Xuân Hương nhoẻn miệng cười: “Đức Phi nương nương bảo ta ở đây đợi ngươi, nương nương có lời muốn nói với ngươi.”
Lãnh Nghệ gật đầu, theo ả tới cung Khôn Ninh của Lý Đức Phi.
Cung Khôn Ninh ở sau cung Phúc Ninh, đi không lâu là tới rồi, Xuân Hương bảo y đợi một lát để bẩm báo, sau đó mới cho y vào.
Lãnh Nghệ khom người đi vào, tới nơi mắt hơi ngước lên không ngờ thiếu chút nữa phun máu, chỉ thấy Lý Đức Phi nằm nghiêng trên giường dài, thần thái nhàn nhã, một tay chống cằm, đôi mắt mê người như được che một tầng sương mù, bàn chân trắng như tuyết lộ ra dưới chiếc váy lụa, thành một bức tranh mỹ nhân có thể làm bất kỳ một nam nhân nào cũng phải thần hồn điên đảo. Đã thế nàng còn mặc váy rất mỏng, ngực áo trễ, lộ ra nửa bầu ngực mơn mởn.
Biết nàng chỉ coi mình là thái giám nên chẳng bận tâm, nhưng Lãnh Nghệ thì có đấy: “Lão nô bái kiến nương nương. Cung chúc nương nương vạn phúc kim an!”
“Đứng lên, ban ngồi.” Lý Đức Phi lười nhác nói:
Lãnh Nghệ được Xuân Hương bê ghế tới, y vẫn cúi đầu không dám nhìn nàng cái nào.
“Mẫu đơn của Hoa Nhị hoàng hậu mọc tốt chứ?”
“Tốt ạ.”
“Nghe nói đất Thục tặng hoa hồng chi tử, ngươi cũng đem trồng rồi phải không?” Lý Đức Phi ngồi dậy: ” Bản cung cũng thích hồng chi tử, ngươi tới đây trồng một ít đi.”
“Chuyện này, lão nô phải hỏi hoàng hậu ạ.” Lãnh Nghệ cảm giác nàng ta đang tới gần, không khỏi hồi hộp đầu càng cúi thấp hơn, vẫn ngửi thấy mùi hương phấn hấp dẫn:
Lý Đức Phi đi qua, đứng sau lưng Lãnh Nghệ: “Ngươi thường ở trong cung Phúc Ninh, hiện Hoa Nhị hoàng hậu nghe chính sự, thường có quan viên ra vào, ngươi có chú ý không?”
Lãnh Nghệ buồn cười, Lý Đức Phi đúng là nữ nhân ngu xuẩn, Mạnh Hoa là thân tín mà Hoa Nhị mang từ Thục tới, vậy mà lại gọi ông ta đến thăm dò tin tức thế này, vờ làm bộ sợ hãi: “Nương nương, lão nô chỉ biết trồng hoa trong vườn, không biết gì cả.”
“Được rồi.” Lý Đức Phi giọng thông cảm: ” Ta biết ngươi theo Hoa Nhị hoàng hậu nhiều năm, nhưng ả đâu coi ngươi ra gì, trung thành bao năm chỉ mua được trạch viện nhỏ. Chỉ cần ngươi làm việc cho ta, ta cho ngươi ích lợi gấp chục lần Hoa Nhị… Mang đồ tới đây.”
Xuân Hương mang tới một cái hộp gấm, mở ra trước mắt Lãnh Nghệ, là từng thỏi vàng sáng chói mắt xếp chặt trong hộp: “Nhận lấy.”
Lý Đức phi không phải thương lượng, mà là ra lệnh: “Ngươi chỉ là thợ trồng hoa, chẳng thể biết nhiều chuyện của Hoa Nhị, bản cung không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi làm một việc. Đó là đem mỗi nam tử ra vào cung Phúc Ninh, bao gồm tên, thời gian vào và ra ghi lại, báo cho bản cung là được. Hiểu chưa?”
Lãnh Nghệ vì không thể thể hiện cảm xúc qua nét mặt, y phải nuốt nước bọt ực một tiếng, giọng lắp bắp: “Thế, thế mỗi ngày phải bẩm báo ạ? Mỗi ngày người tới bẩm báo công việc với hoàng hậu nương nương nhiều lắm.”
“Không cần, cứ mười ngày báo với ta một lần là được.”
“Mười ngày ạ, dạ, lão nô hiểu.”
“Thu lại đi, làm việc cho tốt, bản cung sẽ không bạc đãi ngươi.”
“Vâng, vâng, lão nô hiểu rồi.”
Lý Đức Phi quay lại giường: “Đi đi.”
Lãnh Nghệ nhận lấy hộp gấm, ôm thật chặt rồi đi rất nhanh, như sợ người ta đòi lại vậy.
Xuân Hương khinh miệt nói: “Thứ tham tiền này gần như giật cái hộp từ tay nô tỳ.”
“Thế không phải tốt à? Hừ, ta không tin ả Hoa Nhị đó ba năm thanh khổ trong chùa, nay có cơ hội lại không động lòng! Chỉ cần tóm được ả tư thông, dù là khả nghi, quan gia sẽ tin.” Lý Đức Phi đắc ý nhìn bầu trời phủ mây đen: ” Sắp mưa to rồi, mưa qua trời tạnh, sẽ có cầu vồng.”
Lãnh Nghệ bê hộp vàng về tẩm cung của Hoa Nhị, xin bài kiến nàng.
Hoa Nhị nghĩ là Mạnh Hoa về, bình đạm nói: “Ngươi về rồi.”
Lãnh Nghệ dùng giọng thật của mình: “Vâng, thưa nương nương.”
Hoa Nhị nghe ra, vừa mừng vừa sợ, vội cho người khác lui ra: “Sao thế?”
Lãnh Nghệ đặt hộp vàng lên bàn: “Lý Đức Phi muốn đối phó với nàng, ả mua chuộc Mạnh Hoa, muốn báo lại nàng gặp nam nhân nào.”
Mấy chuyện kiểu này trong cung chẳng có gì lạ, huống hồ với người sống qua hai cung đình như nàng, Hoa Nhị điềm tĩnh cười lạnh: “Thiếp chưa đối phó với ả, ả đã ra tay rồi.”
“Chuyện này vừa vặn tương kế tựu kế.”
Lãnh Nghệ ghé vào tai Hoa Nhị thì thầm một hồi, tiếp đó rời hoàng cung ngay, tới một chỗ vắng vẻ đổi y phục. Lần này y biết sẽ qua đêm trong hoàng cung, nên thuốc mê cho Mạnh Hoa uống rất đủ lượng, khi về hắn chưa tỉnh.
Mạnh Hoa sau khi được cho uống canh tỉnh rượu, lau mặt bằng khăn mát thì tỉnh lại, liên tục tự trách mình ham chén làm hỏng việc. Lãnh Nghệ an ủi hắn vài câu, để hắn đi chăm sóc hoa cỏ trong vườn nhà mình rồi đưa về.
Đến chiều trời mưa lớn, sấm nổ đì đùng, mưa chưa lâu mà đường phố bắt đầu tích nước.
Chập tối thì trông cửa tới báo có quan quân tới bái kiến, nói do mưa lớn phát sinh sụt lở, khiến nhiều binh sĩ bị vùi lấp, còn có lũ lớn cuốn không ít binh sĩ.
Lãnh Nghệ cả kinh vội vàng sai chuẩn bị ngựa, mưa vẫn rất lớn, sợ có chuyện bất trắc nên không cho Thành Lạc Tuyền đi cùng. Ngựa trong phủ không nhiều, chỉ đủ Lãnh Nghệ và vài người nữa, nửa số hộ vệ phải đi bộ.
Kim Minh Trì ở ngoại thành, lại không ở gần quan lộ, nên phải đi đường đất, gặp mưa một cái là đường xá toàn bùn lầy.
Trên đường phải đi qua rừng cây, sau khi tiến vào một khu ừng, ngựa của Vô Mi đạo trưởng đột nhiên hụt chân, ngã về phía trước, ông ta thân thủ mẫn tiệp nhảy ra khỏi ngựa, khi đáp đất, người trượt một đoạn dài mới dừng lại được.
Lãnh Nghệ chạy phía sau kịp thời ghìm cương ngựa dừng lại, y tinh mắt nhìn ra có sợi dây buông thấp giăng ngang đường, Vô Mi đạo trưởng trúng phải thứ này mà ngã.
“Mọi người cẩn thận!”
Bẫy, ngay từ đầu đây là cạm bẫy, Lãnh Nghệ vừa hô lên một tiếng thì vô số mũi tên từ hai bên bắn ra, người khác kinh hoàng nhưng không kịp tới cứu viện, y tựa hồ hoảng sợ ngã xuống ngựa, vừa vặn có tảng đá lớn bên cạnh, lao vào nấp phía sau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |