Buôn bán giữa quan phủ và Tây Hạ đều là lấy vật đổi vật, không dùng tiền, vàng bạc. Vậy mà giờ vào lúc Đại Tống cần binh khí nhất, Ngụy Hàm Dũng lại buôn lậu vũ khí sang đó. Cứ nghĩ bọn chúng chỉ buôn lậu trúc mộc thôi, ai ngờ còn đem cả vật tư chiến lược sang nước địch.
Đám người này điên rồi, vì tiền bất chấp thế nào?
Lãnh Nghệ trầm giọng hỏi: “Có bao nhiêu binh khí và đồng sắt mang tới Tây Hạ?”
“Thường là mấy chục xe, tiểu nhân không rõ cụ thể.”
“Chúng buôn lậu bao lâu rồi?”
“Nhiều năm rồi, tiểu nhân phụ trách vận chuyển trúc mộc nên không biết, chuyện này không ai được hỏi đâu, một lần uống rượu với Lão Cam Đầu, ông ấy vô tình nói ra.” Hắc Sa Đầu cố tỏ ra chân thành, nói cả điều Lãnh Nghệ chưa hỏi:
“Lão Cam Đầu là ai?”
“Là chưởng quầy Ngụy Ký diêm hành, ông ấy phục trách đem muối từ bên cảnh Tây Hạ tới nơi khác, bọn tiểu nhân là đồng hương.”
Lãnh Nghệ lại hỏi đi hỏi lại, có điều Hắc Sa Đầu chỉ là tên tiểu đầu mục thôi, không biết nhiều, nên không hỏi ra được gì nữa.
Hắc Sa Đầu thề thốt: “Đại gia, tiểu nhân nói hết rồi, hết thật rồi, không giấu diếm gì hết.”
“Hết rồi sao? Nếu thế thì xin lỗi nhé, ta nói dối ngươi đó, ngươi đi chết được rồi.”
“Đồ vô tín, vô sỉ, thứ tiểu nhân như ngươi sẽ…”
Rắc! Lãnh Nghệ không đợi hắn nói xong đã bẻ gãy cổ, âm thanh ngưng bặt, lột cái nhẫn ở ngón tay cái hắn ra rồi ném xuống nước.
Lúc bấy giờ Lãnh Nghệ mới vỗ vai Tiểu Chu hậu: “Muội mở mắt được rồi.”
Tiểu Chu hậu he hé mắt, thấy khắp nơi là máu me và thi thể, hét lên nhắm mắt lại.
Lãnh Nghệ không giải thích hành vi của mình, kéo nàng vào khoang thuyền, trù nương run cầm cập: “Đại gia, đại gia, xin ngài đừng giết ta, đừng giết ta, ta chỉ nấu cơm thôi.”
“Yên tâm, ta chỉ giết kẻ muốn hại phu thê ta, ngươi không liên quan gì, sao ta giết ngươi chứ?”
“Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia.” Trù nương béo mừng rỡ rối rít tạ ơn:
Lãnh Nghệ chợt nhớ một chuyện: “Ngươi biết lái thuyền không?”
“Biết một chút ạ.”
“Vậy thì ngươi lái thuyền.”
Trù nương béo lấy gan nói: “Nhưng trời sắp tối rồi, nếu giờ tiếp tục đi, gặp phải đá ngầm sẽ rất phiền.”
“Nói cũng phải, vậy ngươi cùng ta ra đó ném thi thể xuống sông, rửa sạch vết máu, chúng ta dừng thuyền nghỉ ngơi, mai tới Tần Châu.”
Trù nương béo rời khoang thuyền, cùng Lãnh Nghệ dọn dẹp, khi thả neo thì trời đã tối.
Tiểu Chu hậu từ trong sợ hãi hồi tỉnh lại, tới giờ vẫn chưa dám tin mình đã trải qua kiếp nạn, ngồi thu lu trong góc, không dám rời khoang thuyền.
Lãnh Nghệ đi vào khoang, thở dài dặn: “Chuyện ta biết võ công, muội không được nói với bất kỳ ai nhé!”
Tiểu Chu hậu gật đầu liên hồi, Lãnh Nghệ đã giấu chuyện này kỹ như thế, ắt phải có nguyên nhân, nhỏ giọng nói: “Nhưng còn có mấy kẻ bỏ trốn, lỡ chúng gọi cứu binh tới.”
“À, ta cố tình cho chúng chạy đi báo tin đấy, nếu không ta giết sạch rồi.” Lãnh Nghệ thoải mái nói:
Tiểu Chu hậu kinh hãi: “Vì sao huynh lại để chúng chạy báo tin?”
“Vì như thế ta đỡ phải tốn công đi tìm bọn chúng.”
Đây là thư sinh hiền lành sức trói gà không chặt mà đám Thành Lạc Tiệp hay kể sao, sự quyết đoán, máu lạnh của y làm Tiểu Chu hậu cơ hồ không nhận ra: “Nếu chúng tới thật nhiều người thì sao?”
“Yên tâm, chúng ta cũng có rất nhiều người.”
“Nhưng Vô Mi đạo trưởng còn cách chúng ta rất xa, lỡ họ không tới kịp?”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Sợ rồi sao, hay mai theo họ về nhé?”
Tiểu Chu hậu hít sâu một hơi, ôm lấy cánh tay y dựa vào: “Muội không sợ, muội sẽ đi theo huynh, dù sao cái mạng này do huynh cứu, nếu không muội sớm chết cóng trước cửa nhà huynh rồi.”
Có lẽ chuyện ngày hôm nay làm Tiểu Chu hậu quá khiếp đảm, không sao ngủ yên, thi thoảng lại giật mình thức dậy, phải nhìn thấy Lãnh Nghệ ở đó mới yên tâm nắm xuống, một tay còn nắm chặt tay áo y không chịu buông.
Không biết khuya tới mức nào, bởi vì nơi này không có trống cầm canh, càng không có canh phu đi báo giờ, đột nhiên bên ngoài có người gõ gõ cửa, rồi giọng trù nương béo truyền vào: “Đại gia và cô nương có ăn khuya không? Ta làm đồ ăn khuya không tệ.”
Tiểu Chu hậu lắc đầu đáp vọng ra: “Ăn không được, cứ nghĩ tới cảnh kia là ta không muốn ăn nữa.”
“Chính vì thế mà phải ăn cho bớt sợ đấy, bụng no thì mới yên tâm mà.” Trù nương béo lý luận:
Lãnh Nghệ gật gù: “Nói vậy cũng đúng, thế thì ăn một chút, làm phiền đại thẩm.”
“Vâng, vâng, có ngay ạ, không phiền gì cả.”
Không bao lâu sau trù nương béo, bê hai bát canh hồn đồn bốc hơi nghi ngút vào vào, nhiệt tình mời mọc: “Hai vị ăn cho nóng.”
Lãnh Nghệ dùng thìa khuấy một bát canh hồn đồn, đẩy một bát tới: “Nàng ấy không ăn được bao nhiêu đâu, phu thê bọn ta ăn một bát là đủ rồi, đại thẩm cũng vất vả cả ngày rồi, ăn đi.”
Trù nương béo cười chất phác vỗ cái bụng mỡ: “Trong lúc làm ta đã ăn vụng rồi, với lại béo thế này nên ăn ít một chút thì hơn.”
“Thế cũng phải.” Lãnh Nghệ vẫn chỉ khuấy thìa không ăn: ” Cơ mà lương thực lãng phí thì tiếc quá, trông ngon thế này cơ mà, ăn thêm một bát cũng đâu béo hơn được.”
“Đại gia trông sức khỏe tốt thế, ăn hai bát cũng không thành vấn đề.”
“Đương nhiên là không thành vấn đề, chẳng qua đại thẩm nhất định không chịu ăn, ta hơi ái ngại đấy, chẳng lẽ có gì trong đó?”
“Sao có thể thế được ạ, đại gia không tin thì ta ăn cho ngài xem.” Trù nương béo như chính minh mình không làm gì bất chính, đi tới cầm bát đưa lên miệng, nhưng nửa chừng đột nhiên đổ ụp cái bát nóng rẫy vào mặt Lãnh Nghệ:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |