Lãnh Nghệ đợi nàng xuống đưa tay sờ trán Thảo Tuệ, trán nóng lắm, xem mắt thì tán loạn, có diệu hiệu hôn mê, môi nứt nẻ như ruộng hạn tháng bảy, y không ngờ tình trạng tệ của nó tới thế: “Mau, chúng ta phải đưa nó tới lang trung.”
Binh sĩ trên đài chỉ tay: “Đại gia, đi theo hướng này cách hai phố là tới y quán.”
Lãnh Nghệ chắp tay cảm ơn, Trác Xảo Nương đã bế Thảo Tuệ đi rồi, vì đây là cô bé, y cũng không tiện đỡ lấy. Đi qua một con phố, Trác Xảo Nương đã mệt bở hơi tai rồi, Thảo Tuệ tuy gày nhỏ, nhưng cũng phải mấy chục cân, bế thời gian dài không chịu nổi.
“Để ta.” Đến lúc này rồi Lãnh Nghệ kệ luôn, chậm trễ e không cứu người được, nhận luôn lấy, cô bé này quần áo bẩn thỉu nhớp nháp hơn giẻ chùi chân, người vừa thối vừa khai, đã thế lẫn cả máu nữa.
Lãnh Nghệ không nề hà, bước chân như bay, chẳng mấy chốc tới y quán ở ngay ngã ba đường. Y quán nhìn bên ngoài không lớn lắm, trước nhà có một một dược đồng đang quạt ba bốn cái bếp sắc thuốc, trong nhà có người khám bệnh, xem ra có vẻ là nơi nhiều người tin tưởng.
Lang trung già đang bận khám bệnh cho người khác, thấy có người bệnh nặng liền bảo khách kia chờ, người đó cũng thoải mái đồng ý, ông ta bảo họ đặt Thảo Tuệ lên giường nhỏ kê sau bình phong, nơi này thường khám cho nữ khách. Kiểm tra thương thế, chẩn mạch, xem lưỡi, giọng nặng nề: “Vết thương đòn roi trên người không đáng ngại, chỉ là bệnh này… Toàn thân nóng như lửa, thở gấp môi khô, đây là hiện tượng gan phổi tích nhiệt, tâm hỏa thiêu đốt. Đồng thời còn có minh phủ không thông, tam tiêu bế tắc. Bệnh hiểm nguy, lão hủ cũng không nhất định chữa nổi, đành còn nước còn tát, phải nói rõ với các vị.”
Trác Xảo Nương thương xót gật đầu: “Mong nó là đứa bé may mắn.”
Lang trung ngập ngừng: “Bệnh này cần nhân sâm và vài vị thuốc không rẻ, các vị có chịu bỏ tiền không?”
Đây là điều mà Đổng sư gia đã thấy trước, thực ra người đọc sách thời đó cũng hiểu chút y lý, không đủ chữa bệnh cứu người, nhưng kiến thức cơ bản cũng có. Nhưng ông ta chưa kịp nói thì Lãnh Nghệ đã mua rồi.
“Bao nhiêu?” Trác Xảo Nương khẩn trương hỏi, nàng nghe thấy nhân sâm hơi run rồi:
“Ít nhất mười lượng.” Lang trung già nhìn biết ngay cô bé này là quan nô, dựa vào kinh nghiệm của ông ta, mua một nô tỳ thế này chẳng đáng tiền, nên nói rõ: ” Hơn nữa còn không đảm bảo chữa được đâu.”
Những 10 lượng, dù Trác Xảo Nương có lòng thương người, nàng không dám tùy tiện bỏ ra số tiền quá lớn như thế.
Lãnh Nghệ chỉ đơn giản nói một chữ: “Chữa!”
Trác Xảo Nương giật mình, quay sang ngơ ngác nhìn trượng phu, hai mắt thoáng cái đỏ hoe.
“Các vị thật đúng là, nữ phó thế này thì mua làm gì cơ chứ? Sức khỏe kém, lại có bệnh, riêng tiền chữ bệnh cho nó đã đủ mua mấy nô phó khỏe mạnh rồi.” Lang trung già vừa lải nhải vừa kê đơn, cảm thán thế thôi, thực ra trong lòng ông cũng vui vẻ, dầu gì cũng là người chữa bệnh cứu người mà. Giao đơn thuốc cho Lãnh Nghệ, tới quầy trả tiền bốc thuốc, trong đó một loại thuốc phải sắc ngay ở hiệu thuốc.
“Ta không sai… Ta không sai… Uống vài chén nữa.” Từ ngoài cửa một tráng hán vạm vỡ đang dìu một hán tử khác lảo đảo đi vào, người được dìu đã say khướt, toàn thân nồng nặc mùi rượu. Người dìu hắn chẳng khá hơn là bao đi xiêu xiêu vẹo vẹo, va cả vào ghế, người chờ khám bệnh ngã lăn quay, thế là người khác vội vã né tránh.
Y quán tức thì náo loạn, Trác Xảo Nương đang nghe lang trung già dặn dò những điều cần chú ý phải quay sang.
Tráng hán cười áy náy với lang trung già: “Xin lỗi, bằng hữu ta uống say, xin hỏi tiên sinh có thuốc tỉnh rượu không? Cho hắn uống một ít, nếu không hắn không về nhà được… thê tử hắn rất hung dữ.”
Khách thế này nên giải quyết nhanh tránh phiền toái, nên dù chưa tới lượt hắn, lang trung già vẫn gật đầu: “Có có, dìu hắn sang kia ngồi, lão hủ bốc thuốc ngay.”
Lãnh Nghệ nhìn tên ma men mà cau mày, nói nhỏ với Trác Xảo Nương: “Nàng bế Thảo Tuệ xuống bếp đi, nơi đó ấm áp hơn, nàng xem, nó lạnh tới tím tái chân tay thế này, mau mau làm ấm người mới được.”
Trác Xảo Nương liền gật đầu, bế Thảo Tuệ xuống nhà bếp sắc thuốc.
Lãnh Nghệ lại lấy ra ít bạc vụn dưa Đổng sư gia: “Phiền tiên sinh đi mua cho đứa bé đó ít quần áo ấm, nó ăn mặc mỏng manh quá.”
Đổng sư gia thở dài, ông ta biết chuyện rồi sẽ thế này mà, giờ nói gì được nữa, cầm tiền đi ngay.
Tráng hán kia vẫn vất vả dìu bằng hữu đi, qua chỗ Lãnh Nghệ, hắn vùng tay gạt “tránh đường cái”, nhưng bất ngờ bàn tay đang gạt tóm lấy cánh tay Lãnh Nghệ. Cùng lúc đó từ trong ống tay áo tên say lộ ra mũi dao nhọn hoắt, đâm thẳng vào tim y.
Chuyện diễn ra trong tích tắc, tưởng chừng chẳng ai ngờ tới được.
Thế nhưng đúng lúc mũi dao sắp chạm vào áo mới của Lãnh Nghệ, vút một cái, bàn tay cầm dao của hắn bị Lãnh Nghệ tóm lấy, nương theo đá đâm, đẩy một phát khuỷu tay. Phập, dao đâm trúng ngực kẻ đang đỡ hắn.
Tên đang đỡ người kia phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, ngã vật xuống. Người trong y quán giật bắn mình, tên say đâm phải đồng bọn cũng giật mình tích tắc, hắn nhanh chóng rút dao chém sang, cắt yết hầu Lãnh Nghệ.
Á!
Những người khác thấy cảnh này thì la hét tháo chạy.
Lãnh Nghệ cũng la hét kinh hoàng, tựa hồ hoảng loạn rồi, chỉ là người khác đều chạy ra sau, chỉ lao lên trước, cúi xuống tránh nhát chém kia, đầu đồng thời húc vào lòng tên say, cả hai ôm nhau ngã xuống.
Lăn lộn liền mấy vòng trên mặt đất, cuối cùng tên sa nắm trên người Lãnh Nghệ, mặt đầy vẻ khó tin, gian nan thều thào: “Sao… Sao… Ngươi biết… Bọn, bọn ta muốn giết ngươi?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 270 |
Ngày cập nhật | 20/11/2024 05:55 (GMT+7) |