Trác Xảo Nương nói nhỏ: “Bọn thiếp nghe nói chuyện Lý Đức phi và Lô Đa Tốn rồi, ngoài kia truyền bá đủ tin đồn, sau đó lại liên tục bắt giữ quan viên, có cả lời nói không hay về chàng.”
“Ài, miệng lưỡi thiên hạ quan tâm làm gì.” Lãnh Nghệ chỉ cười, y sớm chẳng bận tâm tới mấy thứ đồn thổi đó, chỉ cần nắm quyền trong tay, mấy cái đó khác gì trò hề, y chẳng phải kẻ sĩ coi danh như mạng: ” Kệ họ, đêm nay là Thất Tịch chúng ta nên vui vẻ mới đúng.”
Hoa Vô Hương có được đồng minh đang ngồi ỉu xìu vì nghĩ hôm nay hỏng rồi, tức thì như sống lại: “Đúng đúng, nói chuyện bực mình làm gì chứ, đoàn kịch đã tới rồi, đi thôi, đi thôi…”
Ở hậu hoa viên, Lãnh Trường Bi và cha mẹ Lãnh Nghệ đều ngồi ăn dưa trò chuyện, Lãnh Nghệ tới ngồi cùng bàn với họ, đám thê thiếp của y ngồi phía sau.
Nha hoàn phó dịch đứng hai bên hò reo, không khí hết sức sôi nổi.
Với người đã xem phim ở rạp với hiệu ứng âm thanh hình ảnh đỉnh cao, giờ ngồi nghe hát ê a, lại còn không hiểu thì sao mà có hứng thú được. Song Lãnh Nghệ tất nhiên không làm mọi người mất hứng, ở bên vỗ tay cổ vũ, thi thoảng còn nghị luận vài câu.
Tới đêm khuya buổi biểu diễn mới kết thúc, sau đó là hoạt động khất xảo, tức là thêu thùa dưới trời sao, tất nhiên là Thảo Tuệ khéo tay nhất giành được giải thưởng của Lãnh Nghệ rồi.
Kết thúc hoạt động khất xảo, Lãnh Nghệ tiễn gia gia và cha mẹ mình về phòng nghỉ ngơi, sau đó quay lại bãi cỏ hậu hoa viên cùng đám thê thiếp uống rượu ngắm trăng.
À ngắm sao, trời sáng nay còn mây đen kìn kịt, đến tối chuyển tạnh ráo, nhưng không có trăng, chỉ có sao lấp lánh đầy trời.
Lúc nãy có trưởng bối nên ít nhiều phải giữ ý, giờ chỉ còn lại đám tỷ muội, ai nấy ăn uống tưng bừng, tới mức nghiêng ngả trên mặt đất.
Hoa Vô Hương hai tay chống cằm nhìn sao, giọng mơ mộng: “Bọn họ chắc là đang gặp gỡ đấy.”
Thảo Tuệ cũng say rồi nhìn hết bên nọ tới bên kia: “Cầu Ô Thước ở đâu, sao ta không thấy?”
Thành Lạc Tuyền nằm bên cạnh Lãnh Nghệ, chạm người y một cái: “Quan nhân, chàng bảo lúc này Ngưu Lang và Chức Nữ đang ở đâu?”
Lãnh Nghệ chỉ dải ngân hà: “Bọn họ đang tắm ở ngân hà, tắm sạch sẽ thơm tho rồi làm cái đó hắc hắc…”
“Đáng ghét!” Thành Lạc Tuyền đánh y: ” Suốt ngày chỉ nghĩ chuyện đó.”
“Có gì lạ đâu, bọn họ một năm mới gặp nhau một lần, không làm chuyện đó có mà thiệt à?”
Trác Xảo Nương và tỷ muội Thành Lạc Tiệp cười khúc khích, Thảo Tuệ thẹn nóng ran mặt, chỉ Hoa Vô Hương ngơ ngác: “Cái đó là cái gì?”
Cả đám cười lăn ra đất.
Tiểu Chu hậu thì thầm vào tai: “Lớn lên gả cho người ta muội sẽ hiểu.”
“Bắt nạt người ta… Phì phì: ” Hoa Vô Hương hiểu ra, nhổ nước bọt phì phì, chợt hét lên: ” Á, sao băng, mau mau ước đi sẽ linh nghiệm đấy, ôi muộn rồi.”
Quả nhiên có một ngôi sao băng bay xẹt qua ngân hà rồi biến mất.
Hoa Vô Hương tiếc nuối, quay sang không ngờ thấy Tiểu Chu hậu chắp tay lặng lẽ cầu khẩn từ bao giờ: “Thì ra là Anh tỷ tỷ biết, thật nhanh, tỷ ước gì thế? Nói cho mọi người nghe đi.”
Tiểu Chu hậu mỉm cười không đáp.
Trác Xảo Nương ngà ngà say cười toét miệng: “Đương nhiên là mong sớm gặp lại trượng phu rồi.”
Tiểu Chu hậu mở mắt ra gượng cười cho có.
Đêm đã khuya.
Lãnh Nghệ lần lượt đưa từng thê thiếp của mình về phòng, ai cũng say cả rồi, Hoa Vô Hương còn ôm Thảo Tuệ sống chết đòi ngủ chung giường.
Ai nấy đều vui vẻ, Lãnh Nghệ đóng cửa sổ lại chuẩn bị đi ngủ, chợt nhớ tới một người, nàng thích đứng bên cửa sổ, một mình lặng nhìn phương trời xa.
Không phải, là vì không còn ai khác bên cạnh mới đúng, người nàng yêu thương phản bội nàng, lại còn muốn tặng nàng cho nam nhân khác, lúc này hắn nàng cũng một mình ngắm sao đi?
Thời khắc đó, Lãnh Nghệ đột nhiên rất muốn gặp nàng, thay y phục, mở cửa sổ vượt tường mà đi.
Lúc này chỉ còn lác đác vài nhà là còn sáng đèn, tất cả ngủ say, đêm khuya kinh thành mới thấy được sự yên tĩnh hiếm hoi.
Tửu lâu Hạnh Hoàng đã đóng cửa.
Lãnh Nghệ gõ cửa chốc lát, bên trong có tiếng người cục cằn nói: “Đóng cửa rồi.”
“Ta là Hắc Hồng.”
Rất nhanh cửa két một tiếng mở ra, hỏa kế khom người cười nịnh: “Hắc gia tới rồi.”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Thật xin lỗi, đêm khuya thế này còn quấy nhiễu.”
“Hắc gia khách khí quá, ngài tìm Bạch gia phải không?” Hỏa kế biết mục đích ý tới đây, không rườm rà: ” Hôm nay Bạch gia tới Đại tướng quốc tự, tới giờ chưa về.”
“À, vậy không quấy nhiễu nữa, cáo từ.”
“Hắc gia đi thong thả.”
Lãnh Nghệ chắp tay một cái rồi rời đi, tuy không có trăng nhưng sao rất sáng, thời hiện đại không khí ô nhiễm, ánh sáng cũng ô nhiễm, thật khó hình dung ra được sao trời có thể sáng như thế, sáng tới mức đủ đi đường mà không lo bị cấp ngã.
Tới một ngã tư thì Lãnh Nghệ đứng lại, vì một hướng là về nhà, một hướng là tới Đại tướng quốc tự, thoáng do dự y quyết định tiếp tục đi.
Qua vài con đường, Đại tướng quốc tự đã trong tầm mắt, cửa vẫn mở, nơi này trồng nhiều cổ thụ nhất trong thành, mùa hè hết sức mát mẻ, nhiều người tới đây hóng mát tận khuya mới về, mà sáng ra thì đã có người tới sớm dâng hương, cho nên chùa không đóng cửa.
Lãnh Nghệ tới đây nhìn cây cổ thụ cao vút tầm mắt, chùa không xa hoa nhưng rộng lớn khí thế, vỗ vỗ trán, đúng là, nơi này lớn thế, mình tìm ra sao? Chẳng lẽ lại hô lớn tên nàng? Dù sao không có chuyện gì gấp, thôi về vậy.
Đúng lúc này trong chùa có người gọi: “Hắc huynh!”
Lãnh Nghệ quay đầu sang mới phát hiện ở dưới gốc hòe lớn có ba người đang đứng, một trong số đó mặc áo bào trắng muốt, mặt vàng vọt bệnh tật, chính là Bạch Hồng. Vì có người khác nên y cũng đổi giọng: “Bạch huynh ở đây sao?”
“Tới đây làm chút việc, sao huynh cũng tới đây?”
“Thất Tịch mà uống nhiều không ngủ được, lang thang thế nào mà đi qua tửu điếm Hạnh Hoàng, biết Bạch huynh ở đây nên tới thử.”
“Ra là thế.” Bạch Hồng như hiểu ra điều gì miệng chúm chím cười, mắt ánh lên ôn nhu nhìn Lãnh Nghệ, đêm Thất Tịch tới tìm nàng, ý nghĩa không cần nói nữa rồi. Hai người vốn ngầm sinh thiện cảm với nhau, chỉ là thiếu một thời cơ vượt qua quan hệ bằng hữu nữa mà thôi, một câu nói này chính là xúc tác thúc đẩy điều ấy:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |