Lãnh Nghệ nói tiếp: “Ông đợi thi thể cứng lại đem vào căn phòng đá, để thi thể đứng trước cửa hai tay vươn ra phía trước nâng then cài, ông lẻn qua khe cửa chui ra, từ từ đóng cửa lại. Thi thể ngả về phía trước, then cửa vừa vặn đặt trên then. Như thế khi thi thể mền ra, tay buông xuống vừa vặn đặt then vài vào vị trí. Sau đó ông mới kéo thi thể lên xà ngang bằng đai lưng bố trí trước đó.”
Tống Kỳ hừ một tiếng: “Vậy ngài cũng phải biết nếu thi thể cứng rồi thì vài ba ngày mới mềm ra chứ?”
“Ta nói rồi, là do nhiệt độ, cái phòng đá đó quá kín, nhiệt độ quá cao, thậm chí còn xuất hiện mùi thối.” Lãnh Nghệ nhìn chằm chằm ông ta: ” Theo tin tình báo thẩm hình viện nắm được, sau khi vào sĩ đồ, ông từng làm hình quan ở địa phương nhiều năm. Ông hoàn toàn có tri thức ở phương diện này, ông còn có gì để nói đây?”
Tống Kỳ khôi phục lại bình tĩnh: “Lãnh đại nhân quên đêm qua ta và Triệu Phổ đại nhân trò chuyện tới sáng mà.”
“Nối dối, hai người thông đồng với nhau, dấu chân ông để lại trên bàn là minh chứng. Còn vì sao thì ta nghĩ do ân oán giữa Lý Đức Phi và Lý Hiền Phi phải không? Triệu Phổ cũng muốn Trần Tòng Tín chết.”
“Nếu ngài biết nhiều thế thì phải biết ta không phải phe lão thần của Triệu Phổ, bọn ta làm sao thông đồng với nhau? Trái lại Trần Tòng Tín là người của ta, sao ta lại giết ông ta chứ? Chẳng phải mâu thuẫn à?”
“Đúng rồi.” Lãnh Nghệ càng hỏi chuyện thì càng thêm tin tưởng, đường đường quan viên chính tam phẩm, không tin ông ta tốt tính tới mức để bị kết tội mà không nổi giận, trừ khi có tật giật mình nên mới tỏ ra bình thản để che giấu: ” Ông không giết Trần Tòng Tín, nhưng khi ông giết, ông đâu biết, vì người ông muốn giết là ta.”
Thành Lạc Tuyền ở bên cạnh cả kinh đứng bật dậy, nhưng trượng phu ở bên đang nói, nàng không tiện nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Tống Kỳ.
Lãnh Nghệ chép miệng: “Trần Tòng Tín uống say, ta không muốn để ông ta ngủ vạ vật bên ngoài, lỡ xảy ra chuyện không hay, nên đưa ông ấy về phòng ta, phu thê bọn ta ngủ ở phòng khác. Khi ông định tới giết ta thì Trần Tòng Tín ra ngoài đi tiểu, ông thấy người đi ra thì nghĩ là ta, nên giết ngay. Sau khi giết chết ông mới nhận ra là sai người, đành sai thì cho sai luôn. Ông biết Triệu Phổ cũng muốn giết Trần Tòng Tín nên hai người thông đồng với nhau… Còn về ông, vì sao muốn giết ta, đơn giản…”
Vừa nói tới đó Tống Kỳ đã như tên dời cung, lao thẳng vào Lãnh Nghệ, tay trái vươn ra bóp yết hầu y.
Động tác ông ta cực nhanh, nhưng Thành Lạc Tuyền đã biết ông ta muốn mưu sát trượng phu mình thì tất nhiên có đề phòng, chụp tay ông ta, chân tung ra đã thẳng vào bụng.
Tống Kỳ hự một tiếng, ngã mạnh xuống như chim gãy cánh, Thành Lạc Tuyền dẫm mạnh lên lưng ông ta, làm ông ta kêu đau đớn.
Lãnh Nghệ bình tĩnh ngồi xuống, kể cả không có Thành Lạc Tuyền thì Tống Kỳ cũng không có khả năng gây nguy hiểm cho y: “Tuy ta đoán ra vì sao ông muốn giết ta, nhưng ta vẫn hy vọng ông nói ra.”
Tồng Kỳ rên hừ hừ quay đầu đi.
“Ta biết loại người như ông tự cho rằng mình cứng rắn, chẳng qua là chưa gặp phải khốc hình thôi… Tuyền Nhi, nàng đi gọi Doãn Thứu tới cho ta.”
Thành Lạc Tuyền do dự: “Nhưng mà…”
“Nàng yên tâm, ông ta đã bị thương thành ra thế này còn làm gì được ta?” Lãnh Nghệ trấn an:
“Vâng!” Thành Lạc Tuyền nói vậy xong vẫn cho Tống Kỳ một đá vào đầu ngất xỉu:
Doãn Thứu tuy là bộ đầu lục phiến môn, nhưng ông ta vẫn luôn đi theo bảo vệ Lãnh Nghệ, mệnh lệnh này chưa giải trừ. Lão già âm hiểm này giỏi nhất là tra tấn bức cung. Khi tới nơi nghe Lãnh Nghệ thuật lại chuyện vừa xảy ra thì chắp tay nói: “Đại lão gia cứ yên tâm, ta nhất định cậy được mồm ông ta.”
Lãnh Nghệ lại dặn: “Ừ, nhớ đừng để lại chút ngoại thương nào, ngươi làm được chứ?”
“Được ạ.” Doãn Thứu tự tin đáp:
Lãnh Nghệ dẫn Thành Lạc Tuyền ra ngoài, tới chỗ những người còn lại bị giám sát dưới những cây cổ thủ trọc trời, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy động tĩnh bên trong căn phòng đá, liên tục hỏi đã đi được chưa, bọn họ không muốn ở lại đây nữa. Lãnh Nghệ trấn an vài câu rồi mời Triệu Phổ đi theo mình.
Sau khi đi tới cái giếng nước bên đại đường, Lãnh Nghệ thình lình nói: “Ta đã tra rõ rồi, hung thủ giết Trần Tòng Tín là Tống Kỳ.”
Triệu Phổ giật mình, nhưng không nói gì cả.
Lãnh Nghệ vẫn nói bằng giọng điệu thong thả như không có gì, thực sự đâu có gì, trừ người chết và hung thủ có thân phận ra thì còn lại chẳng có gì ghê gớm, khi y còn là tri huyện nhỏ xíu đã trải qua chuyện nguy hiểm hơn nhiều rồi: “Ông ta muốn giết ta cơ, nhưng lại nhầm người, vì sao ta nghĩ lát nữa ông ta sẽ nói với ông.”
Triệu Phổ đoán ra được vì sao Lãnh Nghệ lại nói với mình những lời này, vì nếu y tìm ra Tống Kỳ là kẻ giết người thì ông ta rõ ràng là tòng phạm, mặt càng tái hơn.
Lãnh Nghệ quay sang nhìn ông ta: “Nói đi, vì sao thông đồng với ông ta, không cần biết ông là ai, đừng nghĩ ta sẽ chùn tay vì thân phận của ông, ta chưa bao giờ khách khí với những kẻ muốn hại mình, ông chỉ có một cơ hội.”
Ngang nhiên uy hiếp mình như thế tức là y không sợ mình đối phó với y thật, Triệu Phố toát mồ hôi, có vẻ đang cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng cũng nói: “Đêm qua ta đang ngủ, Tống Kỳ gõ cửa nói có chuyện muốn nói với ta. Ông ta nói, Trần Tòng Tín luôn điều tra cái chết của Lý Hiền Phi, Lý Hiền Phi rất được quan gia sủng ái, nếu tra ra, e ta cũng khó tránh khỏi liên quan. Ông ta nói muốn Trương Mỹ bên ta từ chức Tả nhiễu vệ thượng tướng quân, đồng thời tiến cử người bọn họ. Ta đồng ý. Sau đó muốn ta thông đồng nói cả đêm nói chuyện với ông ta, còn trao đổi nội dung tán gẫu cụ thể.”
“Rất tốt.” Lãnh Nghệ gật gù: ” Vậy Lý Đức Phi hại chết Lý Hiền Phi ra sao? Đừng nói ông không biết, kỳ thực Hoàng chiêu nghi đã nói với ta, Lý Hiền Phi bị bệnh, Lý Đức Phi hạ độc chết bà ấy, mà người ra tay là Hoa Minh Tôn.”
Triệu Phổ nhìn Lãnh Nghệ đầy kinh khủng, quả nhiên y có chỗ dựa để đẩy mình vào chỗ chết.
“Kỳ thực Hoàng chiêu nghi rất có dã tâm, nàng ta bỏ nhiều tiền mua chuộc thị nữ thiếp thân các phi tần, biết được không ít tin trọng yếu. Nhưng Hoàng chiêu nghi không có chỗ dựa đủ chắc, nếu lộ tin này ra là bản thân chết chắc, đến khi ta hứa bảo vệ nàng ta mới chịu tiết lộ, đồng thời viết cả lại… Đây là cơ hội cho ông lập công chuộc tội đấy, ông không nói ra, bằng vào tin tức mà ta nắm được đủ để quan gia giết ông rồi. Nhưng nếu ông nói ra, một lòng theo ta, chuyện này còn có thể thương lượng đấy…” Lãnh Nghệ vỗ vỗ bả vai gày khô của ông ta, ngồi xuống bên cái giếng mát mẻ kia.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |