Trần Khiết Văn trong lòng mừng thầm, đang định tuyên bố đề nghị của Hạ Tưởng không được Hội nghị thường vụ thông qua, nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, đã xảy ra việc ngoài ý muốn.
Đầu tiên là Dương Kiếm nhẹ nhàng ho khan một tiếng, giơ tay trái lên cao:
– Tôi ủng hộ.
Giọng Dương Kiếm rất nhẹ, giống như sợ kinh động đến người khác, nhưng y lên tiếng, liền như bình địa nổi sấm sét, trực tiếp khiến Trần Khiết Văn đầu óc choáng váng, làm sao Dương Kiếm có thể tán thành Hạ Tưởng? Dương Kiếm chính là người của Mai Thái Bình, ở Tỉnh ủy, Mai Thái Bình là người kiên định phản đối đại kế hoạch chỉnh hợp. Dương Kiếm dám ngang nhiên đi ngược lại với ý chí của Mai Thái Bình để ủng hộ Hạ Tưởng? Y không cần tiền đồ chính trị sao?
Trần Khiết Văn thiếu chút nữa thất thố ngay tại trận, cũng may bà vẫn cố gắng khống chế được cảm xúc, định nói cái gì lại cảm thấy không thích hợp, liền dùng ánh mắt lạnh lùng mà liếc nhìn Dương Kiếm một cái, bởi vì vừa rồi lúc nói chuyện, Dương Kiếm không hiểu ám hiệu và cuộc đàm phán riêng với bà, bà kỳ thật cũng không có hy vọng gì quá lớn đối với Dương Kiếm.
Kệ y đi, Trần Khiết Văn tự an ủi chính mình, mới có sáu phiếu, vẫn còn chưa được một nửa.
– Tổng cộng sáu đồng chí ủng hộ, vẫn là chưa được một nửa…
Một lát lặng im qua đi, Trần Khiết Văn tin tưởng không còn ai giơ tay ủng hộ nữa, lại chuẩn bị tuyên bố – Trần Thiên Vũ trong lòng nghẹn tới cổ, y đã hoàn toàn tuyệt vọng – đột nhiên, Bùi Nhất Phong lại ho khan một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Bùi Nhất Phong không chút hoang mang mà đặt chén nước trong tay xuống – y không biết, trong thời gian vài giây y hạ chén nước, có mấy người đều trong lòng thầm mắng, ông không uống nước là sẽ chết à? Ông hạ sớm một chút sẽ chết đấy? Ông đừng cố làm ra vẻ sẽ chết đấy chứ?
Bùi Nhất Phong đương nhiên sẽ không chết, y còn sống được tốt, hơn nữa còn muốn làm ra cử chỉ kinh người – y thong thả mà kiên định giơ tay phải lên, ánh mắt kiên định, giọng nói cũng rất kiên định:
– Tôi tán thành.
Lá phiếu thứ bảy.
Lá phiếu thứ bảy rất quan trọng – là lá phiếu đánh mốc quá một nửa.
Trần Khiết Văn trợn mắt há hốc mồm.
Bùi Nhất Phong, không ngờ là Bùi Nhất Phong, không ngờ là Bùi Nhất Phong luôn mồm đáp ứng bà nhất định sẽ phản đối kế hoạch chỉnh hợp của Hạ Tưởng, làm sao có thể? Bùi Nhất Phong làm sao có thể lật lọng, làm sao có thể vào lúc mấu chốt nhất mà đưa ra một lá phiếu ủng hộ?
Trần Khiết Văn đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong cơn giận dữ, trong lòng chửi ầm lên, Bùi Nhất Phong, ông thực không ra cái con mẹ gì cả, nói chuyện với ông thối lắm, tuyệt không nói nguyên tắc, ông chính là cây cỏ đầu tường, chính là khốn khiếp càng khốn khiếp, bà gần như đem tất cả những điều thô tục nhất mà bà biết từ trước đến nay để chửi. May mà, chỉ chửi thầm trong bụng, nếu nói ra miệng, chắc chắn sẽ làm tất cả những người đang có mặt té xỉu.
Lẽ nào… thua rồi? Trần Khiết Văn trong lòng hiện lên một sự mất mát to lớn, một cảm giác nhục nhã mãnh liệt dâng lên trong lòng, chỉ muốn lập tức vận dụng quyền phủ quyết của Bí thư mà phá hủy tất cả.
Không ngờ ngay lúc bà đang hết sức kinh ngạc, những điều ngoài ý muốn lớn hơn nữa lại liên tiếp xảy ra.
– Tôi tán thành.
Thường Hào giơ cánh tay lên.
– Tôi cũng tán thành.
Lãnh Dương cũng giơ cánh tay lên.
Chín phiếu tán thành, hai phần ba Ủy viên thường vụ tán thành chỉnh hợp Thiên Cương, hơn nữa mấy người đó, trong lúc nghỉ giữa giờ, đều tự mình đồng ý với bà, chắc chắn sẽ bỏ phiếu chống đối, nhưng đều phản bội ở thời khắc mấu chốt, trực tiếp đào tẩu khỏi con đường của bà, đánh bà trở tay không kịp, khiến tất thảy kế hoạch bà tỉ mỉ bày ra đều tan tành.
Trần Khiết Văn không chỉ tức giận đến kinh ngạc, bà gần như muốn nổi điên, bởi vì cảm giác bị lừa gạt, bị người xem không ra gì thật sự tồi tệ, thân mình bà khẽ lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa đã không trụ được.
Nếu nói mấy lần thất bại trước kia còn có chuẩn bị tâm lý nhất định, thảm bại hôm nay, thì hoàn toàn giống như bị rơi từ trên trời xuống đất. Giống như một người đang vô cùng hưởng thụ mà ngồi ở trong khoang business, đột nhiên bị người ta đá một cú rơi ra khỏi máy bay, đầu dưới chân trên mà từ đám mây lao nhanh như vật rơi tự do xuống đất, sau một tiếng nổ kinh thiên động địa, không ngờ vẫn là mặt đất.
Đau chính là mặt, thương chính là tâm.
Trần Khiết Văn khóc không ra nước mắt.
Không chỉ Trần Khiết Văn, Bì Bất Hưu, Ngô Minh Nghị cũng kinh ngạc đến ngây ra như phỗng, đều mở to hai mắt, một câu cũng nói không nên lời, vẻ mặt cần cổ quái thế nào thì đã cổ quái như thế. Lẽ ra với cấp bậc của Ngô Minh Nghị và Bì Bất Hưu, bình thường sẽ không có sự tình gì làm cho bọn họ thất thố, nhưng hôm nay tất cả thật sự là rất bất chợt rất kỳ dị, nhất là Bùi Nhất Phong lâm trận trở giáo, là sự phản bội trực tiếp nhất, mất mặt nhất và không để đường rút lui nhất, y về sau còn cộng tác như thế nào với Trần Khiết Văn?
Đến ngay cả Trần Thiên Vũ cũng không rõ ràng lắm cuối cùng đã xảy ra cái gì, Thị trưởng Hạ rốt cuộc có đòn sát thủ gì khiến phần đông Ủy viên thường vụ đều trở giáo về cùng hướng? Bùi Nhất Phong thì có thể nói, chắc chắn là quyền lợi của Hoa Uyển khiến y cuối cùng đảo hướng về phía Thị trưởng Hạ, bởi vì dưới sự tác hợp từ giữa của Từ Tử Kỳ, Hoa Hải Nguyên đã quyết định tiếp nhận người thân bạn bè của Bùi Nhất Phong đến làm việc ở đây, Bùi Nhất Phong bán đứng Trần Khiết Văn vào thời khắc mấu chốt, đã có thể lý giải, nhưng Thường Hào và Lãnh Dương, lại là bởi vì sao?
Trần Thiên Vũ nghĩ không thông, y cũng biết Hạ Tưởng dù sao cũng là lãnh đạo, không có khả năng mọi chuyện đều cho y biết, nhưng suy xét từ góc độ của y, y vẫn hy vọng Thị trưởng Hạ ít nhiều tiết lộ một chút nội tình cho y biết, đỡ cho y phải luôn lo lắng đề phòng.
Vừa rồi, thật sự là rất khẩn trương rất kích thích, gần như khiến cho người ta chịu đựng không nổi. Thời gian Trần Thiên Vũ xông pha trong quan trường cũng không ngắn, từ sau khi biết Hạ Tưởng, hiểu biết thủ đoạn của Hạ Tưởng, mới biết được hoá ra đạo làm quan ở trong tay Hạ Tưởng, còn có thể vận dụng đến trình độ xuất thần nhập hóa.
Trách không được thời gian trước đây có người gọi Hạ Tưởng là , cẩn thận ngẫm lại từ khi hắn quen biết Thị trưởng Hạ tới nay, thủ đoạn của Thị trưởng Hạ quả thật nhiều vô kể, có nhiều hành động kinh người không nói, còn thường có tài sửa dở thành hay. Hiện giờ, vận dụng càng thêm thành thạo, thường xuyên thu được hiệu quả tuyệt vời.
Trần Thiên Vũ ngoại trừ khâm phục cũng chỉ có khâm phục, nghĩ thầm rằng về sau theo sát bước chân của Thị trưởng Hạ, mới có thể đảm bảo sẽ không phạm sai lầm.
Trần Khiết Văn ngây người kinh ngạc ước chừng vài giây đồng hồ, mới tỉnh táo lại, trong lòng vừa xấu hổ vừa giận, bà hai lần định tuyên bố, cả hai lần bị người khác giơ tay cắt ngang, đặc biệt lần Bùi Nhất Phong, hoàn toàn chính là một cước đá bà tới đáy giếng, sau đó lại đem một tảng đá lớn đập xuống đầu, là hành động điển hình nhất của kẻ tiểu nhân.
Tức giận, phẫn nộ, nhục nhã, lại nghĩ đến sau khi Hội nghị thường vụ thông qua sẽ mang đến hậu quả trầm trọng đối với thế cục trong tỉnh cùng với tiền đồ cá nhân của bà, Trần Khiết Văn quyết định sử dụng một phiếu quyền phủ quyết, kiên quyết bác bỏ đề nghị, không cho đề nghị này được thông qua.
Nhưng bà thật không ngờ chính là, Lôi Nhất Đại đã sớm dự đoán được bà trong cơn thịnh nộ có khả năng sử dụng một phiếu quyền phủ quyết, liền cười ha hả nói:
– Tôi sang năm sẽ về hưu, cũng không có nỗi lo gì, nên nhắc nhở Bí thư Trần một tiếng. Nếu bà muốn vận dụng quyền uy một phiếu phủ quyết của Bí thư, lúc tôi nhàn rỗi không có việc gì, sẽ sửa sang lại một phần tài liệu, hàng ngày sẽ đưa đến Tỉnh ủy.
Càng khiến cho Trần Khiết Văn thiếu chút nữa đập bàn dựng lên chính là, Chiến Kính Bằng cũng không thức thời mà nhảy ra, rõ ràng là trào phúng mà cười nói:
– Bộ trưởng Lôi không bằng sửa sang lại một phần tài liệu tố cáo, phản ánh với Tỉnh ủy về việc bộ máy thành ủy Thiên Trạch không đoàn kết, nảy sinh mâu thuẫn, không thể triển khai công tác, tôi sẽ là người ký tên đầu tiên, sau đó sẽ phụ trách tìm năm sáu vị Ủy viên thường vụ ký tên. Hiện tại là thời đại dân chủ, trung ương cũng đãliên tục nhấn mạnh không được độc đoán.
Chiến Kính Bằng và Lôi Nhất Đại kẻ xướng người hoạ, Trần Khiết Văn trên mặt liền mỗi lúc một trắng bệch, hai mắt tóe lửa. Cách làm của Chiến Kính Bằng rất độc, nếu thực sự bốn năm vị Ủy viên thường vụ ký tên để phản ánh với Tỉnh ủy việc bà chuyên quyền độc đoán, Tỉnh ủy nhất định sẽ tìm Hạ Tưởng nói chuyện, Hạ Tưởng nói xấu bà thêm mấy câu nữa, sinh mệnh chính trị của bà ở Thiên Trạch liền tuyên bố kết thúc.
Không phải trò đùa, là sự thật ác liệt, Tỉnh ủy sẽ không bởi vì một mình bà mà khiến đại bộ phận Ủy viên thường vụ không hài lòng, huống chi bên trong Ủy viên thường vụ còn có tiếng nói của Thị trưởng.
Vẻ mặt của Trần Khiết Văn chậm rãi khôi phục lại bình tĩnh, tình thế mạnh hơn người, bà hiện tại phủ quyết chẳng khác nào hoàn toàn trở mình với Hạ Tưởng, sự tình theo như lời Lôi Nhất Đại và Chiến Kính Bằng vừa rồi sẽ trở thành sự thật. Lại nhìn Hạ Tưởng, vẻ mặt bình tĩnh, bày ra thái độ không đếm xỉa, nhưng khóe môi nhếch lên như có ý cười, nhìn thế nào, cũng khiến cho người ta cảm thấy nham hiểm đáng sợ.
Trần Khiết Văn hít sâu một hơi, thong thả nói:
– Hai đồng chí Nhất Đại và Kính Bằng không cần phải làm khó, tôi là người đứng đầu, nhưng tôi hết sức tôn trọng ý kiến của các đồng chí, Hội nghị thường vụ chính là một cơ cấu dân chủ, nguyên tắc tuần hoàn chính là thiểu số phục tùng đa số. Đề tài thảo luận của Thị trưởng Hạ ngày hôm nay chính thức được thông qua, chỉnh hợp Thiên Cương ngay hôm nay bắt đầu, toàn diện triển khai.
Hạ Tưởng vỗ tay đầu tiên, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy.
Trong lúc vỗ tay, Trần Khiết Văn vẻ mặt mỉm cười, nhìn không thấy có gì khác thường, trên thực tế Hạ Tưởng biết rằng, vết rạn nứt mâu thuẫn giữa hắn và Trần Khiết Văn càng ngày càng sâu, nói không chừng cuối cùng sẽ có một ngày lớn đến mức không thể gỡ được.
Sau khi việc nghị quyết Hội nghị thường vụ Thành ủy Thiên Trạch chính thức thông qua việc chỉnh hợp Thiên Cương truyền ra, lập tức đạt được hưởng ứng to lớn ở Tỉnh ủy.
Bí thư Tỉnh ủy Phạm Duệ Hằng đang ở văn phòng phê duyệt văn kiện, sau khi nhận được điện thoại, bỗng chốc sửng sốt, ngây người trong chốc lát, mới gắng sức ngửa người về phía sau, thở dài một tiếng:
– Hạ Tưởng à Hạ Tưởng, cậu thật đúng là một nhân vật, ngay ông cụ nhà họ Ngô cũng không trị được cậu, cậu rốt cuộc muốn thế nào?
Chủ tịch tỉnh Tống Triêu Độ đang nghe một gã Phó chủ tịch tỉnh báo cáo công tác, sau khi nghe được tin tức, lập tức đập bàn dựng lên:
– Tốt, thật sự rất tốt.
Trực tiếp khiến Phó chủ tịch tỉnh cả kinh trợn mắt há hốc mồm, chưa bao giờ thấy Chủ tịch tỉnh Tống hưng phấn giống như lúc này.
Phó Tiên Phong đang ở trong văn phòng ở Bắc Kinh, sau khi nhận được điện thoại, nhẹ nhàng mà buông điện thoại. Nghĩ ngợi gì đó, lại lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại cho Khâu Tự Phong:
– Tự Phong, thành phố Thiên Trạch đã phá vỡ cục diện, thành phố Yến, còn có thể chống đỡ bao lâu?
– Có thể chống đỡ bao lâu, thì phải xem sự tự tin của nhà họ Ngô lớn thế nào, chúng ta cũng không phải là quân tiên phong, mà là nhà họ Ngô.
Khâu Tự Phong thản nhiên nói, vừa khách khí lại vừa xa cách với Phó Tiên Phong, không có chút nhiệt tình nào.
Sau khi Mai Thái Bình nghe được tin tức, trên mặt lộ vẻ rất cổ quái, một mình chắp tay sau lưng đứng ở trước cửa sổ, lẩm bẩm một câu:
– Hạ Tưởng, nếu thiên hạ đại loạn, cậu chính là nguồn gốc.
Thiên hạ đương nhiên sẽ không đại loạn, nhưng tỉnh Yến, lại bởi vì Hội nghị thường vụ Thiên Trạch chính thức thông qua chỉnh hợp Thiên Cương, mà đẩy ngã quân bài Domino thứ nhất. Trong thời gian ngắn ngủi ba ngày sau đó, lần lượt có hai thành phố cấp 3 chính thức thông qua nghị quyết trong Hội nghị thường vụ, tính luôn cả Thiên Trạch, liền một lúc thay đổi cả ba thành phố.
Chỉnh hợp nguồn tài nguyên sắt thép của Yến, ở cận kề ranh giới giữa sự sống và cái chết, bởi vì Thiên Trạch sụp đổ, mà đột nhiên hi vọng, vì vậy đã mở ra khúc dạo đầu mở màn cho một cuộc chiến ác liệt khác…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |