– Vĩnh Quốc, sức khỏe ông luôn luôn hơn tôi, tại sao lại xảy ra chuyện đó? Về sau phải chú ý sức khỏe, sức khỏe là vốn liếng của cách mạng… Tiểu Hạ cũng ở đó hả? Được, cho tôi nói với nó mấy câu.
Trần Phong giữ chức Thị trưởng ở Sơn Thành, hợp tác với Bí thư Thành ủy cũng tạm coi là tốt, không có sự bất hòa như Hạ Tưởng lo lắng. Có lẽ là Trần Phong tuổi cũng đã cao hơn, sự sắc sảo cũng giảm đi không ít.
Chưa nói được mấy câu với Trần Phong, lại có điện thoại từ Hồ Tăng Chu. Theo sau, lãnh đạo hai cấp tỉnh và thành phố tỉnh Yến từng là đồng nghiệp của Tào Vĩnh Quốc đều lần lượt gọi điện thoại tới hỏi thăm. Có người là nể mặt Tào Vĩnh Quốc, có người là bởi vì nể mặt Hạ Tưởng. Cuối cùng gần như trong vài chục cuộc điện thoại gọi đến, quan hệ của Hạ Tưởng chiếm khoảng một nửa.
Tào Vĩnh Quốc liền tự giễu mà cười:
– Ta tốt xấu cũng là bề trên của con, vẫn là Phó chủ tịch tỉnh, con mới là Thị trưởng, uy tín cũng chẳng mấy mà lớn như ta…
Hạ Tưởng cũng biết bố vợ tuyệt đối không phải than phiền gì, trong giọng nói còn có một chút đắc ý, cũng là cảm thấy tự hào về hắn. Thực ra hắn còn chưa nói sự việc vẫn chưa lan truyền ra ngoài, ngộ nhỡ loan tin này ra, số người gọi điện thoại tới sẽ càng nhiều, hơn nữa tỉ lệ những mối quan hệ của hắn trong đó sẽ càng lớn.
Đã tới giữa trưa, có điện thoại của Tống Triêu Độ gọi tới.
Nếu nói cuộc điện thoại của Tống Triêu Độ còn nằm trong dự đoán, cuộc gọi của Phạm Duệ Hằng liền ít nhiều khiến Hạ Tưởng cảm thấy có phần bất ngờ. Bởi vì giữa Phạm Duệ Hằng và Tào Vĩnh Quốc không hề có quan hệ gì, nếu nói là nể mặt hắn, dường như trong mắt Phạm Duệ Hằng hắn lại không hề có uy tín lớn đến như vậy. Dù cho Bí thư Phạm xuất phát từ mục đích gì, người ta gọi điện thoại tới đã là thể hiện ý coi trọng, nhất định phải lịch sự.
Sau đó lại đến điện thoại của những người như Vương Bằng Phi, Cao Tấn Chu, bận tối mày tối mặt.
Buổi chiều, một cuộc điện thoại quan trọng gọi đến, không ngờ là Khâu Nhân Lễ.
Nguồn tin của Khâu Nhân Lễ cũng thật nhạy bén. Đầu tiên là dặn dò Tào Vĩnh Quốc tĩnh dưỡng cẩn thận, sau đó lại căn dặn Hạ Tưởng nếu không được thì tới ngay Bắc Kinh chạy chữa, y sẽ bố trí bệnh viện. Kỳ thật dựa vào cấp bậc của Tào Vĩnh Quốc, muốn đi bệnh viện ở Bắc Kinh chẳng có gì khó. Khâu Nhân Lễ sở dĩ nhiệt tình mà chủ động đề nghị, chẳng qua là muốn ban ơn mà thôi.
Xem ra còn có ẩn ý đằng sau.
Quả nhiên, Khâu Nhân Lễ lại nhắc tới tỉnh Tề:
– Vĩnh Quốc, khí hậu tỉnh Tề dễ chịu hơn so với tỉnh Tây. Ở đó có biển, thời tiết không hanh khô, ông tới tỉnh Tề cũng có lợi cho cả thể xác và tinh thần.
– Đề nghị của Bí thư Khâu rất hay, tôi cũng hy vọng có cơ hội tới tỉnh Tề xem sao.
– Ha ha, chỉ cần Vĩnh Quốc muốn đến tỉnh Tề, tôi giơ cả hai tay chào mừng.
Khâu Nhân Lễ ngừng lại một chút.
– Chỉ sợ Hạ Tưởng sẽ có ý tưởng gì đó, lần trước tôi đã nói qua với cậu ta, dường như cậu ta hơi đắn đo điều gì đó.
Tào Vĩnh Quốc thầm sửng sốt, dựa vào thế lực của nhà họ Khâu, vẫn còn phải để ý đến thái độ của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chẳng qua chỉ là một Thị trưởng mà thôi, có lẽ trong mắt những người dân bình thường thì hắn quyền cao chức trọng, nhưng đối với nhà họ Khâu, cấp Giám đốc sở thì chẳng là gì.
Có thể khiến Khâu Nhân Lễ nói ra những lời vừa rồi, cho dù có có coi là nói giỡn, cũng chứng tỏ rằng y rất để ý đến ý kiến của Hạ Tưởng.
Tào Vĩnh Quốc cũng biết rõ, con đường làm quan của Hạ Tưởng nhìn bề ngoài thì rất suôn sẻ, trên thực tế lại đầy rẫy hiểm nguy. Ông không phải không muốn giúp Hạ Tưởng, mà là cảm thấy quan niệm chính trị và phương pháp cầm quyền của ông và Hạ Tưởng khác xa nhau, không thể tìm được điểm chung. Suy xét sâu hơn nữa, những mối quan hệ cấp cao của Hạ Tưởng thậm chí còn nhiều hơn ông, căn bản cũng không cần ông phải ra tay.
Mà đối với tranh chấp lợi ích giữa Hạ Tưởng và bốn dòng họ lớn, cùng với sự thỏa thuận ngầm với Thủ tướng, Tào Vĩnh Quốc biết rất ít. Cho nên cho dù hiện giờ ông đường đường là Phó chủ tịch tỉnh Ủy viên thường vụ, còn có hy vọng bước tiếp theo chính thức bước vào hàng ngũ cấp Bộ trưởng, vẫn thấy sửng sốt vì sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng.
Gác điện thoại của Khâu Nhân Lễ, liền bình tĩnh lại nhiều. Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Khâu Tự Phong.
Khâu Tự Phong chỉ hỏi sơ qua về bệnh tình Tào Vĩnh Quốc, liền lập tức chuyển đề tài tới Đông y Thiên Trạch:
– Hạ Tưởng, Biện Hữu Thủy ở huyện Bào Mã có biết cách làm việc không vậy? Tôi vừa mới gọi điện thoại phê bình ông ta một trận…
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensextv.moe/quan-truong-quyen-10-full/
Biện Hữu Thủy còn có thể có quan hệ với nhà họ Khâu? Nghĩ lại Hạ Tưởng lại rõ ràng, Đông y Thiên Trạch của nhà họ Khâu ở ngay huyện Bào Mã. Biện Hữu Thủy bị nhà họ Khâu mua chuộc cũng được, mà vốn là người nhà họ Khâu cũng tốt. Dựa vào sức mạnh của nhà họ Khâu, muốn lôi kéo một Bí thư huyện ủy nho nhỏ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nghĩ lại khi có xung đột ở Bắc Kinh, Khâu Tự Phong rõ ràng thiên hướng về lập trường của Trần Khiết Văn, lại liên tưởng đến nhà họ Khâu và Quốc Hàm Thanh cũng coi như có quan hệ chặt chẽ, rất nhiều mối liên hệ bên trong liền lộ ra.
Hạ Tưởng liền nắm chặt bàn tay:
– Biện Hữu Thủy? Để tôi nhớ xem… Bí thư huyện ủy huyện Bào Mã, ông ta cũng khá lắm, điều hành huyện Bào Mã phát triển ổn định, sao lại không làm được việc?
Khâu Tự Phong cười ha hả:
– Sự việc tôi cũng đã nghe nói. Ông ta cũng là nhất thời hồ đồ làm việc ngu ngốc, bây giờ đã hối hận rồi. Khi nãy lúc tôi phê bình ông ta, thái độ ông ta rất thành khẩn, vội nói về sau nhất định sẽ xin ý kiến và báo cáo với Thị trưởng Hạ nhiều hơn.
Có một số việc xảy ra rồi mới hối hận thì cũng không thể bù đắp nổi. Có một câu nói chính là – hối hận cũng đã muộn. Hạ Tưởng không thể nói trắng ra, nhưng vẫn tiếp tục đùa giỡn:
– Thế thì ông ta nghĩ nhiều quá rồi, cứ làm tốt chức Bí thư huyện ủy là được rồi, đâu cần thường xuyên tới thành phố… Tự Phong, dạo này ông thế nào?
Khâu Tự Phong cảm thấy rất bất đắc dĩ, Hạ Tưởng rõ ràng không nể mặt y, không chịu thứ lỗi cho Biện Hữu Thủy, không chút khoa trương mà nói, đúng là một bước cũng không chịu nhượng bộ. Trong lòng y cũng rất khó chịu:
– Nói thật, Đông y Thiên Trạch là sản nghiệp nhà họ Khâu. Bây giờ Phó thị trưởng Dương muốn xử lý Đông y Thiên Trạch, xu hướng không tốt lắm. Tôi không tiện nói gì với Phó bí thư Mai. Hạ Tưởng, quan hệ giữa chúng ta cũng không cần nói nhiều, cũng chỉ có anh mới có thể ngăn cản Dương Kiếm.
Hoá ra căn nguyên nằm ở Dương Kiếm. Khâu Tự Phong cho rằng Dương Kiếm là do nhà họ Mai xúi giục, cố ý làm khó dễ Đông y Thiên Trạch. Y nghĩ quá xa rồi, trên thực tế vấn đề xuất phát từ bản thân Biện Hữu Thủy, không hề có quan hệ trực tiếp với mâu thuẫn về lợi ích gia tộc.
Khâu Tự Phong không thể hiểu hết thế cục Thiên Trạch, dù sao y là người ngoài. Biện Hữu Thủy tự nguyện trở thành vật hi sinh chính trị, cũng chẳng trách được người khác ra tay trừng trị y, mình làm mình chịu.
Hạ Tưởng vốn định hàm súc nói chút một cho Khâu Tự Phong, không ngờ sau đó Khâu Tự Phong lại nói một câu khiến hắn vô cùng không vui…
– Không sợ nói anh biết, Dương Kiếm còn nuôi ý muốn đánh Đông y Thiên Trạch thì đến Phó bí thư Mai cũng không bảo vệ nổi y.
Hạ Tưởng vốn vì chuyện của bố vợ nên có phần không hứng thú lắm, cũng sớm đã bất mãn với Biện Hữu Thủy tới cực độ, chỉ thiếu một chút là bộc phát ra. Bây giờ bỗng dưng Khâu Tự Phong lại đến gây hấn, hắn liền nổi giận:
– Tự Phong, tôi cũng không sợ mà nói cho ông biết, nếu như Biện Hữu Thủy có làm gì mờ ám, tôi muốn bắt hắn, không ai có thể cản được.
Ý tứ ẩn sau câu “không ai có để cản được” chính là đừng lấy tên tuổi nhà họ Khâu để dọa người khác.
Thấy Hạ Tưởng đã gác máy mà vẫn còn tức giận, Tào Vĩnh Quốc trái lại mỉm cười:
– Con mà cũng có lúc tức giận ư? Trong quan trường, điều không sợ nhất là lời nói mạnh miệng, nói mạnh miệng không có tác dụng gì, xử lý mạnh tay mới có tác dụng.
Hạ Tưởng không giải thích nhiều về thế cục thành phố Thiên Trạch với Tào Vĩnh Quốc, càng không đề cập tới việc huyện Bào Mã xảy ra chuyện hèn mạt. Sau khi bình tĩnh lại, lại gọi điện cho Mai Thái Bình.
– Phó bí thư Mai, hội nghị Trưởng ban Tổ chức cán bộ toàn tỉnh khi nào thì kết thúc?
Mai Thái Bình lập tức hiểu rõ ý Hạ Tưởng, mỉm cười:
– Ngày mai. Sao thế, lại tính toán chủ ý của tôi rồi sao? À, tôi nghe nói Dương Kiếm tới huyện Bào Mã gây rắc rối với Đông y Thiên Trạch, nhà họ Khâu ngầm thể hiện sự bất mãn.
Nhà họ Khâu ngầm thể hiện thái độ với Mai Thái Bình, là bởi vì nhà họ Khâu không dám cứng rắn với nhà họ Mai. Khâu Tự Phong nói quyết liệt với hắn là vì y nghi ngờ những việc làm của Dương Kiếm có sự ủng hộ của hắn trong đó. Hạ Tưởng cũng hiểu rõ, mâu thuẫn giữa hắn và thế lực các gia tộc đang dần lộ rõ, cuối cùng sẽ có một ngày sẽ lật ngửa cả ván bài.
Nhưng có một điểm cũng khiến hắn hơi lo lắng, từ việc của Tống Triêu Độ có thể rút ra kết luận, quả thật thế lực dân thường còn lâu mới bằng thế lực các gia tộc liên kết lại với nhau. Khi Tống Triêu Độ bị thế lực gia tộc chèn ép, ông ta dường như luôn một mình chiến đấu hăng hái. Sự ủng hộ từ cấp cao có lẽ có, nhưng cũng không nhiều, phần lớn là dựa vào tầm nhìn và thủ đoạn của mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |