Y dùng vải dầu bọc lấy vali chứa súng bắn tỉa, vừa mới đi qua cổng nội trạch đã nghe thấy tiếng cười rúc rích, rón chân đi tới, nhìn thấy Trác Xảo Nương, tỷ muội Thành Lạc Tiệp, Tiểu Chu hậu, Hoa Vô Hương, Thảo Tuệ và thị nữ của họ đang tụ tập nói chuyện.
Giai nhân tụ họp, đúng là một cảnh tượng vui mắt, Lãnh Nghệ cười ha hả đi tới: “Ái dà, có chuyện gì mà mọi người vui thế?”
“Quan nhân về rồi!” Trác Xảo Nương hoan hô đi lên đón, nhận lấy bọc trong tay y giao Thảo Tuệ đem cất, nháy mắt ra hiệu với mọi người, có chút tinh nghịch nói: ” Chàng đoán xem.”
“Ta đoán à?” Tâm trạng đang rất tốt, Lãnh Nghệ nhéo cằm đoán: ” Có phải mọi người chuẩn bị cái gì ngon không?”
“Đoán trúng một chút, đương nhiên có món ngon để ăn, nhưng chủ yếu không phải vì món ăn.” Thành Lạc Tiệp khẽ đánh y một cái: ” Gợi ý cho chàng, là ngày lễ.”
“Hả? Ngày lễ…” Lãnh Nghệ nghĩ một lúc rồi ngớ ra, cười khổ: ” Ta còn chẳng biết hôm nay là ngày gì tháng mấy nữa cơ.”
Mọi người vừa buồn cười lại vừa thương, Hoa Vô Hương phồng má: “Ngày quan trọng thế mà không nhớ, phạt huynh uống rượu.”
Lãnh Nghệ gật đầu rối rít: “Được, được.”
Thành Lạc Tuyền phì cười: “Nhìn chàng thèm chưa kìa, muội phát thế quá bằng thưởng.”
Trác Xảo Nương thương xót kéo tay y ngồi xuống: “Quan nhân nhiều ngày vất vả, nên nghỉ ngơi một chút rồi, hôm nay cả nhà ta náo nhiệt một chút.”
“Ừ.” Lãnh Nghệ tò mò: ” Rốt cuộc là ngày gì mà các nàng coi trọng thế?”
Tiểu chu hậu tủm tỉm cười, kẽ ngâm: “Trong thành Trường An trăng trong vắt, nhà nhà đêm nay cầm kim chỉ. Váy tiên ngọc bội không tự biết, thiên thượng nhân gian chẳng thấy nhau.”
Đây không phải bải thơ nổi tiếng, Lãnh Nghệ không biết, nhưng với người bỏ nhiều công sức học hỏi thi văn thời đại này, tất nhiên là đoán ra: “A, Thất Tịch!”
Đây là ngày Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau, trong mô hình gia đình lý tưởng xã hội nông canh là nam cầy cấy nữ dễ vải, có thể thấy đây là ngày trọng yếu thế nào, bách tính ăn mừng ngày này còn mong nam có thể giỏi chuyện đồng áng như Ngưu Lang, nữ khéo tay như Chức Nữ, vì thế gọi là lễ khất xảo. Với các nữ tử càng mong đợi, nữ quyến trong nhà đem nay sẽ thêu thùa dưới ánh trăng, mong được Chức Nữ ban phúc, có nhà bày đồ thêu khuê nữ nhà mình ra cửa trên bàn cúng, hàm ý khoe nhà mình có khuê nữ giỏi chưa xuất giá, đợi người cầu thân.
“Đúng rồi!” Đám nữ nhân vỗ tay reo hò:
Hoa Vô Hương miệng nhanh nhất: “Lão gia ca ca, bọn muội đã dựng sân khấu ở hoa viên, mời đoàn kịch tới nhà biểu diễn, nhất định náo nhiệt.”
“Lão thái gia nói, nhà ta hiện phong quang phú quý, không quên người cùng khổ, nên lập sân khấu biểu diễn ngoài ngõ cho bách tính cùng khổ xem, còn nấu cháo tiếp tế mọi người.” Thảo Tuệ nói thêm:
Biện Lương tuy là kinh thành, nhưng người cùng khổ rất nhiều, vì như lẽ hiển nhiên, gặp nạn người ta chạy tới kinh thành mà, thế nên dọc đường nhìn thấy người bán con bán cái nhiều lắm.
Theo tập tục truyền thống, lễ Thất Tịch nhà có tiền sẽ mời đoàn kịch tới dựng rạp dựng sân khấu biểu diễn, đại hộ có thiện tâm sẽ bày ở ngoài đường cho bách tính tới xem, còn giăng đèn kết hoa, chuẩn bị các loại món ăn nữa.
“Mọi người cứ chuẩn bị đi nhé, ta còn vài việc quan trọng phải làm.” Lãnh Nghệ về thư phòng ngồi ngẩn ngơ, thời gian qua bận tối mắt rồi, quên luôn nhịp sống thường ngày là thế nào, giờ ngồi đây, nghe bên ngoài các nàng vẫn nói cười, không ngờ đâm sợ hãi vô cớ:
Vì thế y quyết định tới công trường xem sao.
Trải qua lần gặp nạn trước đó, Vô Mi đạo trưởng tăng cường lực lượng hộ vệ, mỗi lần ra ngoài phải dẫn toàn bộ người đi theo mới chịu. Nên lên tới mấy chục người, Lãnh Nghệ cũng điều thêm mấy chục chiến mã tới nhà.
Trong cơn mưa lất phất, đội ngũ Lãnh Nghệ an toàn băng qua khu rừng bị tập kích lần trước, tới Kim Minh Trì, y muốn biết cái chết của Ngô Phối Tường sẽ tác động thế nào với nơi này.
Tin tức về cái chết của Ngô Phối Tường đã lan truyền tới đây rồi, đám đô ngu hầu thân tín của hắn thì hoảng loạn không biết chạy đâu hết, nhưng quan quân cấp thấp hơn thì vội quất roi đuổi binh sĩ ra công trường làm việc, tự mình làm giám sát.
Trời tuy mưa, công trường làm việc còn hăng hái hơn ngày thường, đâu vào đó trật tự.
Không có chuyện gì xảy ra Lãnh Nghệ mới yên tâm quay về nhà, vừa thấy một cảnh bình yên trong nhà mà sinh ra bất an như thế, Lãnh Nghệ cũng không biết hình dung thế nào, chỉ bởi vì chuyện y làm thực sự quá nguy hiểm, không cho phép sơ xảy.
Vừa về tới nhà gác cửa đã nói Mạnh Hoa đưa hoa tới, Lãnh Nghệ tự biết Hoa Nhị gọi mình tiến cung, an bài hắn tới hoa viên làm việc, bảo Trác Xảo Nương thoải mái sai bảo hắn, sau đó giả trang tiến cung.
Lãnh Nghệ tới Phúc Ninh cung thì Hoa Nhị đã bày tiệc rượu ở hoa viên đợi sẵn, y tự giác thay mặt nạ Mạnh Sưởng nhập tiệc.
Hai người trước tiên nâng chén.
Hoa Nhị uống liền ba chén rượu vẫn chưa hết bất an: “Mạnh lang, chuyện hôm nay rốt cuộc là sao? Thực sự là thiên lôi đánh chết hắn à?”
“Nếu không còn có thể là gì nữa?” Bí mật này Lãnh Nghệ tất nhiên không tiết lộ với bất kỳ ai: ” Làm nhiều chuyện bất nghĩa tự chuốc lấy cái chết thôi, hôm nay nàng làm rất tốt.”
Hoa Nhị cười gượng gạo, lại còn ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời.
“Sao thế?”
“Thiếp… Thiếp sợ, liệu tiên đế…”
Lãnh Nghệ liền đoán ra nàng sợ cái gì, kéo nàng vào lòng, hôn lên môi nàng, tay áp lên đồi ngực cao ngất nắn nhẹ: “Đừng lo, ta đóng vai tiền phu nàng, chúng ta vốn là phu thê, luận ra ông ấy còn là người tới sau, có thấy chúng ta thân thiết cũng chẳng thể nói gì… Nàng xem, ta vừa hôn vừa sờ nàng, có làm sao đâu.”
“Đáng ghét, trước mặt trời còn như thế.” Hoa Nhị mặt đỏ bừng bừng đánh y một cái, sợ hãi giảm bớt phần nào:
Lãnh Nghệ cười ha hả, thậm chí còn đặt nàng ngồi ngang trên đùi mình, cầm chén rượu lên đưa lên tận miệng mớm nàng uống: “Chuyện ta bảo nàng làm đã làm rồi chứ?”
Hoa Nhị phụng phịu: “Chuyện chàng bảo thiếp làm, có chuyện gì thiếp không làm tốt? Mấy ngày qua thiếp liên tục triệu kiến Lô Đa Tốn, giữ hắn ở thư phòng ngự hoa viên, giúp thiếp phê duyệt tấu chương không quan trọng tới tối. Hiện giờ hắn cũng đang ở đó kìa.”
“Làm tốt lắm.” Lãnh Nghệ hôn một cái khen ngợi: ” Tất cả những người cản trở chúng ta đều phải bị diệt trừ.”
“Kế hoạch của chàng rất chu đáo, người ta chưa từng thấy ai lợi hại như chàng.”
“Nàng nói ta hay nói ông ấy?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |