Cừu Hữu Thọ là tên thần nỏ thủ chậm chân không kịp vào trận, lúc này ở chính chỗ hai bên giao phong quyết liệt nhất. Khắp nơi là tiếng la hét, tiếng va chạm, tiếng kêu cứu, hắn hoảng sợ mất cả phương hướng, chỉ biết giơ thuẫn bài lên che đầu, tìm kiếm đại ca. Cuối cùng hắn nhìn thấy đại ca đang kháng cự lại hai tên kỵ binh quân Liêu, toàn thân máu me, không biết là máu phe nào.
Đùng lúc hắn nhìn thấy đại ca thì đại ca hắn cũng nhìn thấy hắn, mặt đại ca hắn ánh lên niềm vui, quét trường phủ ép lùi hai tên quân Liêu chạy về phía hắn.
Cừu Hữu Thọ hét lên kinh hoàng: “Phía sau!”
Cừu Hữu Tài lập tức ngồi xuống, một thanh đao quét qua đầu, chém rơi cả mũ trụ, tóc bay tán loạn. Hắn giật trường phủ lại, chém ngang chân một kỵ binh địch phóng qua.
Cùng lúc ấy lão tam chạy tới, giơ thuẫn bài đỡ cho đại ca một đao.
Tên quân Liêu khác ở mé trái chém vào vai lão tam, lão tam không hề hay biết. Đại ca Cừu Hữu Tài nhìn thấy trường đao như tử thần lấy mạng đệ đệ của mình, nhưng vũ khí hắn quá dài, không kịp thu về cứu nữa rồi, gào lên trong tuyệt vọng.
Đúng lúc sinh tử một mũi tên xé gió bay tới, xuyên yết hầu quân Liêu.
Cừu Hữu Tài quay đầu nhìn chỉ thấy một võ tướng quân Tống tay cầm thiết cung, cưỡi ngựa đen, liên tục bắn ra những mũi điêu linh tiễn, chớp mắt đã có ba bốn tên kỵ binh ngã ngựa.
Hắn nhận ra người này, là đại tướng tiên phong Dương Duyên Huấn.
Một tiếng rống vang trời, tiếp ngay đó là mũi tam xoa kích đâm thẳng vào mặt Dương tam lang.
“Tới hay lắm.” Dương tam lang hai tay cầm thiết cung gạt tam xoa kích sang bên, rút ngay kim thương, chớp mắt đâm liên tiếp ba phát:
Tướng Liêu múa cương xoa gạt thương, quát: “Khá lắm, ta là Da Luật Hi Đạt, ngươi là ai?”
“Tam lang Dương Duyên Huấn.”
“A, thì ra là tên tham sống sợ chết đầu hàng Đại Tống.”
“Để mạng lại đây.” Dương tam lang nộ khí xung thiên đâm thương vào mặt Da Luật Hi Đạt:
Hai người chiến đấu hơn mười hiệp, Dương tam lang nhận ra quân số Liêu đang áp đảo phe mình, không ham đánh nữa, đâm dọa một chiêu rồi bỏ chạy.
“Chạy đâu?” Da Luật Hi Đạt thấy Dương tam lang kéo thương bỏ chạy thì cao hứng lắm, thúc ngựa đuổi theo, nhưng vừa phóng tới hai bước, mũi thương từ dưới đất bắt ngược lên, góc độ hiểm hóc, hắn muốn tránh nhưng muộn rồi.
Phụt… Thương đâm xuyên họng.
Đây là tuyệt kỹ Dương gia sau này vang danh thiên hạ, gọi là Hồi Mã Thương.
Dương tam lang đâm chết Da Luật Hi Đạt thì quay người lại chém giết, quả thực là kẻ chặn đường phải chết, đánh đâu thắng đó.
Quân Liêu đâm sâu vào trận quân Tống, đội hình Tống lúc này đã thu gọn, không còn không gian cho kỵ binh phát huy, dần dần hai bên chuyển thành khổ chiến.
Dương tam lang đánh vào trung quân, ở đây chưa có chiến đấu, binh sĩ đang chuẩn bị tiếp ứng cho từng quân trận bị hở. Hắn thúc ngựa một lúc tìm thấy đại ca và nhị ca đang thương lượng gì đó.
Dương đại lang vẫy tay gọi: “Đệ tới đúng lúc lắm, quân Liêu thế mạnh, chúng ta không nên ham đánh, nhân lúc thế trận còn giữ được, phải nghĩ cách phá vây thôi.”
“Phá vây thế nào, phía đông là Thái Hành Sơn, trước sau là kỵ binh trọng giáp, chỉ còn phía tây là sông Quy Thủy, huynh định vượt sông à?” Dương tam lang đoán ngay được ý đại ca:
“Đúng, vượt qua sông, bờ kia có một khu rừng rậm, kỵ binh của chúng vào đó là chịu chết rồi.” Dương nhị lang nói: ” Vấn đề là phải kiên trì được tới trời tối.”
Dương tam lang gật đầu: “Được, đợi trời tối đệ dẫn quân hư trương thanh thế muốn phá vây, các huynh dẫn quân vượt sông.”
“Chỗ này nước siết, lùi lại phía sau có đoạn sông rất rộng, sông rộng thì nước không thể chảy mạnh, nước cũng không sâu, chúng ta bỏ giáo vượt sông, ắt qua được.” Dương đại lang chỉ tay phía sau: ” Nhị lang, đệ dẫn hậu quân làm tiên phong mở đường, tam lang đổi tiền quân làm hậu quân yểm hộ, chúng ta tranh thủ chuyển trận địa ra chỗ đó. Chú ý giữ vững đội hình, đừng để kỵ binh chúng đánh loạn, nếu không chúng ta không chống lại nổi đâu.”
Dương nhị lang và Dương tam lang đều gật đầu thúc ngựa rời đi, về quân trận của mình chuẩn bị.
Cừu Hữu Tài đã chém được bảy thớt ngựa rồi, tam đệ của hắn cũng kiếm được một thay đao, giơ thuẫn bài bảo vệ đại ca. Chỉ cần đại ca chém quân địch ngã ngựa là hắn xông tới chém chết ngay, không cho cơ hội đứng lên.
Hai huynh đệ phối hợp, trong loạn quan đã vượt qua đợt mấy đợt xung kích của kỵ binh Liêu.
Nhưng quân Tống ở bên cạnh không may mắn được như thế, thường thương thủ và trường phủ thủ không có thuẫn bài thủ bảo hộ, tối đa chỉ đâm chết được một quân địch, khi chúng xông tới gần thì hành động vô cùng bất tiện.
Dương gia tướng huấn luyện rất chú trọng phối hợp ngắn dài, khi quân Liêu xông phá loạn hai trận trường thương, trường phủ, chuẩn bị đồ sát thì cung nỏ thủ lùi ra sau kịp thời lắp tên. Mưa tên như châu chấu trút ra sau địch, tiêu diệt kỵ binh tiếp tục xông tới.
Nhưng sức xuyên phá của trọng giáp kỵ binh rất mạnh, một đợt tấn công là có thể tới trước trận địa của cung nỏ thủ rồi.
Cung nỏ thủ không có năng lực phòng thủ, thế nên ở bên cạnh họ có thuẫn bài thủ, kỵ binh Liêu kẹt cứng ở đây, không có không gian tiến lui nữa.
Hỗn chiến nửa canh giờ, hai bên đều tử thương nặng nề, không ai hơn ai, thi thể ngổn ngang, máu nhuộm đỏ bãi sông.
Quân Tống liên tục lùi lại, chiến trường ngổn ngang xác chết này lại thành vật cản nhất định kỵ binh Liêu xung trận. Tốc độ kỵ binh đã giảm xuống, mưa tên vẫn không có dấu hiệu suy giảm. Tiếng tù và trong trận Liêu vang lên.
Quân Liêu rút lui rồi.
Rút lui rồi, quân Tống reo hò vang dội, bị bao vây phục kích, đánh lui địch với họ không khác gì chiến thắng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |