Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.moe là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 1 » Phần 120

Quan Trường - Quyển 1

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 120

Vừa rồi Trịnh Khiêm vốn thấy Hạ Tưởng sắp đi liền giả vờ khách khí đứng lên, vừa thấy Hạ Tưởng đi ra tới cửa lập tức quay trở về ngồi xuống ghế, đột nhiên vừa nghe nói Bí thư Thẩm gọi điện thoại, lập tức đứng lên hỏi:

– Cậu không nghe sai chứ? Thật sự là Bí thư Thẩm?

Vương Quan Thanh cũng biến sắc mặt:

– Thật hay giả? Có phải cô ả kia lừa cậu không?

Trong cơn khẩn trương, ý nghĩ của y nhất thời hỗn loạn, ngay cả lời nói ngây thơ như vậy cũng nói ra.

Triệu Quốc Đống vẻ mặt cầu xin:

– Tôi không biết Bí thư Thẩm, sao có thể nghe được có đúng là ông ấy hay không? Dù sao thái độ của ông ấy cũng rất tốt, nói ông ấy là thành ủy Thẩm Phục Minh, bảo ngài lập tức tới nghe điện thoại.

Vương Quan Thanh và Trịnh Khiêm nhìn nhau, đều nhìn thấy một tia sợ hãi trong mắt đối phương. Hạ Tưởng đứng ở cửa đột nhiên nói một câu:

– Đừng thất thần nữa trưởng phòng Vương, Bí thư thành ủy gọi điện thoại, không thể chậm trễ.

Vương Quan Thanh tỉnh táo lại, nhớ tới vừa rồi Hạ Tưởng cố ý nhắc nhở, trong lòng y rùng mình. Chẳng lẽ hắn đã sớm biết cô gái tên là Liên Nhược Hạm kia có hậu trường lợi hại như vậy? Hắn cố ý nhắc nhở mình rốt cục là có tâm ý gì? Thấy Hạ Tưởng bộ dạng không thèm để ý, trong lòng y càng mơ hồ, chẳng lẽ mình nghĩ sai, Hạ Tưởng quả thật muốn giúp mình sao?

Tuy rằng Hạ Tưởng đoán được cô gái lái Land Rover tên là Liên Nhược Hạm có hậu trường nhưng cũng không ngờ động tác của cô ta rất nhanh và người ra mặt cho cô ta lại là Thẩm Phục Minh. Người có thể chỉ huy được Thẩm Phục Minh, khẳng định là quan to trên tỉnh. Bởi vậy càng thấy rõ cô ta có lai lịch không tầm thường. Đương nhiên ý tưởng ban đầu của Hạ Tưởng không phải là giúp Liên Nhược Hạm. Hắn tự biết mình, nếu Liên Nhược Hạm cần một thư ký nho nhỏ của Bí thư huyện ủy ra mặt trợ giúp, khẳng định là cô đã không vênh vang như vậy.

Hạ Tưởng coi như đã gặp vô số người, sự cao ngạo từ trong cốt tủy và vẻ lạnh lùng bề ngoài của cô không phải giả vờ. Đó là một cảm giác cao cao tại thượng và ưu việt so với chúng sinh. Muốn dưỡng thành khí chất như vậy, không phải loại nhà giàu mới nổi, phất lên sau một đêm hoặc một bước lên trời, mà có được. Kẻ giàu xổi và kẻ đầu cơ có lẽ không thiếu tiền và quyền nhưng thiếu khí chất và nội tình. Tức là khí chất và nội tình hoàn toàn không thể dùng tiền tài và quyền lực để đổi lấy mà cần phải có thời gian dài mưa dầm thấm đất, cần chính là một văn hóa gia tộc hun đúc và dưỡng thành.

Hạ Tưởng theo sát hai người tới phòng thẩm vấn. Liên Nhược Hạm vẫn không hề động đậy ngồi nguyên tại chỗ, thấy mấy người Hạ Tưởng tới cũng không thèm liếc mắt một cái. Trên bàn đặt một chiếc di động tinh xảo, vẫn để ở trạng thái đang gọi điện. Trịnh Khiêm vừa thấy liền hối hận không kịp. Sao mình lại nhiều chuyện như vậy, tới phòng công an làm quái gì? Đã tới phòng công an lại ma dẫn lối quỷ đưa dường đi theo Vương Quan Thanh tới phòng thẩm vấn làm gì chứ? Di động vẫn duy trì ở trạng thái đang gọi điện mà không tắt, Bí thư Thẩm có thể kiên nhẫn chờ một cuộc điện thoại như vậy, ai có thể có mặt mũi lớn như vậy chứ?

Mặc kệ là ai, dù sao cũng là người mà Trịnh Khiêm này không thể trêu vào. Y liếc Hạ Tưởng một cái, nhớ tới việc Hạ Tưởng cố ý dặn mình cho Trịnh Đào về nhà, lại khuyên nhủ việc lớn hóa việc nhỏ, trong lòng y nổi lên cơn chua xót. Sớm nghe lời hắn có phải tốt bao nhiêu không? Hiện tại thì hay rồi, Bí thư Thẩm gọi điện thoại tới. Nếu chẳng may Vương Quan Thanh muốn tìm người chia một phần trách nhiệm, kéo mình ra, khiến Bí thư Thẩm giận cá chém thớt lên người mình, vậy chẳng phải là quá thiệt thòi sao?

Ba người đứng cách Liên Nhược Hạm mấy thước. Khoảng cách như vậy khi nói chuyện sẽ không truyền vào trong điện thoại. Hạ Tưởng đột nhiên nói nhỏ với Vương Quan Thanh:

– Đúng rồi trưởng phòng Vương. Phó bí thư Trịnh tới hiện trường sau, lúc đó phát sinh cái gì ông ấy cũng không rõ lắm, cho nên…

Cho nên cái gì thì phải xem năng lực lĩnh ngộ của Vương Quan Thanh. Vương Quan Thanh không chút suy nghĩ liền gật gật đầu, thần sắc khẩn trương nhìn Liên Nhược Hạm, muốn cười nhưng lại không cười nổi, liền cầm lấy điện thoại nghe:

– Chào bí thư Thẩm, tôi là Vương Quan Thanh!

Suýt nữa thì Trịnh Khiêm nắm lấy tay Hạ Tưởng để tỏ vẻ cảm tạ từ đáy lòng. Cái gì gọi là tinh mắt, cái gì gọi là thư ký đắc lực? Hạ Tưởng chính là người như vậy. Một ánh mắt, một hành động, đã có thể đoán được suy nghĩ trong lòng lãnh đạo, thay lãnh đạo làm chu toàn mọi việc. Nhân tài như vậy, lãnh đạo nào mà không thích chứ?

Hạ Tưởng vừa kính cẩn vừa không mất phong độ đứng ở một bên, trên mặt luôn nở nụ cười như có như không. Hắn liếc Liên Nhược Hạm, thấy cô vẫn bộ dạng không có chuyện gì liên quan tới mình, nghĩ thầm rằng một người nếu thật sự muốn bất động như núi chính là vì bản thân có đủ chỗ dựa, hậu trường phải đủ cứng rắn, sức lực đủ mạnh mẽ, thứ nhất là quyền, thứ hai là tiền, thứ ba là mạng lưới quan hệ khổng lồ.

Khi tiếp điện thoại, bộ dạng cúi đầu, khom lưng của Vương Quan Thanh khiến Hạ Tưởng cảm khái. Hào quang của quyền lực quá chói mắt, Thẩm Phục Minh ở thành phố Chương Trình cách xa hàng trăm cây số, căn bản không hề nhìn thấy bộ dạng Vương Quan Thanh, nhưng Vương Quan Thanh vẫn giữ tư thế như thể đang nghe lãnh đạo đứng trước mặt chỉ bảo vậy, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt. Cũng khó trách, cán bộ cấp huyện so sánh với Bí thư thành ủy, khoảng cách quá lớn. Có thể nhận được Bí thư Thành ủy tự mình gọi điện thoại tới chính là một sự vinh hạnh.

Đáng tiếc chính là, lần đầu tiên trong đời nhận được điện thoại của Bí thư thành ủy nhưng lúc này Vương Quan Thanh lại mồ hôi đầm đìa, khúm núm như thể một học sinh đã làm sai việc gì. Tuy rằng Hạ Tưởng đứng cách xa không nghe rõ nói chuyện, nhưng nghe cách trả lời răng và vào nhau lập cập của Vương Quan Thanh là biết khẳng định không có lời gì hay.

Trò chuyện được vài phút, cuối cùng Vương Quan Thanh bỗng nhiên đứng thẳng dậy, nói:

– Vâng, Bí thư Thẩm, xin ngài cứ yên tâm. Tôi lấy tính Đảng ra đảm bảo. Hơn nữa Phó bí thư Trịnh cũng biết rõ ràng sự việc. Hiện tại ông ấy cũng ở bên cạnh, sao tôi dám nói láo trước mặt lãnh đạo chứ? Vâng, vâng, vâng, viên cảnh sát kia tên là Triệu Quốc Đống. Biết cách ăn nói à? Có tài năng à? Bí thư Thẩm quá khen, bình thường cậu ta chỉ chịu khó một chút thôi, cũng không biết ăn nói.

Hạ Tưởng ở bên cạnh muốn phì cười. Vương Quan Thanh bị khẩn trương quá, ngay cả Thẩm Phục Minh nói mát cũng không hiểu. Rõ ràng là châm chọc Triệu Quốc Đống vậy mà y nghe thành khích lệ, khen ngợi gã. Hạ Tưởng nghĩ thầm, vừa lúc cứ để trưởng phòng Vương hiểu lầm ý tứ của Bí thư Thẩm đi, có khi còn đề bạt Triệu Quốc Đống một chút. Về sau khi nào Thẩm Phục Minh nhớ tới Triệu Quốc Đống, biết được người mà mình bất mãn lại được Vương Quan Thanh đề bạt, không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ?

Hạ Tưởng sẽ không hảo tâm đi nhắc nhở Vương Quan Thanh. Cứ để Triệu Quốc Đống làm một quả bom hẹn giờ chẳng phải tốt hơn sao?

Sắc mặt Trịnh Khiêm biến đổi liên tục. Vừa rồi Hạ Tưởng đã ám chỉ rõ ràng, rằng Vương Quan Thanh đừng có lôi y ra, đừng để Bí thư Thẩm có ẩn tượng không tốt. Vậy mà Vương Quan Thanh làm ngược lại, cố ý nói ra y, không phải cố ý làm khó dễ y sao?

Vương Quan Thanh ngắt điện thoại, cố tình không để ý tới Trịnh Khiêm, vội vàng tươi cười xin lỗi Liên Nhược Hạm:

– Rất xin lỗi tiểu thư Liên. Hiểu lầm. Mời ngài tới đây chỉ là muốn thuyết minh lại một chút sự việc thực tế, hiện tại sự tình đã điều tra rõ, ngài có thể rời đi.

Hạ Tưởng đoán có lẽ Liên Nhược Hạm còn ít tuổi hơn mình, Vương Quan Thanh lớn hơn cô cả mấy chục tuổi, còn xưng “ngài” khiến hắn đứng bên cạnh nghe thấy suýt nữa không chịu nổi.

Liên Nhược Hạm coi như cho Vương Quan Thanh mặt mũi, khẽ gật đầu nói:

– Xe bị đụng hỏng tôi sẽ bồi thường. Tiền thuốc men của người bị đánh thì tôi không chi, xem như cho họ một bài học.

Cô đứng dậy bước đi, khi ngang qua Hạ Tưởng đột nhiên ngừng lại, đánh giá hắn một chút:

– Con nít ranh giả vờ làm người lớn!

Hạ Tưởng cười cười:

– Hình như cô còn nhỏ hơn tôi thì phải?

Liên Nhược Hạm không nói gì nữa, quay người đi ra. Vương Quan Thanh vội vàng chạy theo:

– Tiểu thư Liên, không cần bồi thường xe. Là bọn họ dừng xe không đúng chỗ, không phải lỗi của ngài.

– Bồi thường thì bồi thường, tôi đâm xe, tôi bồi thường. Bọn họ muốn tổn thương tôi, vậy để cho bọn họ bị thương. Rất công bằng.

Thấy Vương Quan Thanh còn muốn nói gì nữa, mặt cô lạnh xuống, nói:

– Không cần nói thêm nữa, nếu không tôi sẽ tức giận.

Liên Nhược Hạm đi được hồi lâu rồi, Vương Quan Thanh vẫn chưa tỉnh táo lại được. Không hiểu vì sao một cô gái trẻ xinh đẹp như vậy lại khiến Bí thư Thẩm khẩn trương muốn chết, thậm chí yêu cầu hắn cam đoan đảm bảo an toàn cho cô trở thành nhiệm vụ chính trị hạng nhất. Bình thường lãnh đạo nhấn mạnh tới nhiệm vụ chính trị là ám chỉ tiền đồ. Trừ phi Vương Quan Thanh không muốn làm trưởng phòng công an huyện nữa, chỉ cần y tham luyến quyền thế, nhất định phải là Thẩm Phục Minh nói gì nghe nấy.

Về phần Liên Nhược Hạm nói sẽ bồi thường xe, y chỉ cho là người ta tỏ vẻ một chút mà thôi. Cháu mình bị đánh còn đang nằm viện, cơn giận này còn chưa tan đi, tính gì một chiếc xe buôn lậu chứ? Tiêu trừ được rủi ro đã là tốt rồi. Người có thể điều động được Bí thư thành ủy, tiền của cô ta không phải là tiền mà là bom mìn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Mùi vị quê hương
Chuyện người tử tù Cuối Văn phòng làm việc của giám đốc CA Nhã. Anh Nhã ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha, anh rất chăm chú lắng nghe những tâm sự của đồng chí bí thư, đồng chí đang ngồi trước mặt anh và chậm rãi nói: Thế này cậu Nhã ạ, cậu còn ba năm nữa thì về hưu nhỉ, còn mình...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Hạ Thiên – Quyển 4
Mạnh Kiến Nghiệp nhìn bộ ngực muốn nứt toác ra khỏi áo của Lãnh Băng Băng rồi nuốt nước miếng, sau đó hắn mỉm cười: Lãnh tiểu thư, vốn thủ tục không có vấn đề gì, nhưng thăm tù phải có quy định. Là thế này, chỉ có thân thuộc mới có thể thăm tù, không biết chị có quan hệ gì với...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hàn Lập – Quyển 2
Mặc dù cô gái áo trắng vẻ mặt tựa như thanh thuần, lúc này vẻ mặt lại nghiêm nghị, toàn thân trên dưới bao phủ một tầng sáng bạc rực rỡ kỳ dị, làm cho người càng thêm thần bí quỷ dị. Làm cho người ta kinh ngạc chính là tất cả nam nữ áo trắng đi theo phía sau cô gái đều có bộ dáng nơm...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân