Trong cuộc chiến, rất cần đến dũng khí. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, tiếng thứ hai tinh thần giảm sút, tiếng thứ ba tinh thần hoàn toàn kiệt quệ. Đạo lý giao chiến đơn giản nhất giữa hai quân, Thị trưởng Hạ lại không hiểu?
Ngoài dự kiến của mọi người chính là, Hạ Tưởng dường như chỉ chần chừ một chút, liền gật đầu đáp ứng:
– Được, căn cứ vào tinh thần chỉ thị của Bí thư Trần mà xử lý.
Mọi người trố mắt, Thị trưởng Hạ làm sao vậy, không rèn sắt khi còn nóng mà tiếp tục duy trì cục diện có lợi, lại hào phóng mà buông tay, không có việc gì chứ? Mọi người trừng mắt to mắt nhỏ, đều đoán không ra Thị trưởng Hạ là hào phóng hay là có dụng ý khác.
Trần Khiết Văn không quan tâm đến việc Hạ Tưởng vì sao lại đáp ứng được thoải mái như vậy, ngay lập tức vung tay lên, là người đầu tiên bước ra khỏi phòng họp. Bà rời ghế, những người còn lại cũng đứng dậy, phòng họp một hồi ồn ào.
Ba người Bì Bất Hưu, Ngô Minh Nghị, Bùi Nhất Phong khẽ bí mật trao đổi ánh mắt một chút, ba người liền nối đuôi nhau mà đi ra. Một lát sau, Trưởng ban Tuyên giáo Thường Hào, Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương và Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu cũng lần lượt đi ra khỏi phòng họp. Trần Thiên Vũ liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy Thị trưởng Hạ thờ ơ, trong lòng liền nghi hoặc.
Rất rõ ràng, mấy người vừa rồi đều bị Bí thư Trần gọi đi nói chuyện. Nếu Thị trưởng Hạ không chủ động tìm cách xử trí, chẳng khác nào hắn tự tay chôn vùi cục diện tốt đẹp, đem thắng lợi sắp tới tay, chắp tay dâng cho người ta, sao không khiến cho lòng người nóng như lửa đốt?
Ngoại trừ Hạ Tưởng ra, trong phòng họp còn lại Dương Kiếm, Chiến Kính Bằng, Từ Hâm và Trần Thiên Vũ, Lôi Nhất Đại. Thị trưởng Hạ cũng không chủ động tìm Dương Kiếm và Lôi Nhất Đại nói chuyện, ngược lại dường như không có việc gì đứng dậy, không để ý tới ai, chắp tay sau lưng, thả bộ đi ra ngoài.
Trong hồ lô của Thị trưởng Hạ bán thuốc gì? Hay là chẳng có thuốc gì để bán, đơn giản là đã thật sự thả tay?
Trần Thiên Vũ cúi đầu, không nói lời nào. Dương Kiếm vẫn như cũ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, dường như còn chưa có được chủ ý. Chiến Kính Bằng ngược lại vẻ mặt thoải mái, dù sao nhiệm vụ của y đã hoàn thành, hiện tại y đã không còn gánh nặng tâm lý. Lôi Nhất Đại lấy bấm móng tay ra, như tách biệt với mọi chuyện mà cắt móng tay. Mỗi người một vẻ, đều có tâm tư và cân nhắc, quả thật là một hình ảnh ý vị sâu xa.
Trần Khiết Văn lúc trước nói là nghỉ hơn mười phút, là một cách nói rất hàm hồ, quả nhiên, nghỉ liền một lúc hơn 20 phút, vẫn chưa thấy bóng dáng Bí thư Trần. Cũng không ai sốt ruột, hội nghị thường vụ còn có lúc kéo dài tận ba bốn tiếng, hôm nay mới mở không lâu, ai cũng chịu đựng được tốt.
Tốt quá, cuối cùng cũng lục tục có người trở lại, đầu tiên là hai người Bì Bất Hưu và Bùi Nhất Phong cùng nhau tiến vào, tuy nhiên hai người giống như vừa mới cãi nhau xong, không ai để ý tới ai. Bùi Nhất Phong khá tốt, cố gắng giữ bình tĩnh, Bì Bất Hưu còn lại là vẻ mặt thở phì phò, vừa vào cửa, liền liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái.
Hạ Tưởng vừa rồi đi ra ngoài, chỉ một lát sau đã trở lại, sau đó ngồi tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi.
Dương Kiếm thì ngược lại, từ đầu đến cuối đều ở một chỗ trong phòng họp không nhúc nhích, trong thời gian đó chỉ nghe một cú điện thoại, sau đó lại ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó bắt đầu quan sát từng ủy viên thường vụ đi ra đi vào, biểu cảm trên vẻ mặt phong phú mà ý vị sâu xa.
Trần Thiên Vũ cũng đi ra ngoài trong thời gian đó, nhưng nhanh chóng quay trở lại, rồi ngồi tại chỗ, vẻ mặt như thoáng chút suy nghĩ, không nhúc nhích. Thật ra trong lòng y đang cuồn cuộn như thủy triều, bởi vì thắng bại trong Hội nghị thường vụ hôm nay quá quan trọng, quan trọng đến mức liên quan tới cả uy vọng về sau của Thị trưởng Hạ, thậm chí không hề khoa trương mà nói, còn quan hệ đến tiền đồ cá nhân của Thị trưởng Hạ. Trong lòng thị trưởng Hạ chắc chắn có suy tính, y cũng rõ ràng, nhưng dù sao y cũng không phải là Hạ Tưởng, không biết dưới biểu hiện trấn tĩnh tự nhiên của Thị trưởng Hạ, rốt cuộc có bao nhiêu quân bài chưa lật và sức mạnh?
Bất giác, trong lòng bàn tay Trần Thiên Vũ đã tràn đầy mồ hôi.
Các Ủy viên thường vụ lần lượt trở về, bầu không khí vốn uể oải trong phòng hội nghị thoáng chốc đã lại trở nên khẩn trương, thậm chí còn khẩn trương hơn hồi nãy rất nhiều, bởi vì tất cả mọi người trong lòng đều biết, cuộc chiến sinh tử thật sự, sắp xảy ra!
Trần Khiết Văn là người cuối cùng tiến vào, trên mặt lộ vẻ tươi cười như có như không, vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, vòng tay, bước chân không nhanh không chậm, ở trong mắt mọi người, bà chính là dáng vẻ của người thắng cuộc.
Lôi Nhất Đại âm thầm thở dài một hơi, Thị trưởng Hạ vẫn còn trẻ tuổi, kinh nghiệm đấu tranh chính trị chưa đủ, nghỉ giữa giờ trong hội nghị thường vụ cũng không phải không thể, nhưng cũng không thể tùy ý để Bí thư lôi kéo phân chia, lần lượt nói chuyện riêng. Bí thư ra mặt phát biểu gây áp lực, chắc chắn sẽ xoay chuyện cục diện, ai lại không nể mặt Bí thư? Đặc biệt là trong tình huống hết sức cấp bách hiện tại, ai nể mặt Bí thư, Bí thư sẽ nhớ người đấy thật là tốt, tuy rằng chỉ nhớ nhất thời. Nhưng ai không nể mặt Bí thư, Bí thư sẽ ghi hận trong lòng, hơn nữa còn hận cả đời.
Lôi Nhất Đại sắp về hưu rồi, trong vấn đề Thiên Cương cũng không có định hướng gì, y cũng có người thân làm việc ở Thiên Cương, vốn định theo nguyên tắc trung lập, bỏ phiếu trống, nhưng thấy tình thế hiện tại cực kỳ bất lợi đối với Thị trưởng Hạ, liền quyết định cho Thị trưởng Hạ một chút niềm tin, ủng hộ đề nghị của Thị trưởng Hạ.
Trần Khiết Văn vừa rồi quả thật cùng mấy người Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong, Thường Hào, Hồ Vĩnh Siêu và Lãnh Dương, lần lượt tiến hành nói chuyện, lại một lần nữa tiến hành trao đổi về vấn đề Thiên Cương, yêu cầu bảo đảm chắc chắn duy trì lập trường nhất trí trong Hội nghị thường vụ, cần phải đạt được nhiều hơn phân nửa ủng hộ. Mấy người đều đáp ứng rất tốt, không có ai lùi bước giữa chừng, Bùi Nhất Phong thậm chí vỗ ngực cam đoan tuyệt đối chiếu theo tinh thần chỉ thị của Bí thư Trần mà xử lý.
Trần Khiết Văn liền hoàn toàn yên tâm, tính toán quân số, tuyệt đối hơn một nửa, trong lòng liền vô cùng ung dung, biết thắng lợi đang trong tầm mắt. Thắng lợi lần này, chẳng những sẽ cho Hạ Tưởng một cú đả kích nặng nề, hơn nữa còn đối với việc so chiêu giữa thế lực bình dân và thế lực của gia tộc, mang đến ảnh hưởng sâu sắc và tầm quan trọng lớn. Nói không hề khoa trương, thắng lợi lần này chẳng những giúp Trần Khiết Văn một lần nữa đạt được uy vọng của nhân vật đệ nhất thành phố Thiên Trạch, cũng sẽ mang đến cho tiền đồ chính trị của bà thêm nhiều lợi ích, gần như tương đương với việc bà một bước đã tiến lên cánh cửa cấp phó tỉnh.
Cuộc chiến lần này, chỉ cho phép thắng chứ không được bại, nhất định phải có ý chí! Trần Khiết Văn tự trong đáy lòng gào thét, trong cuộc chiến quyết định chiến thắng Hạ Tưởng, sẽ quét đi những lần thất bại trước kia của bà, khiến bà chẳng những hãnh diện, còn có thể làm giảm uy tín của Hạ Tưởng, về sau bà vẫn có thể vững vàng khống chế được thế cục Thiên Trạch như cũ, áp chế gắt gao Hạ Tưởng ở Thiên Trạch.
Hạ Tưởng, đừng mơ có thể trở mình được!
Trần Khiết Văn bình tĩnh ngồi xuống, còn hướng Hạ Tưởng khẽ gật đầu, là sự thương hại của người thắng đối với kẻ bại, là sự bố thí mà nhân vật số một từ trên cao nhìn xuống đối với nhân vật số hai.
Hạ Tưởng dường như chẳng hề cảm thấy thái độ Trần Khiết Văn có phần ngạo nghễ, còn thiện ý mà cười đáp lại.
Trần Khiết Văn trên mặt lộ vẻ cười, trong lòng cũng không khỏi khinh miệt mà nghĩ, Hạ Tưởng, là cậu muốn đem vấn đề Thiên Cương đệ trình lên Hội nghị thường vụ thảo luận, là tự cậu rước lấy nhục, đừng trách tôi. Có trách thì trách chính cậu không có trí tuệ chính trị. Bất kể là cậu xuất phát từ mục đích gì, rất xin lỗi, hôm nay cũng chỉ có thể là cục diện cậu chết tôi sống.
Trần Khiết Văn liền đưa ra lời phát biểu tổng kết:
– Các đồng chí, vấn đề chỉnh hợp Thiên Cương, sự việc liên quan đến vận mệnh của hơn mười ngàn công nhân viên chức của Thiên Cương, sự việc liên quan đến đại kế hoạch phát triển kinh tế thành phố Thiên Trạch, tin tưởng là trải qua một loạt thảo luận, trong lòng tất cả mọi người đều đã có tính toán. Điểm xuất phát của chúng ta chính là, tất cả vì Thiên Trạch, tất cả vì Thiên Cương! Phía dưới còn đồng chí nào muốn lên tiếng hay không, không ai lên tiếng, chúng ta sẽ trực tiếp biểu quyết.
– Tôi nói hai câu.
Lôi Nhất Đại giơ tay phát biểu, theo ý định ban đầu của y, thật ra hôm nay y không muốn nói, nhưng thật sự không đành lòng nhìn thấy Hạ Tưởng thảm bại, muốn thay Hạ Tưởng đánh yểm trợ,
– Thật ra thì, chỉnh hợp Thiên Cương cũng không phải đại sự gì lắm, chỉnh hợp cũng không chắc phá hỏng đến thế nào, không chỉnh hợp cũng không chắc tốt hơn bao nhiêu. Hiện trạng của Thiên Cương tôi nghĩ các đồng chí đang có mặt đều hiểu rõ ràng, không hề tốt như bên ngoài truyền đạt, mà chỉ là một cục diện bình thường. Muốn tiến thêm một bước, không có khả năng. Nhưng muốn đạt hiệu quả và lợi ích long trời lở đất, lại rất có khả năng. Tình hình ngành công nghiệp sắt thép hiện tại không quá lạc quan, cạnh tranh càng ngày càng kịch liệt, Tần Cương và Đan Cương trước kia đứng đầu trong cả nước, hiện tại thì sao? Đều đã giảm bớt danh tiếng, mọi người có nghĩ tới nguyên nhân là cái gì hay không?
Lời nói của Lôi Nhất Đại rất giản dị, nhưng rất trực tiếp, câu hỏi cũng đã hỏi tới trọng điểm, không ít người đều ngây ngẩn cả người, tựa hồ như thật không ngờ Lôi Nhất Đại cũng có lúc con mắt độc đáo như vậy.
– Cho nên theo tôi nói, chỉnh hợp là một cơ hội, sau khi chỉnh hợp, Thiên Cương kém cũng không kém đến mức nào, nhưng có khả năng có lợi, bởi vì nguồn tài nguyên vanadium titanium Thiên Cương là ưu thế độc nhất vô nhị, ở bên trong tập đoàn, rất có khả năng sẽ có một vị trí khá đặc thù, có thể được bồi dưỡng về kỹ thuật và tài chính, lấy thừa bù thiếu, tổng thể mà nói ngược lại có lợi đối với người Thiên Cương. Đương nhiên, đối với lãnh đạo Thiên Cương thì không tốt lắm, bọn họ không thể là nhân vật số một, chắc chắn sẽ phản đối chỉnh hợp.
Lôi Nhất Đại còn nói vài câu, sau đó gật gật đầu,
– Phát biểu của tôi đã xong, tôi muốn nói thật ra chỉ là một câu. Không chỉnh hợp, nửa chết nửa sống; chỉnh hợp, cơ hội hiếm có. Còn nữa, không nên hơi một tí là lấy hơn mười ngàn công nhân viên chức của Thiên Cương ra nói chuyện, như tôi nói, thật sự biết chỉnh hợp là tốt hay xấu, không quá một ngàn người, cứ làm ầm ĩ như vậy, chắc chắn cũng có dụng ý khác.
Lôi Nhất Đại dù sao cũng là người đảm nhiệm nhiệm kỳ cuối cùng, cho nên nói chuyện không có gì e dè, mới không cần nhìn sắc mặt của Trần Khiết Văn, cho nên y là người nhức đầu nhất của Trần Khiết Văn. Quả nhiên lời của y vừa nói ra, Trần Khiết Văn liền sắc mặt khẽ biến đổi, bất mãn mà liếc mắt nhìn Lôi Nhất Đại một cái.
Không ngờ Lôi Nhất Đại khá có ý tứ, còn trừng mắt liếc nhìn Trần Khiết Văn một cái, cười ha hả:
– Bí thư Trần, Hội nghị thường vụ chính là nơi phát biểu thoải mái, bà không muốn để tôi nói thật sao? Tôi nói chính là lời nói rất thật rất rõ ràng, không phải có ý kiến gì đối với tôi chứ?
Trần Khiết Văn không để ý đến lời châm chọc khiêu khích của Lôi Nhất Đại, mà lại nhìn về phía mọi người:
– Còn ai phát biểu suy nghĩ của mình nữa không? Không có ý kiến gì, thì chính thức biểu quyết.
Bà nhìn quanh bốn phía, thấy không có người lên tiếng trả lời, liền tiếp tục nói.
– Đồng chí nào tán thành việc chỉnh hợp Thiên Cương, xin mời giơ tay.
Hạ Tưởng giơ tay đầu tiên.
Trần Thiên Vũ thứ hai.
Lôi Nhất Đại thứ ba.
Chiến Kính Bằng thứ tư.
Sau đó, xuất hiện sự lặng ngắt nhất thời, chẳng lẽ nói, cũng chỉ có bốn người ủng hộ? Qua khoảng thời gian chưa đến mười giây đồng hồ, Từ Hâm cũng giơ tay lên.
Năm người ủng hộ!
Lại lặng ngắt! Thời gian nặng nhọc mà trôi qua từng giây, tâm trạng Trần Thiên Vũ rơi xuống tận cùng, chẳng lẽ thất bại như vậy sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |