Thành Lạc Tuyền đỏ mặt tía tai, định ném phi đao, Lãnh Nghệ ngăn cản: “Không cần lãng phí, cào cào mùa thu, nhảy nhót được bao lâu chứ?”
“Con mẹ nó, ngươi không nhìn thấy đã bị bọn ta bao vây à? Biết điều thì quỳ xuống cầu xin, có khi ta còn tha cho chết toàn thây, còn tiểu nương tử đây, bọn ta hưởng thụ một phen. Nếu ngươi hứng thú, trước khi chết ta cho ngươi xem bọn ta thi triển thần uy trên người nương tử ngươi ra sao?” Long Thái cười hô hố rõ ràng đang muốn chơi mèo vờn chuột:
Đám đông hú hét rầm trời, lời dâm uế liên miên bất tuyệt.
Trong đám đông, có giọng nói truyền tới, giục: “Mẹ nó, nhanh lên, tránh đêm dài lắm mộng.”
Long Thái nhận ra giọng Đảng Tiến, không lề mề nữa: “Các huynh đệ, lên! Băm chúng thành mảnh vụn.”
Tiếng hô hét lên rầm trời, song tên nào tên nấy lại chỉ la lối mà không xông vào.
Giằng co một lúc, Đảng Tiến sốt ruột hét: “Xông lên, y không chết thì các ngươi chết.”
Long Thái nghiến răng, giơ cao cuốc: “Các huynh đệ, tên khốn kiếp này thời gian qua hại chúng ta mệt hơn chó, liều thôi, giết y cũng như giết một con kiến, chỉ cần chúng ta đồng lòng, hơn nghìn người xông lên ai làm gì được chúng ta! Xông lên! Xông lên!”
Miệng hô hào rất tợn, nhưng bản thân hắn không lên đầu, thế thì ai chịu lên? Huống hồ không những không ai lên, còn thấy có kẻ bỏ chạy. Đám người trên đài cao bấy giờ mới chú ý, từ phía sau như có tiếng vó ngựa, chẳng lẽ…
Không cần đợi lâu có người đã hét: “Thiết kỵ vệ tới rồi! Chạy!”
Một tiếng hét này làm đám binh sĩ hỗn loạn, càng có thêm nhiều tên chạy trốn, có kẻ thì buông vũ khí đầu hàng.
Đúng là khinh giáp kỵ binh của cấm quân, số lượng hàng nghìn, áp đảo bọn chúng đang rầm rập kéo theo bụi mù kéo tới, với tốc độ này chỉ trong vài nhịp thở họ sẽ tới nơi.
Long Thái cuống cả lên, ra sức la hét: “Đừng loạn, giết tên họ Lãnh trước, đâu sẽ vào đó.”
Tên béo vào hùa hô hào: “Đúng thế, giết y rồi… Khặc…”
Nói tới đó chỉ thấy hàn quang lóe lên, bắn vào miệng hắn, mũi dao đêm xuyên họng ròi ra phía sau, xác thịt to lớn đổ xuống cái rầm. Đám binh sĩ bấy giờ mới biết tiểu nương tử này không dễ chọc, mấy tên ở gần nhảy luôn khỏi đài cao.
Long Thái biết mình không bắt được Lãnh Nghệ thì chỉ còn đường chết, la hét cầm cuốc xông lên, bị Đồ Du đại sư chén một phát vào chân, ngã ngay tức thì. Mấy tên huynh đệ khác của hắn bị chém chết không thương tiếc.
Cùng lúc này kỵ binh tràn qua đài cao như lũ, kẻ nào không buông vũ khí là giết sạch toàn bộ. Đại tướng đi đầu là Thạch Thủ Tín, một tay cầm trường thương, tay kia xách một người, chính là Đảng Tiến.
Thạch Thủ Tín xuống ngựa, bước chân như rồng hổ lên đài cao, quỳ một gối trước mặt Lãnh Nghệ: “Làm thống lĩnh đại nhân sợ hãi rồi.”
Lãnh Nghệ cười ha hả: “Chỉ là một đám hề thôi mà, Đại Tống ta mới bình an được bao năm, vậy mà binh sĩ đã sợ chết thế này rồi, đây mới là điều đáng buồn.”
Đảng Tiến quỳ rạp xuống đất: “Đại nhân, thuộc hạ không quản được người dưới, làm đại nhân sợ hãi, tội đáng muôn chết.”
Lãnh Nghệ gật gù: “Đúng là ngươi không quản nổi, không ngờ thủ hạ nhát gan vô dụng tới thế phải không? Nếu theo suy tính của ngươi, bọn chúng ùa lên một đợt là bản quan chết rồi. Giờ chắc ngươi mới là người muốn chỉnh đốn quân ngũ nhất nhỉ, tránh phía dưới toàn lũ phế vật.”
“Ti chức không biết gì cả, không liên quan gì tới ti chức.” Đảng Tiến khóc lóc:
Lãnh Nghệ đi tới bên Long Thái, đá vào cái chân bị thương của hắn, khiến hắn gào lên thảm thiết: “Nói, ai sai phải các ngươi?”
Long Thái được mỗi bộ dạng hung hãn bề ngoài, bình thường thì rất hung hăng anh hùng hảo hán, dè đâu vừa bị chém một cái đã lộ ra bản chất, chỉ ngay Đảng Tiến: “Chính là hắn, còn có cả Trương Xuyên! Hắn xúi thuộc hạ giết ngài, nói là chỉ cần nghìn người xông lên, quan gia biết cũng không làm được gì, còn nói đại nhân không biết ngự hạ dẫn tới biến loạn. Đại nhân tha mạng, thuộc hạ biết sai rồi.”
“Ngươi, ngươi ngậm máu phun người…” Đảng Tiến hận không thể đập chết tên ngày, làm sao ngờ được hắn vô dụng như thế, đã áp đảo như vậy rồi mà không xử lý nổi:
Lãnh Nghệ nhìn đám binh sĩ quỳ rạp dưới đất ôm đầu, đám này đều là kẻ có quan hệ, vào trong quân chỉ để ăn lương, ỷ có chỗ dựa thường ngày không biết sợ ai, đụng đến việc thì lại chẳng được tích sự gì: “Vừa rồi những tên xông lên đầu tiên tự mình tới đây, đừng để bản quan tốn công.”
Mười mấy tên biết không thoát bò tới, chưa hỏi đã la lớn: “Đại nhân tha mạng, đều do Trương Xuyên xúi bọn thuộc hạ làm.”
“Đúng ạ, chính Trương Xuyên ra lệnh.”
Lãnh Nghệ lớn giọng hỏi: “Trương Xuyên đâu?”
“Hắn ở đây, đại nhân, hắn không thoát được.” Một người cao lêu khêu quắp Trương Xuyên như quắp gà con đi tới, ném xuống mặt đất: ” Tiểu nhân luôn ngầm quan sát đám cẩu tặc này, hắn cởi áo định lẫn vào loạn quân định trốn là tiểu nhân bắt ngay.”
“Làm tốt lắm.” Nghe nói vậy là Lãnh Nghệ biết người của Thẩm hình viện trà trộn vào rồi, chỉ tên béo bị Thành Lạc Tuyền giết: ” Hắn là ai?”
“Hắn là đô chỉ huy sứ của đệ nhất doanh, những tên đô đầu đồng mưu với hắn đều bị bắt hoặc giết.”
“Tin tức lần này của ngươi rất quan trọng, lập công đều trong cuộc biến loạn này, bản quan sẽ trọng thưởng ngươi.”
“Đa tạ viện phán.”
Đảng Tiến giờ mới hiểu, người ta sớm giăng lưới rồi, đợi mình ra tay để bắt không sót một ai mà thôi, lòng nguội lạnh, bò tới trước mặt Lãnh Nghệ định ôm lấy chân y: “Đại nhân tha mạng.”
Lãnh Nghệ đá hắn sang bên, lớn tiếng tuyên bố: “Mã quân đô chỉ huy sứ Đảng Tiễn, đô ngu hầu Trương Xuyên, cùng đám người Long Thái lập mưu hành thích thượng quan, tụ tập mưu phản. Bản quan tuyên bố cách chức bắt giam Đảng Tiến, Trương Xuyên! Đám người Long Thái chém tại chỗ, binh sĩ tham gia biến loạn, niệm tình các ngươi bị uy hiếp ép buộc, đánh 50 roi, phạt lương ba tháng.”
Đội chấp pháp như hổ như sói xông tới, bất chấp đám Long Thái vùng vẫy van xin, đao vung lên, mấy chục cái đầu lăn lông lốc.
Kỵ binh ngồi trên ngựa rút roi quất tụi bụi đám binh sĩ quỳ trên mặt đất, tất nhiên có kẻ bị nhiều hơn 50 roi, có kẻ chết ngay tại chỗ, nhưng tham gia phản loạn mà giữ được cái đầu là may, không tên nào dám kêu ca.
Lãnh Nghệ đích thân thẩm vấn, nhưng đám Đảng Tiến không biết gì nhiều về âm mưu của Tề vương, chỉ quản khu vực của chúng thôi.
Tiếp đó báo lên cho Triệu Quang Nghĩa thế nào, không cần nói cũng được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |