Cừu Hữu Tài đau khổ nói: “Bây giờ hỗn loạn thế này làm sao tìm ra, đợi sau này đi… A đệ bị thương rồi.”
Thấy lưng đệ đệ máu đầm đìa, khải giáp bị chém rách, vội vàng bỏ trường phủ, tới cởi giáp đệ đệ: “Đúng là trúng đao rồi, mau mau cởi giáp băng bó, nếu không máu chảy nhiều quá không sống được đâu.”
Nghe đại ca nói thế, Cừu Hữu Thọ mới chủ ý lưng mình nóng rát, hắn vội vàng cởi khải giáp, quả nhiên có miệng vết thương dài mấy tấc, vẫn đang chảy máu, may mà không sâu lắm.
Cừu Hữu Tài lấy thuốc trong lòng ra, đây là thứ quân đội phân phối thống nhất, tác dụng chủ yếu là cầm máu, đơn giản dễ dùng, cứ rắc lên vết thương thôi, sau đó băng lại. Trên chiến trường chỉ có thể làm thế, vết thương lớn nhỏ đều làm vậy, sau đó xem trời an bài thế nào.
Đang băng bó thì trong trận quân Tống vang lên tiếng trống gấp gáp.
Cừu Hữu Tài biến sắc, hắn nghe ra đó là cảnh báo địch xung phong, còn chưa băng bó xong, nên hắn không quay đầu nhìn. Thế nhưng Cừu Hữu Thọ thì nhìn thấy kỵ binh trọng giáp của quân Liêu đang lần nữa quét tới như gió lốc.
Ưu thế lớn nhất của kỵ binh là lực xung kích cực lớn chứ không phải đánh giáp lá cà, cho nên bọn chúng tổ chức xung phong liên tục nhiều lần. Phát hiện đợt tấn công thứ nhất không thế phá nát phòng tuyến quân Tống, hai bên biến thành giằng co, nên thổi tù và rút lui.
Kỵ binh rút lui không phải là thua, mà là rời khỏi chiến trường, cung cấp không gian cho đội ngũ khác công kích.
Mà lúc này trận địa của quân Tống, người thì băng bó cho huynh đệ bên cạnh như Cừu Hữu Tài, người thì sức cùng lực kiệt ném vũ khí ngồi trên mặt đất thở. Có người bị cuộc chiến thảm liệt sững sờ đứng đó, chỉ có một số là làm theo huấn luyện, lập thành trận hình.
Quân Tống tuy biết trước địch sẽ có đợt tấn công thứ hai, nên đã gõ trống cảnh báo, nhưng bọn họ thiếu kinh nghiệm đấu với kỵ binh, trước kia đánh nhau với Nam Đường, Hậu Thục đều là bộ binh đấu bộ binh, hiếm khi có chuyện hội chiến quy mô lớn có kỵ binh. Cho nên tuy bình thường luyện tập nhấn mạnh nhiều lần, khi kỵ binh rút lui thì phải nhanh chóng chấn chỉnh đội hình, nghênh đón đợt tấn công thứ hai. Nhưng nói mồm cảm thụ không sâu được.
Quân Tống thiếu kinh nghiệm quý giá thế này, đánh đổi vô cùng đau thương, vì đội ngũ không đủ chặt chẽ, cung nỏ thủ không nhịp nhàng như trước.
Vì thế khi đợt tấn công thứ hai tới, tất cả đều đã muộn.
Khi quân Liêu xông vào trận, Cừu Hữu Tài mới băng bó xong, chỉ thấy trường đao quân Liêu đang chém như chém chuối vào quân Tống, tiếng kêu thảm thiết khắp trận địa. Lúc này hắn mới cuống lên giục đệ đệ đang mặc khải giáp: “Mau, mau, quân Liêu tới rồi.”
Cừu Hữu Thọ chỉ mới kịp khoác khải giáp lên người, chưa kịp buộc chặt thì địch đã ở trước mặt, Cừu Hữu Tài hét lên quét trường phủ, chém đứt chân ngựa, quân Liêu ngã xuống. Cừu Hữu Thọ cầm đao thuẫn xông tới, đâm vào cổ tên bị ngã.
Đúng lúc ấy một cặp võ ngựa đạp vào đầu Cừu Hữu Tài, hắn không kịp thu vũ khí về, chỉ còn cách buông vũ khí lăn người tránh đòn.
Khi Cừu Hữu Tài bò dậy thì thấy hai tên quân Liêu đang chém về phía tam đệ của mình. Cừu Hữu Thọ dùng thuẫn bài đỡ được một đao, đối với đao còn lại chỉ có thể dùng đao đánh. Nhưng đối phương ở trên ngựa, làm sao đỡ nổi, nên giáp bị chém rách, máu tung tóe.
Cừu Hữu Tài không kịp tìm vũ khí, lao tới ôm lấy tên quân Liêu tấn công đệ đệ mình, kéo hắn xuống ngựa, cứ thế hai tay bấu chặt vào mắt hắn.
Đang giằng co Cừu Hữu Tài cảm giác bị thứ gì đó húc mạnh vào lưng, hắn biết đó là chiến mã quân Liêu, quả nhiên tiếp đó hắn chỉ thấy vó ngựa hỗn loạn, thấy xương cốt mình vỡ vụn rồi hôn mê.
Cừu Hữu Thọ thấy đại ca ngã xuống, muốn xông tới che chắn, nhưng hắn biết không thể, chỉ đành cuộn mình lại dùng thuẫn bài che người.
Vó ngựa quân Liêu dẫm qua thuẫn bài của hắn, quân Tống chạy qua trên người hắn.
Giống như đội kỵ binh Liêu không chỉ có một đợt, trận hình phòng ngự của quân Tống không chỉ có một cái, làm thế để đề phòng toàn quân tan rã. Đội ngũ phía sau không nhận được hiệu lệnh thì không lên tham chiến, chỉ giữ đội hình chỉnh tề. Vì chỉ có đội hình chặt chẽ mới phát huy được sức chiến đấu lớn nhất, một khi đội ngũ hỗn loạn, không thể bảo vệ nhau, uy lực sẽ giảm mạnh.
Hiệu lệnh của Dương tam lang phát ra, cung tiễn thủ bắn vào trận địa phòng ngự thứ nhất đã hoàn toàn hỗn loạn. Trường mâu thủ và trường phủ thủ ngồi xuống, cung tiễn phía sau lập tức đồng loạt bắn ra.
Quân Liêu ở trận địa thứ nhất liên tục ngã ngựa, tất nhiên do song phương hỗn chiến cũng có quân Tống bị bắn chết.
Kỵ binh không thể lui được, nếu không sẽ thành bia sống cho người ta, vì thế tiếp tục xông về phía trước, rất nhanh chúng tới phòng tuyến thứ hai.
Cung nỏ thủ lùi lại lắp tên, trường mâu thủ và trường phủ thủ đồng thanh hô vang đứng lên.
Đây hiển nhiên là đội ngũ được huấn luyện nghiêm khắc hơn rất nhiều, quân Liêu tới tấp ngã ngựa, đội hình chặt chẽ làm chúng như những con thiêu thân lao vào nạp mạng.
Trống trận của quân Tống lần này dồn dập, đó là lệnh xung phong.
Hai vạn mã quân bố trí ở cánh của quân Tống giờ mới lần đầu lên trận.
Quân Tống không có nhiều ngựa, lần bắc phạt này tổng cộng chỉ có 5 vạn, 3 vạn thì để lại cho chủ lực, tây lộ quân có hai vạn là vì để họ tập kích đường xa nên mới được phân phối nhiều như vậy.
Dương Tam Lang có một vạn mã quân, nên hắn cất giấu rất kỹ, không dùng bừa bãi, kỵ binh quân Tống chỉ có khinh kỵ, tuy giáp nhẹ, nhưng tốc độ nhanh.
Kỵ binh xông lên ở cánh trái có hai đội, một là Quảng Duệ Quân, một là Thanh Tố Quân, đây là đội quân tinh nhuệ theo Triệu Quang Nghĩa nam chinh bắc chiến, lập vô số công lao hiển hách, thống soái là chiến tướng trứ danh của Bắc Tống là Mễ Tín.
Mễ Tín không dùng thần nỏ mà dùng xạ nguyệt cung, đây là loại cung lớn nhất trong quân Tống, uy lực mạnh hơn nỏ thường, lại có thể lắp tên nhanh. Khi mã quân khác mới chỉ kịp bắn ra một mũi tên đang lắp thì ông ta đã giết bảy tám quân Liêu rồi.
Khoảng cách đã gần, Mễ Tín thu lại xạ nguyệt cung, rút đao, hô lớn chỉ huy.
Tốc độ đội ngũ này quá nhanh, lực xung kích cường đại xé toạc hai cánh quân Liêu, quân Liêu bị đánh bất ngờ, trận hình trọng giáp khó xoay chuyển đã tán loạn, số ít tới được trước trận hình quân Tống không thể uy hiếp nổi trường mâu trận như rừng nữa.
Cùng lúc ấy cung nỏ thủ đã kịp lắp tên, tên bắn ra ào ạt, kỵ binh Liêu lúc này hoàn toàn ở thế chịu đòn, một số không chịu nổi, chưa có lệnh đã rút lui.
Rốt cuộc chiêng thu binh của quân Liêu đã vang lên, không ít kỵ binh như nghe được ân xá, cuống lên quay ngựa mà chạy, vì thế phơi lưng cho quân Tống bắn. Nhưng chỉnh thể rút lui rất có trật tự, không cho quân Tống cơ hội lợi dụng.
Địch lui rồi, trận địa quân Tống cũng thảm vô cùng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |