Không có ai trả lời, chỉ có tiếng binh sĩ bị thương kêu gào, cứu hộ binh vác binh sĩ bị thương trở về.
Lúc này trong trận doanh quân Tống có tiếng tù và, đây là lệnh rút lui về phía sau.
Rút lui? Thế đại ca thì sao? Bỏ mặc à? Không, nếu không có đại ca thì mình đã chết rồi, huống hồ nhị ca đã mất, không thể bỏ mặc đại ca.
Thế là Cừu Hữu Thọ bất chấp mệnh lệnh, hắn tiếp tục lục lọi đống thi thể tìm kiếm đại ca.
Quân Tống đã bắt đầu rút lui.
Nhìn đại quân đang xa dần, lại nhìn quân Liêu đang chấn chỉnh đội ngũ chuẩn bị xung phong, Cừu Hữu Thọ vừa khóc vừa gào, cuối cùng ông trời thương tình, hắn tìm thấy rồi, đại ca nằm đó trong đống xác chết.
“Đại ca!” Cừu Hữu Thọ vui mừng xông tới gạt thi thể một quân Liêu một quân Tống sang, hắn dù có cõng cũng phải cõng đại ca về quê chôn cất đàng hoàng:
Ai dè Cừu Hữu Tài rên một tiếng đau đớn.
Đại ca còn sống.
Cừu Hữu Thọ mừng tột độ, dùng hết sức khoác một tay đại ca lên vai, tay khác đỡ eo, kéo đại ca dậy.
Quân Tống xung quanh còn sống cơ bản đã rút lui về đại trận, chỉ còn ít lính cứu hộ.
Cừu Hữu Thọ thấy một lính cứu hộ dắt ngựa chở một thương binh về, hô lên: “Huynh đệ, huynh đệ dắt ngựa phía trước, xin đợi đã, đại ca ta cũng bị thương, không đi được.”
Binh sĩ kia quay đầu nhìn: “Hắn không sống được đâu, đừng cứu nữa, quân Liêu sắp xung phong tới nơi rồi, mau về trận, nếu không chúng ta đều chết.”
“Không!” Cừu Hữu Thọ gào khóc: ” Đại ca ta còn sống, huynh ấy giết mười mấy quân Liêu đấy, phải cứu huynh ấy.”
Binh sĩ kia mủi lòng thở dài dắt ngựa quay lại, cùng Cừu Hữu Thọ đỡ Cừu Hữu Tài lên lưng chiến mã. Tiếp đó tiếng tù và từ trận địa quân Liêu vang lên, tiếp đó tiếng vó ngựa rung chuyển trời đất làm người ta khiếp hãi lại xuất hiện.
Hai người kéo ngựa chạy, binh sĩ bị thương ngồi trên ngựa không giữ vững ngã xuống, Cừu Hữu Thọ vì nằm vắt ngang lại không sao.
Lính cứu hộ kia buông dây cương, co chân chạy.
Cừu Hữu Thọ chẳng kịp nghĩ nhiều, nhảy lên lưng ngựa, hai chân kịp chặt bụng nó thúc ngựa chạy như bay, rất nhanh đuổi kịp lính cứu hộ kia, gọi: “Mau lên ngựa.”
Lính cứu hộ thấy trên lưng ngựa có hai người rồi, không ngồi được ba, nhảy lên ôm lấy cổ ngựa, liều mạng bám chặt.
May con ngựa đó là của mã quân Đại Tống, nó biết tự về trận địa, rốt cuộc kịp quay về trận trước khi quân Liêu tới, nếu không chẳng ai vì hắn mở trận địa làm đội hình sơ hở.
Hai người chạy qua cung trận, tới nơi cứu hộ lâm thời, ở đây tập trung thương binh của cả ba mặt trận, mười mấy lang trung theo quân tất bật chạy qua chạy lại, người nằm ngổn ngang chẳng biết còn sống hay chết, tiếng rên la như địa ngục trần gian dần dần bị lấn át bởi tiếng chém giết rung trời cách đó không xa.
Chiến đấu vẫn liên tục tiến hành, quân Tống vừa đánh vừa lui về hạ du, thương binh không ngừng được chuyển tới, qua lời bọn họ biết quân Liêu xung kích hết đợt này tới đợt khác, nhưng quân Tống trải qua cú sốc ban đầu, từ hoảng loạn đã trấn định lại, dưới sự chỉ huy của Dương gia tướng, bình tĩnh chống đỡ phản kích. Trận địa mỗi lúc một thu hẹp khiến binh lực thiếu hụt không ảnh hưởng nhiều, ít nhất họ khiến quân Liêu không làm gì nổi.
Thời gian trôi đi, trời tối dần, số binh sĩ bị thương đã lên tới mấy nhìn, không đủ lính cứu hộ chiếu cố thương binh nã, vị y quan già đành tổ chức người thương nhẹ khiêng người thương nặng di chuyển theo quân.
Trời đột nhiên đổ mưa kèm tuyết.
Thứ này còn giày vò hơn cả tuyết rơi thực sự, dính người ướt sượt, gió thổi một cái lạnh như trong hầm băng.
Vết thương được băng bó của Cừu Hữu Thọ đã bị mưa làm ướt, cái lạnh làm vết thương đau rát, hắn chẳng để ý, thương thế của đại ca càng quan trọng hơn.
Đại ca sốt cao, thi thoảng nói mỡ, làm hắn lo lắm.
Lính cứu hộ tên Cố Qua kia tới tìm bọn họ, hắn tỏ ra mệt mỏi nói: “Đợt vừa rồi chúng ta tổn thất nặng, riêng chiến tử đã tới ba bốn nghìn, hôm nay phải trên một vạn người chết, thảm quá.”
Cừu Hữu Thọ lo lắng hỏi: “Liệu quân Liêu có tấn công vào buổi tối không?”
“Ta nghĩ có thể lắm, quân Liêu lần này quyết tâm rồi, bọn chúng ỷ vào đông người muốn đánh một trận diệt sạch chúng ta mới thôi. Nhưng thống soái của chúng ta lợi hại lắm, ta tận mắt nhìn thấy Dương gia tam lang trúng mấy chục mũi tên còn giết địch.”
“Gì? Trúng mấy chục mũi tên mà không chết?”
“Ngươi không hiểu, giáp của Dương tướng quân là trọng giáp, tên bình thường bắn không xuyên qua được. Đương nhiên vẫn bị thương, chỉ là không tới mức chết thôi, mấy chục mũi tên cũng khiếp lắm, thương tích chắc chắn khắp người rồi.”
“Chúng ta có tướng quân như vậy, lần này có khi chiến thắng ấy nhỉ?”
Cố Qua lắc đầu: “Không được đâu, quân Liêu đông lắm, chúng ta thương vong còn nhiều hơn chúng nữa, ta đoán là chúng ta sẽ phá vây. Nếu không chúng ta ngày càng ít người, càng đánh càng thua.”
Cừu Hữu Thọ nhìn đại ca hôn mê, lo lắng trùng tùng: “Đại ca ta bị thương thế này, nếu đột vây thì phải làm sao?”
Cố Qua nói: “Yên tâm, có ta, chúng ta là huynh đệ cùng qua sinh tự hoạn nạn, tới lúc đó ta giúp ngươi khiêng cáng, nhất định xong ra được.”
“Tốt quá, cảm ơn ngươi.”
“Cảm ơn gì, tranh thủ ăn đi, khi đột vây còn có sức.”
Đêm xuống, quân Liêu ở ba phía đốt lửa, tay cầm đuốc liên tục tấn công, mục đích của chúng rất rõ ràng, tranh thủ từng giây từng phút tiêu diệt đội quân này, sau đó quay về U Châu ứng phó với chủ lực quân Tống. Cho nên chúng tấn công bất kể ngày đêm.
Lúc này binh sĩ bốn xung quanh trở nên náo động, thì thầm nghị luận gì đó, rồi di chuyển về phía sông Quy Thủy.
Cố Qua không hiểu gì, chạy đi hỏi, lát sau trở về, mặt đầy kinh hoàng: “Bên trên truyền lệnh, chúng ta lui binh sang bờ đối diện.”
Cừu Hữu Thọ hết hồn: “Ta không biết bơi.”
“Yên tâm, nghe nói là phái người đi dò xét rồi, đoạn sông này rộng, nhưng không sâu, lội qua được, cùng lắm ngập tới vai thôi, mọi người bám vào nhau, sẽ qua được. Đi nào ta giúp ngươi khiêng cáng.”
Chuyện tới mức này, Cừu Hữu Thọ đâu còn lựa chọn nào khác.
Hai người cởi khải giáp ném đi, một trước một sau khiêng cáng, theo mọi người bắt đầu di chuyển về phía sông Quy Thủy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |