Tối ngày hôm đó Lãnh Nghệ từ công trường thì được báo thợ làm vườn Mạnh Hoa tới nhà đợi đã lâu.
Từ lúc Triệu Quang Nghĩa xuất chinh, Lãnh Nghệ bận đủ bề, chưa từng vào hoàng cung, Hoa Nhị xem ra rốt cuộc không nhịn được nữa, phái Mạnh Hoa tới tìm.
Lãnh Nghệ nói với Trác Xảo Nương đêm nay có việc phải ra ngoài, an bài Mạnh Hoa ở sương phòng, thưởng cho hắn rượu thịt, trong rượu có thuốc mê. Đợi hắn hôn mê rồi, lấy yêu bài của hắn rồi rời về phòng lấy mặt nạ Mạnh Hoa tiến cung.
Mọi chuyện thuận lợi Lãnh Nghệ tới cung Phúc Ninh.
Hoa Nhị thấy y vừa hờn vừa oán đưa mặt nạ Mạnh Sưởng ra, Lãnh Nghệ mỉm cười thay đổi mặt nạ, còn chưa đợi y thay đổi quần áo, Hoa Nhị đã nhào vào lòng hôn cuồng nhiệt. Mùi hương lạ kia mau chóng trở nên ngào ngạt khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Lãnh Nghệ hoàn toàn không định phản kháng, buông xuôi theo cảm xúc.
Hoa Nhị nhung nhớ lâu ngày, càng thêm chủ động, dùng hết thủ đoạn phòng the cung cấm, để làm dục vọng của nam nhân càng thêm bùng phát.
Lãnh Nghệ động tác thô bạo tiến vào trong thân thể nàng, Hoa Nhị trong lúc phấn khích chẳng hề kiêng dè phát ra tiếng rên rỉ khoan khoái, đem thân thể của mình và của y quấn chặt vào nhau.
Lần này không có bấn kỳ ai quấy nhiễu, càng không sợ Triệu Quang Nghĩa đột nhiên xông vào, hai người điên đảo loan phượng, cũng không biết là kịch chiến bao nhiều hồi, cho tới tận khi trời sắp sáng, mới sức cùng lực kiệt mơ màng lăn ra ngủ.
Mặt trời lên ba cây xào, Lãnh Nghệ mũi ngưa ngứa, hắt hơi một cái tỉnh lại, thì ra Hoa Nhị dùng tóc trêu chọc y, còn người khúc khích không ngừng. Hậu quả tất nhiên là Lãnh Nghệ lại một phen giày vò nữa, khiến nàng thở dốc cầu xin mới thôi.
Hoa Nhị trần truồng mân mê cơ ngực rắn chắc của y, thỏa mãn vô cùng: “Mạnh Lang, nếu mỗi sáng thức dậy đều có chàng ở bên thế này thì tốt biết mấy.”
“Ta sẽ thường xuyên giành thời gian tới thăm nàng.”
“Chẳng tin, lần này không phải thiếp phái Mạnh Hoa đi, chẳng biết bao giờ chàng mới tới.”
Hai cái đồi ngực cao ngất gần ngay trong gang tấc, nụ hoa hồng tươi càng trở nên nổi bật trên gò tuyết trắng, cực kỳ kích thích thần kinh buổi sáng của nam nhân, Lãnh Nghệ vừa nắm bóp thành đủ loại hình dạng vừa nói: “Ta tất nhiên không thể ngày nào cũng tới, nàng biết ta hiện giờ không thể không làm vài việc, tất cả là vì tương lai của chúng ta, nàng biết mà.”
Hoa Nhị giảu môi: “Thiếp biết, cho nên thiếp đâu quấy rầy chàng. Nhưng người ta nhớ chàng mà.”
“Ta cũng nhớ nàng, đợi ta hoàn toàn nắm được cấm quân, ngày tháng tốt đẹp của chúng ta sẽ tới.” Lãnh Nghệ hôn chụt một cái: ” Hoa Nhị ngoan!”
“Ừ, thiếp cho chàng xem cái này.” Hoa Nhị thoát khỏi lòng Lãnh Nghệ, trần truồng xuống giường, đi tới tủ lấy ra cái rương lên, đặt trên trà kỳ, cặp mông tròn lẳn quay về phía y:
Yết hầu di động lên xuống không ngừng, tư thế này thực muốn giết người, Lãnh Nghệ tiến tới, con mắt dán chặt vào những đường cong hoàn mỹ của cặp mông, bàn tay vỗ bốp một tiếng lên cặp mông đầy đà của nàng. Hoa Nhị không nhịn nổi rên lên một tiếng, tựa như vừa thống khổ lại vừa sung sướng. Lãnh Nghệ bị tiếng rên rỉ của Hoa Nhị kích thích đến nỗi thú tính sôi lên sùng sục, từng đợt sóng lòng nổi lên, một loại khoái cảm không thể diễn tả được ào đến như giông tố.
Bốp bốp bốp, Lãnh Nghệ vỗ ba cái, tiếng rên rỉ cùng thân thể quằn quại của Hoa Nhị thiếu chút nữa khiến hắn không khống chế nổi mình, nuốt nước bọt: “Hoa Nhị của ta đúng là vưu vật nhân gian.”
Hoa Nhị mặt đỏ rực ràng chiều, thẽ thọt: “Đáng ghét, người ta đang nói chính sự.”
Lãnh Nghệ lúc này mới chịu nhìn tới cái rương: “Tấu chương à?”
“Đúng, bách quan đàn hặc chàng đó.” Hoa Nhị lấy ra vài cái: ” Chỗ này đàn hặc chàng gài tai mắt khắp nơi, thăm dò đời tư quan viên.”
“Đây vốn là chức trách của Thẩm hình viện.”
“Còn nói chàng tùy tiện cải biên cấm quân, ý đồ khống chế quân đội mưu phản.”
Lãnh Nghệ phất tay: “Đó là yêu cầu của quan gia, họ không biết mà thôi.”
Hoa Nhị nói: “Chàng đừng sơ ý, tuy chàng làm theo lệnh quan gia, nhưng mà nếu lời ra tiếng vào liên tục truyền tới tai ông ấy, khó tránh khỏi làm ông ấy sinh nghi.”
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Nàng nói phải, hoàng đế luôn đa nghi, tuy ông ta sẽ không tin ta mưu phản, nhưng một khi có đề phòng, sẽ ảnh hưởng tới chuyện ta khống chế tuyệt đối cấm quân.”
“Thế nên thiếp mới giữ hết lại, không chuyển cho quan gia cái nào.” Hoa Nhị khoe công:
Lãnh Nghệ ôm nàng vào lòng, hôn thật kêu: “Đúng là Hoa Nhị ngoan của ta, trước đó để nàng nghe triều chính đúng là chiêu tuyệt diệu.”
Hoa Nhị vươn cánh tay như bạch ngọc vòng qua cổ y: “Tấu chương dâng lên thì thiếp ngăn được, thiếp chỉ lo có đại thần tự thông qua dịch trạm báo lên quan gia, vậy phải làm sao?”
“Chuyện này ta đã an bài, toàn bộ dịch trạm thông tới phía bắc đều gài người của Thẩm hình viện, phàm là thư gửi cho quan gia sẽ giao cho ta thẩm tra trước. Đương nhiên ta có lý do đường hoàng, không thể để quan gia vừa lo bắc chinh, lại còn phí tinh lực vào chuyện triều đình. Không cần chặn hết, chỉ cần không có lượng lớn tấu chương tới tay quan gia, ông ấy không nghi ngờ đầu. Huống hồ ông ấy bận như thế.”
“Trước khi quan gia xuất chinh có để lại một danh sách cho chàng, chàng ra tay chưa? Quan gia bảo thiếp giục chàng đó.”
“Trả lời quan gia, đám người đó hiện rất cẩn thận, nhưng ta sẽ nắm cơ hội ra tay.”
Biết tới lúc sắp chia ly rồi, Hoa Nhị quyến luyến vô hạn, lại hết lòng chiều chuộng Lãnh Nghệ một phen nữa. Lãnh Nghệ tắm rửa xong, thay trang phục Mạnh Hoa rời Phúc Ninh cung.
Tuy cái mặt nạ này rất tốt, nhưng y vẫn cẩn thận cúi đầu mà đi, đột nhiên có người gọi: “Mạnh công công.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |