo và cuối cùng giống như Trương Thần Phương, bị ném ra ngoài trời tuyết.
Một đôi uyên ương đồng bệnh tương liên, ở giữa trời tuyết cùng nhau nằm chổng mông lên trời, giải thích một cách mỹ miều là một đôi cẩu nam nữ có nạn cùng chịu.
Bất quá là một người miệng bị nhét giẻ còn một người thì bị dán miệng, khiến Trương Thần Phương và Lã Chấn Dương thiếu chút nữa bất tỉnh tạ thế.
Lại nói đến Mã Quân, dù sao gã cũng xuất thân cảnh sát, vừa thấy sự việc không xong đã nghĩ muốn nhảy cửa sổ chạy trốn, tránh voi chẳng xấu mặt nào, đối phương người đông thế mạnh, đánh không lại liền bỏ chạy là thông minh nhất, không ngờ tới vừa mở cửa sổ, thò đầu ra đã bị một côn từ đâu đánh tới, tránh không kịp, trúng ngay giữa mặt.
Một côn liền khiến cho Mã Quân ngã ngửa trên mặt đất, chính là một côn đó khiến đầu óc gã quay cuồng, sờ lên trán, lại thấy toàn là máu.
Mã Quân nổi giận, giơ tay sờ súng trên người, mẹ nó, cùng lắm thì liều mạng, gã tỉnh hẳn rượu, nghĩ tới, giết một người đền một mạng, giết hai đền hai, không nghĩ tới, tay vừa vươn ra, liền bị một chân dẫm nát, đau đến co cả mặt mũi.
Điều khiến gã không ngờ hơn đó là súng của gã rơi bên ngoài người đó cũng không có nhặt mà ngược lại, lại cầm lấy camera chụp gã không ngừng, một lúc sau, gọi hai người nâng gã dậy.
Nhìn thấy Tiểu Quỳ đã được người đưa ra khỏi biệt thự, lại còn có người lên trên lầu tìm kiếm nửa ngày, đem giấy tờ nhà và két sắt của gã xuống dưới, kẻ cầm đầu cầm trong tay một cây dao mỏng, không nói lời nào vạch một nhát trên cánh tay gã, lập tức máu chảy ra, sau đó lại uy hiếp gã:
– Mật mã là gì, nhanh lên, nếu không dao tiếp theo chính là động mạch.
Mã Quân bình thường khá hung hăng nhưng gặp tình thế cứng rắn cũng biết là mạng sống quan trọng hơn bèn nói ra mật mã, rồi nói tiếp:
– Anh bạn, hiểu lầm, đúng là hiểu lầm, tôi là thủ hạ của Ngưu Lâm Quảng, các anh nếu là người của Tần Đường, không thể không biết Ngưu Đại Bảo, đúng không? Anh bạn, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cần tiền hay là cần muốn có đường đi?
Mã Quân còn tưởng có thể thương lượng, tuyệt không ý thức được đối phương căn bản là không để gã có đường thoát.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-11-full/
Nga Ni Trần vừa đến Tần Đường đã sát phạt quyết đoán, giúp Hạ Tưởng đỡ được một chuyện, tặng Hạ Tưởng một món quà lớn.
– Bọn tao là người ở Thủ đô, Tiểu Quỳ là bạn gái của đại ca bọn tao, mày đã đắc tội với người không nên đắc tội, có hiểu được hay không? Hôm nay, đến đây chính là để cho mày một bài học.
Nói xong, đối phương liền đâm con dao nhỏ xuyên qua bàn tay Mã Quân, đính cánh tay phải của Mã Quân lên trên bàn.
Mã Quân không nghĩ tới đối phương lại ra tay độc ác như thế, hét thảm một tiếng, đau thiếu chút nữa ngừng thở.
Toàn bộ tiền mặt và sổ tiết kiện trong két, tính sơ sơ cũng trên vài trăm triệu, đối phương cũng không lấy tiền, chỉ chụp ảnh lại toàn bộ làm chứng cứ. Tới cũng nhanh mà đi cũng mau, từ đầu đến cuối chỉ nói mấy câu, sau khi mang Tiểu Quỳ đi liền biến mất không còn một người.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 11 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-11-full/
Một đêm trôi qua, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Sau khi trời sáng, Hạ Tưởng dự định từ Thủ đô khởi hành về Tần Đường, chẳng dè còn chưa kịp lên đường đã lại nhận được điện thoại của Tưởng Tuyết Tùng, đề nghị được gặp hắn. Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, để trở thành Ủy viên bộ chính trị, Tưởng Tuyết Tùng cũng giữ một phiếu quan trọng, vả lại, duy trì mối quan hệ giữa hắn và Tưởng Tuyết Tùng cũng không phải ý kiến tồi, liền nhanh chóng hẹn gặp.
Hắn gặp Tưởng Tuyết Tùng nói chuyện trong khoảng một giờ, cuối cùng, hai người bắt tay tạm biệt. Tưởng Tuyết Tùng tìm hắn gặp mặt là có hai tầng ý tứ. Thứ nhất là việc Bí thư Thành ủy Thành phố Tần Đường ứng cử vào chức Ủy viên thương vụ Tỉnh ủy cao cấp, Tưởng Tuyết Tùng tỏ thái độ muốn ủng hộ, một tầng ý khác là nhờ Hạ Tưởng thay mặt hỏi thăm Tào Vĩnh Quốc, còn nói luôn hoài niệm thời gian cùng làm việc với Tào Vĩnh Quốc ở tỉnh Tây, lại làm như vô ý nhắc đến một số người.
Hạ Tưởng hiểu ý, ở tỉnh Tây, Tưởng Tuyết Tùng vẫn còn có thân tín của mình.
Lại nói đến việc hợp tác kinh tế giữa Thủ đô và Tần Đường, quả thật, giữa Thủ đô và Tần Đường có rất nhiều chỗ có thể bù đắp cho nhau, chuyển dịch cơ cấu kinh tế Bắc Kinh – Thiên Tân, Tần Đường là ứng cử viên thích hợp nhất, hiện tại, hai vùng kinh tế có quan hệ vô cùng chặt chẽ, quả thật gặp mặt nói chuyện cũng là điều tất yếu.
Hạ Tưởng nghĩ lại, vô tình mà hắn đã được làm quen với mấy người là Ủy viên Trung ương Bộ chính trị, Ngô Tài Dương thì không cần phải nói, Tưởng Tuyết Tùng cũng xem như là một người, Quan Viễn Khúc cũng được coi như một người nữa, Thủ tướng tuy hắn đã có gặp mặt nhưng hai người tiếp xúc quá ít, hiểu biết nhau cũng chỉ là bên ngoài thôi.
Nhưng ngay cả như vậy, việc có thể cùng với hai ba người trong Ủy viên Bộ chính trị gặp mặt nói chuyện cũng đã đủ khiến hắn tự hào.
Hơn nữa, hắn hiểu rõ, ở kiếp trước, Cổ Thu Thật, Trịnh Thịnh, Tống Triêu Độ, Trần Phong đều có triển vọng bước vào Bộ Chính trị, đến lúc đó, lực lượng ủng hộ hắn ở bên trong Bộ Chính trị đã không thể coi thường.
Triển vọng thật không tồi, nhưng trước mắt, vẫn là một đường rối rắm.
Hạ Tưởng vẫn còn chưa biết ở Tần Đường đã xảy ra một việc, không lớn không nhỏ, vừa vặn biến đổi toàn bộ cục diện một cách tinh tế. Hắn còn đang cân nhắc xem làm thế nào để thuyết phục Lão Cổ chọn hắn, làm thế nào để hóa giải vấn đề khó khăn của Lưu Kiệt Huy, làm thế nào để cùng bàn điều kiện với Phó Tiên Phong. Tiếp đó, Tống Nhất Phàm bỗng nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng cô bị cảm, còn nói không có việc gì, không cần hắn đến thăm, cô vẫn còn khỏe lắm, chỉ là gọi điện báo một câu như vậy thôi.
Tâm tư của con gái, nếu Hạ Tưởng mà không hiểu, thì hắn sẽ không phải là Hạ Tưởng, vừa dịp hắn đang ở Thủ đô, thật tốt, hắn liền lên ô tô đến Đại Học Bắc Kinh, thăm hỏi Tống Nhất Phàm.
Tống Nhất Phàm quả thật bị cảm rất nặng, người so với hoa cúc còn gầy hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn tiều tụy khiến cho người ta đau lòng. Hạ Tưởng mua thuốc cho cô, lại mời thêm bác sĩ đến nữa. Tống Nhất Phàm hiện tại thuê một phòng ngủ, một phòng khách, trong phòng bày trí khá ấm áp, Hạ Tưởng ở lại cùng cô ăn cơm trưa.
Sau chuyện ý loạn tình mê lần trước, hai người mỗi lần gặp lại đều tránh mặt nhau, nhưng, dường như, quan hệ giữa hai người lại tiến triển thêm một tầng. Tính tình Tống Nhất Phàm và Cổ Ngọc có phần tương tự nhau, nhưng cô so với Cổ Ngọc lại cởi mở hơn, tùy hứng hơn, Cổ Ngọc bên trong đơn thuần tinh khiết nhưng vẫn có đau buồn, Tống Nhất Phàm không như vậy, bên trong cô đơn thuần mà vui vẻ, hơn nữa, lại là người rất lạc quan.
Vì bận quá nhiều việc nên Hạ Tưởng không thể ở lâu, thời điểm rời đi, hắn ôm Tống Nhất Phàm nói:
– Ngoan, làm một cô bé nghe lời, uống thuốc rồi ngủ đi, nghỉ ngơi là liều thuốc tốt nhất chữa cảm lạnh đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |