Vừa ra ngoài, Tôn thị có chút nóng lòng hỏi: “Phòng tức phụ mà Nghệ Nhi sắp cưới về như thế nào, con đã gặp chưa?”
“Dạ rồi ạ, muội ấy vốn là hộ vệ thiếp thân của quan nhân, cho nên mọi người biết nhau từ trước, muội ấy rất tốt.” Trác Xảo Nương nói tốt cho Thành Lạc Tiệp:
“Cái gì, hộ vệ… ” Tôn thị vừa nghe đã có liên tưởng không tốt: ” Vậy là làm cái nghề múa đao múa kiếm ấy hả?”
Trác Xảo Nương vội nói: “Mẹ, thực ra muội ấy rất thanh tú xinh đẹp, nữ công không tệ, trước kia còn làm hộ vệ cho hoàng hậu trong hoàng cung, rất hiểu quy củ.”
“Hoàng cung à?” Tôn thị càng lo: ” Mẹ nghe nói, nữ nhân trong cung đều là của hoàng đế, có phải là…”
“Xem mẹ nói kìa, nữ nhân trong cung tới mấy nghìn ấy chứ, có bao nhiêu người sống cả đời chẳng gặp được hoàng đế.” Trác Xảo Nương trấn an: ” Huống hồ muội ấy là người của hoàng hâu.”
“Chính vì người của hoàng hậu cho nên mới có khả năng gặp hoàng đế, mà con cũng nói người ta xinh đẹp mà, hoàng đế chẳng lẽ không động lòng.”
“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Tôn thị càng nghĩ càng không yên tâm: “Không phải mẹ nghĩ nhiều đâu, loại chuyện này phải biết chắc, chúng ta là nhà thanh bạch, không thể để cho nữ nhân không thanh bạch vào nhà…”
“Mẹ!” Trác Xảo Nương dậm chân cắt lời bà, nàng là người thiện lương, cho dù chuyện trượng phu nạp thiếp cũng không vui vẻ gì, nhưng nàng không nói xấu người khác sau lưng:
Tôn thị lấy ra tấm khăn lụa trắng chuẩn bị trước đưa Trác Xảo Nương: “Mai con đưa nó, còn hay không kiểm tra là biết. Cái này không làm giả được.”
Trác Xảo Nương trước kia cũng được bà bà đưa cho một cái khăn tay như vậy, tuy nàng thanh bạch, nhưng nhớ lại đêm động phòng hoa chúc vẫn rất sợ, chẳng may không có dấu đỏ là cả đời không ngẩng lên được, nên sợ chết khiếp. Thành Lạc Tiệp và trượng phu kỳ thực gần gũi với nhau đã lâu, sớm chiều ở bên nhau như vậy, chẳng biết có giữ được mình không?
Nàng chỉ biết mong vạn sự thuận lợi, nếu không nàng chẳng biết làm sao nữa.
Lãnh phủ đã sớm giăng đèn kết hoa, không khí trong nhà rộn ràng, đến hôm sau từ sáng sớm đã có tiếng nhạc sôi nổi, khách khứa tới chúc mừng. Quan viên kinh thành tin tức nhanh nhạy, giờ còn ai không rõ Lãnh Nghệ là đại hồng nhân được đại gia sủng tín, trong tay có ngự kiếm, có quyền tiền trảm hậu tấu, quan viên nào dám không tới tỏ thái độ.
Lãnh Nghệ mặc quan phục, Trác Xảo Nương thì mặc phục sức cáo mệnh tứ phẩm, cầu kỳ hơn Lãnh Nghệ, ra cửa tiếp khách.
Triệu Đình Mỹ, Triệu Đức Phương, Thạch Thủ Tín, Tào Bân, Lô Đa Tốn… Vương công đại thần tới chúc mừng nhiều đếm không xuể, quan viên địa vị thấp một chút là phải xếp hàng dài.
Chỉ là mọi người còn phải tiễn chân quan gia xuất chinh, nên không ở lâu, khách khí vài câu đều cáo từ.
Thấy Lãnh Nghệ bất kể quà quý giá thế nào cũng nhận hết, không chối từ, đám quan viên yên lòng, nhiều người kỳ thực có ý thăm dò nên quà mừng nhiều quá mức thông thường. Y thu nhận quà cáp vô tội vạ thế này, tương lai xử lý tham quan ô lại, mọi người có ân tình để nói chuyện.
Theo quy củ thì tới tặng lễ phải trước buổi trưa, nếu sau đó mới tặng là rất thất lễ, tuy ở cửa có mấy người đăng ký danh sách lễ vật, đội vẫn dài dằng dặc.
Mặt trời dần lên cao, trên phố bống có tiếng đàn sáo vang lừng, ở đây toàn quan viên sao không nhận ra là nhạc cung đình, khẳng định quan gia phái người tới.
Chốc lát sau một đội thị vệ hung hãn mở đường, đội nhạc theo sau, tiếp đó nữa là cái kiệu, rồi đội ngũ không gồng gánh thì bê hộp quà.
Kiệu dừng lại, hai tiểu thái giám vèn rèm, Vương Kế Ân mặc quan phục thái giám của mình bước xuống, chắp ty tươi cười với phu thê Lãnh Nghệ đứng ở thềm: “Chúc mừng! Chúc mừng Lãnh đại nhân.”
Lãnh Nghệ vội khom người đáp lễ, đón vào trong đại sảnh: “Đa tạ nội tướng, mời vào trong.”
Vào đại sảnh rồi, Vương Kế Ân gọi mấy thái giám mang một tấm biển tới, nói: “Đây là biển do đích thân quan gia viết.”
Phu thê Lãnh Nghệ quỳ xuống: “Tạ ơn quan gia ban tặng, chúc quan gia dẹp yên bắc cương, nhất thống thiên hạ.”
Dập đầu xong Lãnh Nghệ vén lụa đỏ phủ tấm biển, trên bốn chữ “lương duyên trời ban”, riêng tấm biển này đã khẳng định thân phận của Thành Lạc Tiệp rồi.
Biển treo tạm ở chính sảnh, đợi thành thân xong hiển nhiên đưa phòng Thành Lạc Tiệp.
Vương Kế Ân chắp tay: “Lãnh đại nhân, cha gia đáng lẽ phải ở lại kiếm chén rượu, nhưng phải theo quan gia xuất chinh rồi, nên phải về gấp.”
“Chúc nội tướng bắc chinh hết thảy bình an.” Lãnh Nghệ chân thành nói:
Vương Kế Ân nói xong dẫn đội ngũ đi ngay.
Khi mặt trời lên đúng vị trí chính ngọ, Lãnh Nghệ sai dừng thu lễ, toàn bộ lễ vật tháo bỏ lụa bọc, chất lên xe lớn, cả quà của Triệu Quang Nghĩa cũng cho vào rương nhà mình đưa lên xe.
Quản gia và đám thị tòng không hiểu mệnh lệnh này có ý gì, không dám hỏi, vẫn làm theo.
Lãnh Nghệ lên kiệu quan, sai hộ về dẫn theo mấy chục che quà mừng, rầm rộ rời phủ tới bắc thành.
Khi Lãnh Nghệ dẫn đội ngũ của mình tới cổng thành bắc, văn võ bá quan đã đứng hai bên đường, vòng ngoài là cấm quân canh giữ, xa hơn nữa là bách tính ưa náo nhiệt, rộn ràng hơn cả Tết.
Bách quan thấy Lãnh Nghệ mặc hỉ phục xuất hiện thì lấy làm lạ, nhưng bọn họ đã vào hàng rồi, nên không tới hỏi. Tiếp đó còn thấy mấy chục xe chở toàn rương hòm càng thấy kỳ hơn nữa.
Rốt cuộc Triệu Quang Nghĩa ngồi liễn xa cũng tới, thái giám tới đặt ghế để kê chân, Vương Kế Ân vén rèm vàng, Triệu Quang Nghĩa toàn thân khải giáp, hông đeo trường kiếm, tuy cái bụng bự quá khổ, song uy phong khí thế hơn người.
Lưu thủ Thẩm Luân bê cái khay có chén rượu và ấm rượu nâng quá đầu hô lớn: “Bọn thần chúc quan gia dương uy bắc cương, đánh đâu thắng đo, nhất thống thiên hạ.”
Quan viên khác quỳ xuống, đồng thanh hô: “Chúc quan gia dương uy bắc cương, đánh đâu thắng đo, nhất thống thiên hạ.”
Tiếp đó là hàng vạn binh sĩ đứng nghiêm người, ngửa cổ hô lớn, kinh thiên động địa, đám bách tính nghe thấy không ít người sợ hãi quỳ rạp xuống, ánh mắt nhìn phía trước thêm cung kính, không dám bàn tán nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |