Còn chưa kịp quay đầu, một chiếc xe việt dã cao lớn, hoành tráng đã vọt qua bên cạnh Hạ Tưởng nửa thước với tốc độ nhanh như bay, kéo theo dòng khí lưu rất mạnh cuốn tung bay váy của Tào Thù Lê tới bên hông, lộ ra quần lót màu trắng và cặp đùi trắng mịn. Tào Thù Lê kinh hãi kêu lên, vừa thẹn vừa gấp, hai tay kéo váy xuống, lại quên rằng đang ngồi trên lưng ngựa, chỉ cần lệch về phía trước một chút sẽ rơi ra khỏi ngựa.
Hạ Tưởng nhanh tay nhanh mắt, buông dây cương ra, giơ tay trái lên ôm lấy cổ Tào Thù Lê. Dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không chú ý thấy đã ôm vào ngực, toàn bộ ôm trọn lấy hai bầu vú của cô, vừa lúc đỡ được cô khỏi nghiêng người, mới khiến cô không ngã xuống ngựa. Hạ Tưởng vừa mới ổn định liền nghe thấy con ngựa của mình hí một tràng dài, đột nhiên cất vó phi như điên. Trong lòng hắn kinh hãi, ngựa nổi chứng.
Ngựa vừa phi nhanh, Tào Thù Lê lập tức sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó không cần quan tâm gì hết, ôm chặt ấy Hạ Tưởng, nhắm tịt mắt lại, thân mình run rẩy, vùi đầu vào ngực hắn.
Trước kia Hạ Tưởng lớn lên ở nông thôn, cũng biết ngựa chứng rất đáng sợ, sẽ chạy mãi không yên. Cũng may con ngựa này đang có hai người cưỡi, lại là đang trên thảo nguyên nên cứ để mặc nó phi, chỉ cần không ngã xuống là được. Hắn kẹp chặt bụng ngựa, tay trái ôm chặt lấy Tào Thù Lê, tay phải nắm lấy dây cương, trước hết cứ để cho ngựa phi một lát, sau đó mới có thể chậm rãi dẫn dắt cho nó dừng lại.
Con ngựa không hề chạy loạn mà vẫn đuổi theo chiếc ô tô phía trước. Sau khi hơi ổn định một chút, Hạ Tưởng mới nhìn rõ chiếc ô tô hống hách vừa phi sát bên cạnh mình vừa rồi là một chiếc xe việt dã Land Rover Range Rover, thân xe cao lớn, hơn nữa còn lái với kiểu cách không hề kiêng nể ai, liền cảm thấy vô cùng kiêu ngạo. Biển số xe là xe thủ đô, hơn nữa còn là số tiến đều, xem ra cũng có chút bối cảnh.
Nhưng đã đến đây cũng không thể đâm chọc lung tung, không nói tới việc suýt nữa đụng vào bọn họ, chỉ việc dọa cho ngựa kinh hãi thôi, nếu Hạ Tưởng không có chút bản lĩnh cưỡi ngựa, khẳng định sẽ bị quẳng ngã xuống ngựa, mặt mũi bầm dập là nhẹ.
Hơn nữa trên lưng ngựa lại có hai người, Tào Thù Lê thì sợ cưỡi ngựa. Nếu thật sự ngã ngựa, không biết sẽ còn dọa thành bộ dạng gì nữa!
Trong lòng Hạ Tưởng tức giận bừng bừng. Chỉ chốc lát sau cảm giác con ngựa đã thả chậm dần bước chân, biết nó đã dần bình ổn, hắn liền ra sức vung cương, thúc giục ngựa phi nhanh, đuổi theo chiếc ô tô phía trước.
Tào Thù Lê ôm chặt lấy Hạ Tưởng nửa ngày, cảm thấy tuy rằng ngựa phi như bay nhưng lại có cảm giác như giẫm trên đất bằng, không hề có gì xóc nảy, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù, đúng là cảm giác như bay chưa từng có bao giờ. Cô chậm rãi mở to mắt, lén nhìn về phía trước một cái, đã thấy ánh mắt Hạ Tưởng nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt kiên quyết, môi mím chặt, bộ dạng nhập thần khiến cô trầm mê, trong lòng thầm nghĩ, hơi đen một chút nhưng rất dễ coi. Thanh niên mà cứ trắng bệch ra thì xấu chết, chẳng có ý vị nam tính gì cả.
Nghĩ đến ý vị nam tính, mũi cô lập tức truyền tới hơi thở đàn ông nồng đậm khiến cô ý loạn tình mê. Lúc này cô mới chú ý thấy tư thế của mình chướng tai gai mắt tới mức nào, hai tay ôm thật chặt quanh thắt lưng Hạ Tưởng, cả đầu co rút trong ngực hắn. Nếu không phải ở trên lưng ngựa mà xê dịch tư thế lại một chút, có lẽ cô sẽ dính sát người vào hắn ở tư thế cân xứng, liền giống như chủ động ôm ấp nhau vậy.
Tào Thù Lê lập tức xấu hổ mặt mũi đỏ bừng, đã muốn bỏ tay ra không ôm Hạ Tưởng nữa, không ngờ vừa mới nhẹ nhàng cử động đã bị Hạ Tưởng phát hiện. Tay trái hắn hơi gồng lên, nói với giọng thành thật đáng tin cậy:
– Đừng nhúc nhích! Ngựa phi quá nhanh, nguy hiểm!
Cánh tay trái Hạ Tưởng vừa cử động, Tào Thù Lê mới phát hiện thì ra hai bầu vú trinh nguyên của mình vẫn còn đang bị đè ép trong cánh tay hắn, vừa ngứa ngáy khó chịu vừa có cảm giác khác lạ khiến cô vừa xấu hổ vừa uất ức, chỉ cảm thấy cả người xụi lơ, suýt nữa thì mềm oặt cả người lại như bún.
Một lát sau, Tào Thù Lê lại giống như một con mèo nhỏ đang ăn vụng, nhẹ nhàng tách đầu ra xa ngực Hạ Tưởng một chút, sau đó chậm rãi nghiêng ra, lén liếc nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng thu hồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hạ Tưởng đang hết sức chăm chú thúc ngựa phi nhanh, khẳng định không nhận thấy dáng vẻ quẫn bách vừa rồi của cô. May quá, may quá! Trong lòng cô âm thầm kêu may mắn. Hắn không nhận ra tư thế vừa rồi của cô và hắn mờ ám tới mức nào là tốt rồi. Nếu không về sau sẽ không tránh khỏi bị hắn châm chọc một phen. Thật sự là xấu hổ chết người.
Hạ Tưởng thúc ngựa vượt qua Mễ Huyên và Hạ Tưởng, đuổi sát ô tô phía trước. Vừa rồi Mễ Huyên và Hoàng Hải cũng bị chiếc ô tô gào thét lao qua làm cho hoảng sợ, may mắn là ngựa không bị kinh hãi, tuy nhiên trong lòng không tránh khỏi tức giận. Hai người thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Tưởng, liền biết ngay có lẽ là bị kinh hãi, kích động, cũng giục ngựa đuổi theo.
Sau hơn mười phút, ô tô chạy đến hoa hải nguyên, mấy người Hạ Tưởng cũng kẻ trước người sau đuổi tới nơi. Hạ Tưởng quay người xuống ngựa, lại đỡ Tào Thù Lê xuống dưới, sau đó mới đến trước cửa xe, gõ cửa kính xe:
– Đi cái kiểu gì thế? Vừa rồi còn làm ngựa của tôi nổi chứng, suýt nữa gặp chuyện không may! Xuống xe, xin lỗi chúng tôi!
Kính cửa xe màu rất tối, không nhìn thấy rõ người bên trong bộ dáng là gì nữa, chỉ mơ hồ có thể thấy một người mặc bộ quần áo bò, trên đầu đội một chiếc mũ bò, chân đi giày da. Một chiếc kính râm lớn che khuất nửa khuôn mặt, dưới mũi còn quấn một chiếc khăn. Có thể nói toàn bộ khuôn mặt đều được che kín mít, lại thêm cách cửa xe kính tối màu, trông như thể gặp một kẻ giấu mặt đang ẩn nấp vậy.
Hạ Tưởng cũng hoảng sợ, ai mà lại ăn mặc cổ quái như vậy chứ? Thời tiết nóng bức, vậy mà bịt kín người không chút kẽ hở. Không có khuyết tật gì đấy chứ?
Hạ Tưởng gõ cửa vài cái, người bên trong vẫn không nhúc nhích, đừng nói là đáp lại, thậm chí còn không thèm quay đầu ra liếc một cái. Điều này khiến trong lòng Hạ Tưởng rất tức giận. Người ta vẫn nói người lái BMW thường là có tố chất thấp, gần như toàn bộ đều là người kiêu ngạo, không ngờ người lái Land Rover Range Rover cũng không lễ phép như vậy. Vào lúc này, Land Rover Range Rover chẳng những giá cả đắt đỏ lên tới bốn trăm ngàn trở lên, hơn nữa toàn bộ xe đều là nhập khẩu, không phải cứ có tiền là mua được, lại thêm biển số thủ đô, không cần nghĩ cũng đoán được ra người bên trong xe không phú cũng là quý.
Tuy nhiên có tiền có quyền không có nghĩa là có thể không coi mạng người khác ra gì. Hạ Tưởng lại gõ cửa kính xe:
– Mau xin lỗi chúng tôi!
Cửa kính xe đột nhiên mở ra, người trong xe giơ tay ném ra một tập tiền rất dày, chừng bốn ngàn tệ. Vào những năm 98, 99, đó xem như một số tiền không lớn không nhỏ. Hạ Tưởng cầm tiền trong tay, còn đang sửng sốt thì cửa kính xe đã đóng lại.
Trừ Hoàng Hải, cả Tào Thù Lê và Mễ Huyên đều lộ vẻ mặt khinh miệt, đều đồng thanh nói:
– Ai thèm tiền của ngươi!
Hoàng Hải suýt nữa hô to “Tôi thích”, tuy nhiên nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Hạ Tưởng, y vội co đầu rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Hạ Tưởng lại gõ cửa xe tiếp:
– Chúng tôi là người nghèo, nhưng cũng không thèm tiền của ngươi. Chúng tôi cần chính là thái độ của ngươi. Ngươi phải xin lỗi!
Giọng điệu của Hạ Tưởng cũng cao lên vài phần, trong lòng đầy bất mãn. Người này cũng quá kiêu ngạo, không nói tới việc không xuống xe, ngay cả một câu cũng không thèm nói, chỉ tùy tiện ném tiền ra. Dù thế nào, chỉ mấy ngàn tệ đã nghĩ đè chết người sao?
Cửa kính xe lại không kiên nhẫn mở ra, người ở bên trong rốt cục quay đầu ra, lạnh lùng nói:
– Vẫn chưa hề đụng vào các người. Đừng cố tình gây sự! Muốn tiền, cần bao nhiêu cũng được. Muốn xin lỗi, đừng có mơ đi!
Nghe giọng, Hạ Tưởng mới biết hóa ra là một cô gái. Giọng nói trẻ trung mà nhẹ nhàng, chỉ có điều trong giọng điệu lại lộ ra một khí thế lạnh lùng, cự tuyệt người từ ngàn dặm.
Hạ Tưởng ném tiền trở lại trong xe, cũng nói với giọng điệu lạnh lùng:
– Tiền dù có nhiều hơn nữa cũng không mua được thành tâm. Chúng tôi cần cô xin lỗi, không cần một phân tiền của cô.
– Tôi sẽ không xin lỗi, anh có thể làm gì tôi?
Người trong xe nói chuyện hơi có vẻ sốt ruột, thổi bay chiếc khăn che mặt lên. Cô vội vàng kéo mạnh khăn xuống, lộ ra cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng có thể nói là hoàn mỹ, và một cái cằm mượt mà không tỳ vết.
– Giữa ban ngày ban mặt, anh còn dám động vào tôi sao?
Nếu Hạ Tưởng chỉ là một thằng ranh máu nóng, có lẽ sẽ thực sự giận dữ ra tay ra chân. Chỉ có điều hiện tại tâm trí của hắn đã thành thục vượt xa đám bạn bè cùng lứa tuổi, cũng chưa từng có thói xấu động chân tay với phụ nữ. Hắn đột nhiên có một hành động ngoài dự đoán của tất cả mọi người, hắn giơ tay chỉ sang bên phải:
– Bên kia có một…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |